Tác giả: Nhất Tràng Đông Vũ
Edit: Nguyệt Ảnh
Ngọc Tế đưa ánh mắt đặt lên người quỷ anh trong ngực nam nhân.
Quỷ anh trong lòng ngực nam nhân âm khí cực kỳ nồng đậm, so với toàn bộ quỷ Ngọc Tế gặp qua còn nồng đậm hơn.
Ánh mắt Cố Triệu Duyên tối tăm: "Ngươi cũng muốn cướp con ta?"
Ngọc Tế: "Cũng? Cướp?"
Ngữ khí Cố Triệu Duyên lạnh nhạt: "Rạng sáng khoảng 1 giờ, có một tên lệ quỷ không biết sống chết mổ bụng Nhan Linh, muốn cướp con của ta đi."
Ngọc Tế cảm giác được, trên người Cố Triệu Duyên người không có tử khí của Nhan Linh, Nhan Linh không phải do Cố Triệu Duyên giết.
Ngọc Tế: "Con quỷ kia đâu?"
Cố Triệu Duyên: "Đút cho con trai ta."
Ngọc Tế: "......"
Con trai của Cố Triệu Duyên còn chưa sinh ra ý thức đã bị sinh mổ, theo Quỷ giới nói thì là quỷ sinh non, nếu chăm sóc không tốt, đoàn âm khí mơ hồ kia có khả năng sẽ tiêu tán, tương đương với sinh non.
Nếu muốn nuôi dưỡng quỷ anh không có cơ thể mẹ, có thể hấp thụ một ít âm khí quỷ hồn bổ sung cho quỷ anh, dùng năng lượng bên ngoài nuôi quỷ anh trưởng thành.
Cố Triệu Duyên muốn nuôi dưỡng đoàn âm khí này thành hình, cũng chỉ có không ngừng săn giết những con quỷ khác, cho con của hắn ăn.
Ngọc Tế từ trong túi móc ra một lá bùa đỏ như máu, nhẹ nhàng vỗ lên đoàn âm khí trong ngực Cố Triệu Duyên.
Đoàn âm khí phiêu phiêu hốt hốt trong lòng ngực Cố Triệu Duyên mắt thường có thể thấy được ổn định xuống, ẩn ẩn, còn có thể nhìn ra hình người.
Lá bùa Ngọc Tế đưa ra là cố hồn phù cao cấp, người sắp chết dùng có thể cố định hồn phách ở trong thân thể hai năm, cũng chính là sống thêm hai năm.
Linh hồn sắp hồn phi phách tán dùng cố hồn phù, có thể tránh được bi kịch hôi phi yên diệt, một lần nữa đầu thai nhập luân hồi.
Một lá như vậy có thể nói là nghịch thiên phù, đặt ở bên ngoài, có thể làm cho những tinh anh Huyền Học Giới tranh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Cố Triệu Duyên liếc mắt nhìn Ngọc Tế một cái thật sâu, nói: "Ta đoạt con của ta, trên đường trở về đụng phải phấn hồ uống máu trái với quy củ tam giới.
Sau đó đi đến cạnh bìa rừng, ta lại đụng phải tên Lâm Bối xui xẻo bị nhánh cây thọc chết."
"Nhánh cây?"
Cố Triệu Duyên: "Ta lúc ấy cùng lệ quỷ kia đại chiến một hồi đoạt lại được con trai, sau đó Tịch Tà Thần Lôi* vang lên, nhìn thấy âm khí liền đánh, ta vội vàng trở về chữa thương, cũng không lãng phí âm khí chữa trị tay chân bị đứt lúc đó.
Tên kia lúc ấy chạy ở phía trước ta, chạy so với quỷ như ta còn nhanh."
*thần lôi trừ tà
"Đại khái là số lần tên kia cùng Nhan Linh lên giường nhiều, nhiễm âm khí, Tịch Tà Thần Lôi cũng hướng phía hắn bổ vài đạo, có một lần bổ vào một gốc vạn tuế, nhánh cây vạn tuế bị sét đánh bay, vừa vặn đâm xuyên qua yết hầu tên kia."
Ngọc Tế: "......!Sau đó, ngươi đào tim hắn."
Nguyên nhân chồng sandwich nam nữ kia chết, nguyên nhân Nhan Linh chết trong lòng hắn đều hiểu rõ, duy độc Lâm Bối chết, hắn không thể nói ra được.
Hắn phỏng đoán vô số loại nguyên nhân Lâm Bối chết, lại không nghĩ rằng đơn giản thô bạo như vậy.
Cố Triệu Duyên nhún vai: "Dù sao hắn cũng không cần nữa, hiện tại không phải đang đề cao bảo vệ môi TSo.
Vật đã không dùng tới lại thêm lý niệm bảo vệ môi trường, ta liền đào tim Lâm Bối ra, cho con trai ta bồi bổ."
"À đúng rồi, còn có lệ quỷ kia, trước khi bị con trai ta ăn xong còn nói một đống không thể hiểu được."
Ngọc Tế: "Ừm?"
"Hắn nói con trai ta là một nguyên liệu tuyệt hảo cho bọn chúng bố trí trận pháp, nếu ta đem con cho hắn, chủ nhân hắn có thể giúp ta thành tựu quỷ thân, trở thành tồn tại bất hủ như Quỷ Vương."
Ngọc Tế: "Sau đó, bị trấn áp vĩnh viễn dưới Cửu U Tháp?"
Cố Triệu Duyên: "......"
Đây là trọng điểm sao?
Trọng điểm chẳng lẽ không phải là chủ nhân hắn là ai, bố trí trận pháp gì sao?
Ngọc Tế: "Chủ nhân hắn là ai?"
"......"
Không biết......
Ngọc Tế: "Đang có âm mưu gì?"
"......"
Không biết......
Ngọc Tế: "......"
Nhìn quỷ anh trong lòng ngực đã ẩn ẩn có hình dáng trẻ con, Cố Triệu Duyên quyết định lại lộ ra chút thông tin hắn biết: "Đêm qua đối tượng Tịch Tà Thần Lôi nhắm đến ở trong rừng sâu, ta cùng với Lâm Bối, còn có Phấn Hồ kia, chỉ là bị dư uy lan đến."
Nói đến trong rừng sâu, Ngọc Tế nghĩ tới hơi thở huyết sát ban ngày cảm nhận được, hơi thở kia vừa mạnh vừa tà, còn ẩn ẩn mang theo cảm giác quen thuộc.
Mưa dầm qua đi, trăng khuyết như đao.
Trong rừng không có ánh đèn neon lập loè, không có ánh trăng soi sáng, ánh sáng tối tăm.
Một đôi chân đi giày thể thao màu trắng bước qua, trở thành màu sắc duy nhất trong rừng cây.
"Vị tiểu lang quân này, ngài truy nô gia gấp như vậy, là thích nô gia, muốn cùng nô gia cá nước thân mật sao ~"
Giọng nữ yêu mị đến từ bốn phương tám hướng, từng câu từng chữ uyển chuyển mang theo thở dốc, chỉ là nghe một chút đã có thể làm người dục hỏa sôi trào.
Chủ nhân đôi giày lại không nhanh không chậm, nhấc chân đi về phía trước.
Đó là một thanh niên cao gầy.
Thanh niên có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt hắc bạch phân minh, mặc áo sơ mi màu trắng quần dài màu lam nhạt, tóc ngắn gọn gàng thanh tân thoải mái.
Thanh niên không đáp lời, chỉ nâng lên tay phải.
Cổ tay của áo sơ mi cuốn lên một nửa, lộ ra cánh tay thon dài của thanh niên, dưới ánh trăng cánh tay trắng nõn phiếm ánh sáng lóng lánh, trong suốt như ngọc, cùng lắc tay màu bạc trên cổ tay thanh niên giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.
Giữa ngón tay thon dài như ngọc kia kẹp một lá bùa màu vàng nhạt, trên lá bùa vẽ hoa văn kỳ diệu bằng chu sa đỏ thắm, hồn nhiên thiên thành.
"Hì hì hì, lang quân, nô gia nhớ rõ ngàn năm trước lấy linh phù làm chủ, đạo nhân tu vi cao thâm đều lấy tay làm bút, câu thông thiên địa điều động linh khí vạn vật, lấy thiên địa làm lá bùa, không cần chú ngữ, chỉ ít ỏi vài nét bút là thành linh phù, nháy mắt có thể làm cho tiểu yêu hôi phi yên diệt."
Thanh niên hơi hơi nhắm mắt, môi khẽ nhúc nhích niệm chú, lá bùa giấy giữa ngón tay hắn phát sáng, có dấu hiệu thiêu đốt.
"Hiện giờ, bọn tiểu yêu chúng ta hút tinh hoa nhật nguyệt trở thành đại yêu, linh phù đều chưa chắc có thể gây khó dễ được ta.
Các ngươi ngay cả linh phù đều vẽ không xong, chỉ có thể dùng loại giấy hạ đẳng này......!A!"
"Nói nhảm nhiều, có thể chứng minh cái gì?"
Ngón tay thanh niên bỗng nhiên vung lên, bùa giấy giống như mũi tên rời dây cung, vèo một cái dán lên thân cây bên tay phải thanh niên, ngay sau đó chính là một tiếng kêu rên nũng nịu.
Tại địa phương dán bùa vàng trên thân cây đột nhiên tràn ra một đoàn sương mù, sương mù tại bên cạnh thân cây nhanh chóng ngưng tụ thành một nữ nhân mặc váy dài hồng nhạt, áo choàng tóc đen.
Nữ nhân có làn da trắng nõn, cằm nhòn nhọn, một đôi mắt hạnh câu nhân, ngực dán một lá bùa giấy đã thiêu đốt hơn phân nửa.
Nữ nhân mặc váy hồng này, là phấn hồ Ngọc Tế căn cứ vào manh mối Cố Triệu Duyên cung cấp tìm suốt nửa đêm.
Phấn Hồ là một loại dâm hồ của Yêu giới.
Thích uống tinh huyết nam nhân lúc hoan ái, ăn linh hồn nữ nhân lúc cao trào.
Liếc mắt nhìn lá bùa trên ngực, Phấn Hồ cười lạnh: "Hàng yêu phù? Bắt nạt một tiểu yêu vài trăm tuổi còn được, lấy ra đối phó ta, tiểu lang quân ngươi không cảm thấy rất khó coi sao?"
Phấn Hồ liếm liếm môi, mười ngón bật ra móng vuốt sắc nhọn.
Ánh trăng chiếu lên móng vuốt trắng bệch của nữ nhân, nhiễm ánh sáng âm trầm, thân hình nữ nhân như mị, lợi trảo cắt qua không khí, mang theo cơn gió sắc bén, thẳng tắp nhào hướng Ngọc Tế.
(lợi trảo: vuốt sắc, giữ nguyên không dịch nữa nghen)
Thân thể Ngọc Tế nghiêng, trên chân đạp một cái liền né tránh hai mét.
Nữ nhân váy hồng hừ lạnh một tiếng, một giây sau lại nhào lên.
Ngọc Tế trái tránh phải tránh, Phấn Hồ theo đuổi không bỏ.
Nhưng mà trong lúc theo đuổi, Phấn Hồ lại nhìn thấy Ngọc Tế không nhanh không chậm vươn ngón trỏ tay phải, lấy thiên địa làm lá bùa, lấy ngón tay làm bút vẽ.
Ngọc Tế cho dù trốn tránh công kích của ả, động tác vẽ bùa vẫn mây trôi nước chảy, ngón tay càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, nhanh đến chỉ còn nhìn thấy tàn ảnh.
Phấn Hồ cả kinh, lại không thu được thế tấn công.
Hơi thở lợi trảo lạnh băng huyết tinh đã đến trước mặt Ngọc Tế, mắt thấy sắp phá được yết hầu Ngọc Tế, làm Ngọc Tế máu chảy thành sông, nhưng, cũng chỉ là mắt thấy mà thôi.
Một bút cuối cùng của Ngọc Tế vừa vặn rơi xuống giữa trán Phấn Hồ đang vung trảo, một cỗ lực lượng bá đạo từ đầu ngón tay Ngọc Tế lan tràn, khiến Phấn Hồ như bị tỏa định, không thể động đậy.
Theo sau, cảm giác cháy bỏng như liệt hỏa nổ tung trong óc, Phấn Hồ không thể tin tưởng trừng mắt thật lớn: "Tán hồn linh phù......!Ngươi là......!Thuật sĩ!"
Tán hồn phù là một loại phù chú cao cấp của thuật sĩ nhất mạch.
Phương pháp chế tạo lá bùa đan sa là tuyệt mật của thuật sĩ, đối với yêu quỷ có lực sát thương mạnh đến biến thái, có thể khiến đại yêu trọng thương, tiểu yêu hồn phi phách tán.
Mà giống như thanh niên làm như vừa rồi, người vẽ bùa tự thân câu thông Sinh Linh chi khí trong tự nhiên họa thành linh phù, thì có thể khiến đại yêu tu luyện ngàn năm như ả nháy mắt hồn phi phách tán!
Linh phù này, chỉ có cao thủ của thuật sĩ nhất mạch, mới có thể câu thông linh khí vẽ bùa, còn không cần niệm chú.
Ả ngàn năm trước khi bế quan nghe nói thuật sĩ nhất mạch đã cô quạnh, vốn tưởng rằng sau ngàn năm thuật sĩ nhất mạch sớm đã tuyệt chủng, lại không nghĩ tới ả vừa mới xuất quan ăn tinh huyết của hai nam nhân, lại đụng phải thuật sĩ tu vi cao thâm như vậy.
Thật là xui xẻo tột đỉnh!
Một đạo ánh sáng màu hồng nhạt xinh đẹp từ đầu ngón tay thanh niên tràn ra, nháy mắt bao phủ toàn thân Phấn Hồ, biểu tình hối hận khiếp sợ của Phấn Hồ còn chưa tan đi, thân thể đã như tro bụi, theo gió rơi rụng thành bột phấn hồng nhạt.
Ngọc Tế mặc niệm vài tiếng, tay phải vung, một lá bùa màu vàng nhạt bay ra, đón gió lớn lên, nháy mắt bao phủ bột phấn đã phi tán vào bên trong, rồi sau đó cực nhanh thu nhỏ lại, cuộn thành một viên cầu trong suốt lớn chừng cái túi sách.
Ngọc Tế lại đem viên cầu xoa xoa, xoa còn chừng nắm tay, ném vào ba lô.
Môn phái Huyền Học Giới từ thời cổ đại lưu truyền đến nay có rất nhiều.
Phần lớn đều theo bối cảnh thời đại biến hóa mà biến hóa theo.
Tỷ như Huyền tông, Đạo giáo, Phật môn, tỷ như nhóm môn phái bài danh đệ nhất hiện tại.
Trước kia bắt quỷ bắt yêu còn có thể đổi tài nguyên đổi trang bị, nhưng hơn một ngàn năm trước các đại lão tam giới dường như bị động kinh ký kết hiệp nghị chung sống hoà bình, yêu quỷ thành công dân hợp pháp, không phạm tội không thể săn giết.
Một ngàn năm này nghề bắt quỷ bắt yêu càng ngày càng lụi bại, các đại lão Huyền tông đều sôi nổi đổi nghề.
Huyền tông đi tìm long huyệt, làm phong thuỷ đại sư hô mưa gọi gió.
Người của Đạo giáo tu thân dưỡng tính, bói toán xem tướng coi cát hung, cũng thật là vẻ vang.
Phật môn mở sơn môn nhận hương khói, cho tử cho phúc, hương khói cường thịnh, nhóm cao nhân đắc đạo ngẫu nhiên khai đàn truyền giới, có thể được vạn chúng ủng hộ, ngày thường trải qua vô cùng thoải mái.
Ngay cả một ít tiểu giáo tiểu phái đều sửa lại ngành nghề, mỗi ngày đều tốt lên, chỉ có thuật sĩ một mạch vẫn còn liều mạng bắt yêu quỷ, liều mạng đến thuật sĩ nhất mạch ngàn năm trước hoành hành Tam giới cường thịnh đến cực điểm, nay chỉ còn dư lại mỗi Ngọc Tế một mầm độc đinh như vậy, mà còn đang phát triển.
Ngọc Tế thân làm một thuật sĩ cuối cùng, dốc lòng muốn kế thừa ý chí tổ tiên, liều mạng không để thuật sĩ nhất mạch đoạn tuyệt.
Phản ứng của Miêu Ương đối với chuyện này là, trợn trắng mắt.
Phản ứng của Huyền Học Giới đối với chuyện này là, thờ ơ lạnh nhạt.
Đến Cục Giám Sát Tam Giới, ném tro cốt hồ ly cho quản lý viên, Ngọc Tế trong khi quản lý viên mặt vô biểu tình, cầm lấy bằng chứng nhiệm vụ hoàn thành, đến phòng nhiệm vụ lãnh một xấp bùa giấy.
Một phút sau, Trương Cảnh Hoán đang thức đêm mở họp thảo luận về vụ án bỗng nhận được một cuộc điện thoại đến từ cấp trên.
"Kết án!?"
Trương Cảnh Hoán không khống chế được, lớn tiếng nói ra.
Bọn họ liền người bị tình nghi cũng chưa tra ra, cấp trên liền nói cho bọn họ, kết án!?
"Đúng vậy, án kiện đã kết, hung thủ đã sa lưới, các cậu nên về nhà thôi, đừng hỏi nhiều, cũng đừng tò mò."
Cấp trên ném xuống một câu, cúp điện thoại.
Trương Cảnh Hoán hồi tưởng hết thảy sự việc xảy ra ban ngày, trầm mặc.
Ngọc Tế giao nhiệm vụ về đến nhà, liền thấy Miêu Ương đang ôm một chiếc di động kích thước cùng mình không sai biệt lắm, quơ chân múa tay chơi Âm Nhạc Đại Sư, vui vẻ vô cùng.
Thấy Ngọc Tế trở về, mặt mèo đen cũng không nâng nói: "Vừa rồi có một nữ quỷ gọi điện thoại cho cậu, nói người cậu kêu cô ta để ý kia, một hai đòi đi theo lão cha hắn xuống mộ, đã chết!"
Ngọc Tế có chút kinh ngạc: "Tôi xem qua tướng mạo nam nhân kia, chỉ là thấy máu, sao lại chết được?"
Bốn vuốt của Miêu Ương múa may: "Nữ quỷ kia nói cô ta lúc ấy cũng ở bên cạnh, thời điểm nam nhân chết cô ta không thể ngăn lại.
Nói là cái mộ kia, cảm giác quái quái."
Móng vuốt tiêu sái vung lên, SSS qua màn, Miêu Ương quay đầu xem Ngọc Tế: "Vừa vặn, Cục Giám Sát Tam Giới tuyên bố một nhiệm vụ, là bồi mấy lão giáo sư đi ngôi mộ của người vừa mới chết.
Tôi đã nhận cho cậu."
Ngọc Tế: "......!Tôi đối với ngôi mộ sẽ chết người, cùng với tên nam nhân không nghe tôi cảnh cáo kia, không có hứng thú."
"Meo ~"
Đặc sản Đạo giáo trấn ác chu sa, đã từng nghe qua?
Ngọc Tế: "Nhận được rất tốt!".