SAU KHI QUỶ VƯƠNG BỊ ĐỤNG PHONG ẤN


Mục Thường Sư không ngừng cười hiền từ: "Ngọc tiểu hữu, Quỷ Vương chỉ đích danh muốn thành hôn cùng ngươi, chúng ta cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể chuẩn bị cho ngươi ba phần hậu lễ.

Coi như một chút áy náy của chúng ta.

"
Lão nhân mở tay, lộ ra ba cái túi Càn Khôn trong lòng bàn tay.

"Ba cái túi này, một cái là Yêu Chủ tặng cho tiểu hữu, một cái là sính lễ Minh Chủ chuẩn bị cho tiểu hữu, còn một cái này, là lão già ta tặng quà bồi tội cho ngươi.

"
Chưởng môn Khống Âm Phái nhìn ba cái túi trong lòng bàn tay Nhân Chủ, trầm mặc không nói, ba phần gọi là quà bồi tội này của Nhân Chủ Mục Thường Sư, lại nhẹ nhàng đẩy Ngọc Tế lên một vị trí xấu hổ.

Có buổi gặp mặt như vậy, còn có ba phần quà bồi tội ở đây, nếu Ngọc Tế còn không đáp ứng lập khế ước cùng Quỷ Vương, chính là không coi mặt mũi chưởng môn đệ nhất đại phái Huyền Giới ra gì, cũng không đặt thiên hạ thương sinh vào mắt, nói trắng ra là kẻ máu lạnh vô tình.

Nếu Ngọc Tế đáp ứng, ba phần lễ vật này lại khiến Ngọc Tế trở thành kẻ bợ đỡ, làm Ngọc Tế trong mắt mọi người trở thành kẻ bị lợi ích điều khiển, cự tuyệt lúc trước biến thành một trò cười.

Đồng ý thì là động tâm với tiền bạc.

Không đồng ý chính là không tôn trọng trưởng bối, máu lạnh vô tình.

Thật là tiến thoái lưỡng nan.

Chưởng môn Khống Âm Phái than nhẹ.

Quả nhiên gừng càng già vẫn càng cay, Ngọc Tế này có lẽ đang muốn dựa vào việc Quỷ Vương chỉ đích danh hắn để chiếm thế chủ động đàm phán cùng Nhân Chủ, lại không ngờ bị Nhân Chủ chơi ngược lại một vố, lâm vào tình cảnh lưỡng nan.

Ánh mắt Ngọc Tế đạm mạc.

Năm đó, hắn rời khỏi Huyền Sơn nhập thế chính là bởi vì trên Huyền Sơn cũng có một đám người dối trá y như lão nhân này, ngụy quân tử chỉ biết lấy thiên hạ chúng sinh ra để nói chuyện.

Nhìn Nhân Chủ nở nụ cười hòa ái, Ngọc Tế duỗi tay tiếp lấy: "Vậy đa tạ quà cưới của ba vị Giới chủ.

"
Lưỡng nan? Ngọc Tế tỏ vẻ làm sao có thể.

Hắn lúc trước sở dĩ từ chối, chính là vì muốn vớt vát một ít chỗ tốt trong tay các đại lão này.

Hắn còn ước gì nhanh nhanh cùng tình nhân trong mộng của hắn thành thân động phòng đây.

Coi nhẹ chúng sinh?
Hắn đã đáp ứng lập khế ước cùng Quỷ Vương.

Ham lợi ích?

Hắn không cha không mẹ không môn không phái.

Hiện tại Tam giới chi chủ cưỡng ép tác hợp hắn cùng Quỷ Vương thành hôn, làm trưởng bối, Tam giới chi chủ đưa ra một chút của hồi môn là quá đáng sao?
Một chút cũng không.

Đưa ít mới là quá đáng.

Dù sao cũng là đám hỏi, ai ít người ấy xấu hổ.

Động tác Mục Thường Sư hơi cứng lại.

Chưởng môn Khống Âm Phái: "! ! "
Tình thế đảo ngược quá nhanh tựa như một cơn lốc.

Lão Khương tuy vừa già vừa cay, nhưng Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chỉ có thể chết dí ở trên bờ cát.

Tiễn Mục Thường Sư đi, Ngọc Tế cũng không đi Tàng Thư Các nữa mà trực tiếp cầm ba túi Càn Khôn trở về phòng của mình ở Khống Âm Phái.

Chưởng môn Khống Âm Phái cho rằng Ngọc Tế bị bắt lập khế ước cùng quỷ thì không vui, nên phân phó các đệ tử không được phép quấy rầy Ngọc Tế.

Ngọc Tế ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn bức họa trải trên giường, đó là bức họa Quỷ Vương.

Trên đường đi tới Khống Âm Phái, Ngọc Tế cướp được bức họa trong tay Thạch Nhạc chiếm làm của riêng.

Sợ làm hỏng bức họa, Ngọc Tế vươn ngón tay thon dài trắng nõn cách không miêu tả hình dáng khuôn mặt Quỷ Vương, tương tư trong mắt tựa như dòng nước chảy xuôi.

Ngọc Tế là người sáu âm, chính là bắt đầu mang thai vào ngày âm tháng âm năm âm, lại cũng vào ngày âm tháng âm năm âm sinh ra, trùng hợp ngày hắn sinh ra là ngày 15 tháng 7, vậy nên biến thành bảy hung.

Thiên tượng khó gặp kết hợp cùng sáu âm khiến cho mệnh cách hắn rất đặc thù, không có Âm Dương Nhãn nhưng vẫn trời sinh nhìn thấy quỷ, không cần dùng phù triện cũng có thể cảm giác được âm khí quỷ khí.

Nhưng cũng bởi vì mệnh cách đặc biệt, khi Ngọc Tế vừa mới bắt đầu nhập đạo tu luyện đã yếu ớt nhiều bệnh, hồn phách bất ổn.

Thời điểm ba bốn tuổi có người đùa dai, ném Ngọc Tế tại vùng đất hoang vu hung quỷ qua lại, bởi vì hiệp ước hòa bình Tam giới, nhóm hung quỷ cũng không dám ăn tươi nuốt sống Ngọc Tế, nhưng lại luôn biến thành các bộ dạng đáng sợ hù dọa.

Ngọc Tế bị chấn kinh khiến tam hồn ly thể.

Ký ức ba bốn tuổi không phải rất rõ ràng, Ngọc Tế chỉ nhớ rõ sau khi hồn hắn ly thể tựa hồ bị thứ gì lôi kéo, bay lơ lơ lửng lửng thật lâu, cuối cùng bay tới một đại điện sáng ngời ánh nến.

Trên vương tọa cao cao của đại điện, một nam nhân áo đen cao lớn tuấn mỹ ngồi đó, bộ dạng nam nhân kia nửa híp con mắt, mỉm cười nhướng mày trông thực câu nhân! !
Câu đến chỉ là một kinh hồng thoáng qua đã khiến Ngọc Tế khắc sâu trong lòng.

Câu đến Ngọc Tế cho dù đã không nhớ rõ chuyện năm ba bốn tuổi nhưng vẫn nhớ rõ ngũ quan tuấn mỹ của nam nhân, cùng với cặp mắt đỏ như máu kia.

Theo thời gian trôi đi, ký ức càng ngày càng khắc sâu!

Ngọc Tế ôm bức họa vào trong ngực, quyến luyến cọ cọ.

Hầu Nghiệp! !
Hầu Nghiệp! !
Thì ra, ngươi tên là Hầu Nghiệp! !
Một lần lại một lần mặc niệm tên của Quỷ Vương ở trong lòng, Ngọc Tế ôm bức họa càng chặt hơn.

Qua hai mươi mấy năm, bọn họ sắp gặp lại nhau, mong nhớ hàng ngày hàng đêm của hắn rốt cuộc đã có nơi gửi gắm.

Cửu U Điện dưới Hoàng tuyền lạnh băng mà yên tĩnh.

Áo đen rủ xuống đất, nam nhân tóc đen tuấn mỹ lười biếng nằm trên vương tọa, nhắm mắt dưỡng thần, tưởng ngủ mà không ngủ.

Nghe được tiếng gió, nam nhân hơi mở mắt ra, nhìn về phía một người một yêu một quỷ đang đứng trên không trung ngoài phong ấn.

"Có việc?"
Lười biếng liếc mắt một cái, Quỷ Vương không chút để ý hỏi.

Mục Thường Sư cung kính ôm quyền khom người: "Quỷ Vương, sinh thần bát tự ngài yêu cầu đã tìm ra người rồi, hắn gọi Ngọc Tế, Ngọc Tế cũng đã đáp ứng cùng ngài lập khế ước.

"
"Vậy mang đến.

"
Nói đến khế ước giả tự mình tuyển chọn, Quỷ Vương thu lại biểu tình không chút để ý, ngồi dậy lười biếng dựa vào vương tọa.

Hai mươi năm trôi qua, không biết nhóc con mập mạp vô cùng đáng thương năm đó hiện tại đã lớn thành bộ dáng gì.

Có phải bộ dáng trong tưởng tượng của hắn hay không.

Mục Thường Sư khom người: "Việc ngài cùng Ngọc Tế lập khế ước là đại sự Huyền Học Giới, chúng ta chuẩn bị tổ chức nghi thức lập khế tại Nhân giới, mời các phái Huyền Học Giới tham gia.

Ta suy tính ngày 15 tháng 7 tuần sau là ngày tốt, thích hợp đón dâu lập khế ước, còn mong Quỷ Vương ngài chờ thêm mấy ngày.

"
Quỷ Vương liếc nhìn Nhân Chủ một cái: "À, Trung Nguyên là ngày tốt?"
Âm thanh Quỷ Vương nhẹ nhàng lại lộ ra chút lạnh lẽo, mang theo hiểu rõ.

Tâm Mục Thường Sư run rẩy, chắp tay nói: "Ngọc Tế là sáu âm, ngài là Quỷ Vương, hôm ấy thật sự là ngày tốt.

"
Quỷ Vương cười như không cười: "Cũng được.


"
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngọc Tế chính là ngày 15 tháng 7.

Khoảng cách hiện tại, vừa vặn 23 năm.

Tròn 23 năm sau khi gặp mặt ký khế ước cũng không tệ.

Huyền Học Giới gần đây có chuyện vui.

Truyền nhân cuối cùng của thuật sĩ nhất mạch muốn cùng Quỷ Vương lập khế ước!
Lập khế ước tại Huyền Học Giới là những người yêu nhau khi thành thân sẽ tổ chức một loại nghi thức thần thánh, được thương thiên đại địa thừa nhận khắc ghi, không khác lắm với nghi thức kết hôn của người thường, nhưng so với kết hôn của người thường thì trang trọng khắc nghiệt hơn rất nhiều.

Người thường khi đăng ký kết hôn, ở trên hôn lễ thường nói một đời một kiếp cũng chỉ là nói mà thôi, làm được thì sẽ hạnh phúc cả đời, không làm được cũng chẳng sao, nhưng người lập khế ước tại Huyền Học Giới lại không như vậy.

Sau khi trải qua nghi thức lập khế ước của Huyền Học Giới, hai người sẽ mang danh đạo lữ hợp pháp dưới sự chứng giám của thương thiên đại địa, nếu vi phạm lời hứa khi lập khế ước sẽ bị thiên lôi trừng phạt.

Nghi thức lập khế ước càng trang trọng, quy mô càng to lớn thì người vi phạm lời hứa sẽ gánh hậu quả càng nghiêm trọng, thậm chí có thể nghiêm trọng đến bị sét đánh hồn phi phách tán.

Cho nên người lập khế ước tại Huyền Học Giới không nhiều lắm.

Nhiều năm như vậy đột nhiên xuất hiện một đôi muốn lập khế ước, còn là Quỷ Vương cường đại bị phong ấn trong Cửu U Điện cùng cây độc đinh của Ngọc Thị nhất mạch, sao có thể không khiến người ta cảm thấy kinh ngạc cho được.

Nhưng Nhân Chủ, Yêu Chủ, Minh Chủ lại sôi nổi tới tặng lễ vật.

Khống Âm Phái, Cổ Độc Phái, Mị Linh Phái, Dược Các tứ đại môn phái hàng đầu không ai kém ai cũng tặng lễ vật với tốc độ cực nhanh, làm các môn phái khác theo không kịp, vẻ mặt xoay vòng vòng.

Các môn phái khác trong Huyền Học Giới không rõ nguyên do, nhưng cũng không trở ngại bọn họ gió thổi chiều nào theo chiều đấy.

Lễ vật đưa đưa đưa, chúc phúc cũng đưa đưa đưa!
Lập khế ước hôm nay, đại hỉ.

Ngọc Tế mặc một thân áo đỏ, còn hóa trang đơn giản khiến cho khuôn mặt thanh tú càng thêm tinh xảo lập thể.

"Ngọc ca, tôi phát hiện anh đặc biệt hợp với màu đỏ!"
Ngọc Tế làn da trắng nõn, hồng y diễm lệ, mặt mày tinh xảo, trường thân ngọc lập, lông mày tựa núi làm sáng mù hai mắt Thạch Nhạc.

Ngọc Tế nhướng mày, mang theo một chút hương vị không hề kiềm chế.

"Tổn thọ rồi!"
Thạch Nhạc kêu ngao ngao, một đường chạy như điên.

Tiễn Thạch Nhạc đi, Ngọc Tế nghiêng người nhìn về phía quảng trường.

Lần này, tinh anh Tam giới tề tụ, trên quảng trường bình thường chỉ tổ chức các sự kiện trọng đại lúc này đã đứng đầy người, vô cùng náo nhiệt.

Ngọc Tế một thân áo đỏ đứng ở trên tầng gác mái nhìn xuyên qua cửa sổ, mắt lạnh nhìn biển người tấp nập trên quảng trường.

Mục Thường Sư cùng hắn không thân cũng chẳng quen, càng chưa nói đến giao tình cùng Quỷ Vương không ra gì, lại tích cực tổ chức nghi lễ lập khế ước như vậy, mời nhiều người đến chúc mừng tặng lễ như vậy, không biết đang muốn chơi trò gì đây.

Ánh nắng tươi sáng, giờ lành đến.


"Đón tân nhân!"
Ngọc Tế thân mặc trường bào màu đỏ rực, tay nâng tờ giấy đỏ thẫm viết sinh thần bát tự của Hầu Nghiệp, dọc theo tấm thảm đỏ thật dài thận trọng từng bước đi tới.

Hai bên thảm đỏ đứng đầy tinh anh các môn phái của Tam giới, hoa tươi được bày thành các hình dạng đẹp mắt, đợi sau khi Ngọc Tế đi ngang qua sẽ có một trận gió thổi đến, hoa rơi đầy đầu.

Dưới màn mưa hoa, Ngọc Tế đi lên lễ đài.

Trên lễ đài có một lư hương màu vàng kim thật lớn, trong lư hương đốt những nén hương đỏ to bằng cổ tay, hương khói lượn lờ xông lên tận trời.

Đại cát!
Nhân Chủ Mục Thường Sư râu tóc bạc phơ mặc lễ bào màu đỏ đứng ở trước lư hương, gương mặt hiền từ.

Chờ Ngọc Tế nâng sinh thần bát tự quỳ gối trên đệm hương bồ màu vàng kim, Nhân Chủ cười ha hả mở cuộn giấy vải trong tay hỏi.

"Thuật sĩ Ngọc Tế, ngươi có nguyện ý cùng Quỷ Vương Hầu Nghiệp kết vĩnh thế hôn khế, không rời không bỏ, cùng chung sinh mệnh?"
Nhân Chủ vừa dứt lời, sắc mặt các chưởng môn đại phái lập tức khẽ biến.

Sắc mặt Miêu Ương đi theo sau Yêu Chủ cũng lập tức khó coi.

Vĩnh thế hôn khế là loại khế ước ngang ngược vô lý nhất tại Huyền Học Giới.

Loại khế ước này cấp bậc rất cao, sẽ buộc chặt đôi bên vào nhau, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*.

*có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
Khế ước này yêu cầu hai bên lập khế ước phải tuyệt đối trung thành.

Hai người nếu có một bên phản bội, thượng thiên sẽ cực kỳ phẫn nộ, trời giáng thiên lôi đánh không chết kẻ phản bội quyết không bỏ qua.

Mà một bên khác sẽ bởi vì kẻ phản bội hồn phi phách tán mà chịu nỗi khổ khoan tim, sau đó lại vì kẻ phản bội chết mà bị khế ước phản phệ mất đi nửa mạng.

Mấy ngàn năm gần đây, Huyền Học Giới chỉ có hai đôi đạo lữ lựa chọn vĩnh thế hôn khế, lại đều không được chết già!
Hiện tại, Ngọc Tế vậy mà muốn kết vĩnh thế hôn khế cùng Quỷ Vương?
Chính Ngọc Tế cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nhân Chủ.

Vĩnh thế hôn khế đều là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nếu sau khi lập khế ước hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy Quỷ Vương chẳng phải cũng sẽ bị khế ước phản phệ làm cho nguyên khí đại thương!?
Ánh mắt Ngọc Tế đảo qua xung quanh, nhìn chưởng môn cùng đệ tử tinh anh của các đại môn phái vây quanh lễ đài.

Nhiều người chúc phúc chứng kiến vĩnh thế hôn khế như vậy, sức mạnh khế ước cũng đã đủ để trọng thương Quỷ Vương.

Ánh mắt Ngọc Tế u ám.

Thì ra Nhân Chủ chờ hắn ở chỗ này.

Nhất tổn câu tổn, lấy hắn tính kế Quỷ Vương.

Bàn tính này của Nhân Chủ đánh thật tốt.

.


Bình luận

Truyện đang đọc