SAU KHI TA ĐI, VƯƠNG GIA ĐAU ĐỚN MUỐN CHẾT


Xích Viêm nhìn hình ảnh trước mắt, chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại.
Chỉ trong một khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn quả thực tràn ngập sợ hãi.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là hắn không thể để Bạch Lạc chết!
Người này đã bồi hắn 5 năm, sao có thể cứ thế chết trước mặt mình?
Thậm chí, Xích Viêm ngay cả Thẩm Vân Niệm "thân trúng kịch độc" đứng bên cạnh cũng không quan tâm.
Liền trực tiếp xông đến chỗ Bạch Lạc.
Đồng thời, thị vệ bên cạnh Thẩm Vân Niệm cũng đã xông qua, hắn dùng trường kiếm trong tay mạnh mẽ đánh rơi chủy thủ trong tay Bạch Lạc.
Thị vệ này trung thành tận tâm với Thẩm Vân Niệm, khoảnh khắc Thẩm Vân Niệm bị rắn cắn, cũng là hắn dùng kiếm chém đứt con rắn.
Từ lúc đó trở đi, hắn luôn nhìn chằm chằm Bạch Lạc.
Thẩm Vân Niệm trúng độc rắn, thuốc giải còn ở trên người Bạch Lạc, thị vệ này nói cái gì cũng không thể để Bạch Lạc chết!
Bạch Lạc vốn là muốn nhục nhã đôi tra nam tiện nữ này xong liền tự sát.
Nhưng mà đao của y vừa mới đâm rách y phục trước ngực, liền nháy mắt bị đánh rớt rồi.
Thị vệ kia sức lực rất lớn, khiến hổ khẩu* của Bạch Lạc một trận tê dại.
(*hổ khẩu: chỗ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ)
Đao chật vật rơi xuống đất.
Vô số kiếm cũng đã ngắm thẳng vào Bạch Lạc.
Bạch Lạc còn chưa kịp phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, liền bị Xích Viêm túm chặt cánh tay.
Xích Viêm vừa nãy thiếu chút nữa bị dọa chết rồi.
Trái tim hắn đập vô cùng kịch liệt.
Thậm chí hắn đều cảm thấy trái tim mình sắp từ trong cơ thể nhảy ra ngoài.
Nhưng mà, đợi khi Xích Viêm ý thức được Bạch Lạc đã không có việc gì nữa, tiếp theo đó chính là bạo nộ che trời lấp đất.
Hai mắt Xích Viêm đều đã mị lên, biểu tình trên mặt tràn ngập hung ác.
"Bạch Lạc! Ngươi mẹ nó cư nhiên dám tìm chết!"
Một bạt tai hung hăng giáng xuống gò má Bạch Lạc, điều Xích Viêm không thể chịu nổi nhất chính là Bạch Lạc tìm chết.
"Ngươi cư nhiên còn muốn chết!"
Xích Viêm ngay cả việc để Bạch Lạc rời khỏi mình đều hoàn toàn không thể chấp nhận, càng đừng nói là để Bạch Lạc chết ngay trước mắt.
Hình ảnh khủng bố như vậy, sẽ khiến hắn cả đời này đều lo sợ bất an!
Nhưng mà Bạch Lạc cư nhiên một lần lại một lần ở trước mặt hắn lựa chọn phương thức như vậy để rời khỏi hắn!

"Bạch Lạc! Bổn vương nói cho ngươi biết, chỉ cần còn bổn vương một ngày, ngươi đời này đều đừng mơ tìm chết!"
Xích Viêm dùng sức bóp chặt cằm Bạch Lạc, lại giáng thêm một bạt tai xuống mặt y.
Sự sợ hãi và phẫn nộ cùng tồn tại trong lòng, tâm tình Xích Viêm cũng căn bản không cách nào bình tĩnh lại.
Rõ ràng Thẩm Vân Niệm đã "thân trúng kịch độc", nếu như không có thuốc giải, sẽ lập tức chết.
Nhưng Xích Viêm hiện tại lại căn bản không nghĩ đến Thẩm Vân Niệm.
Hai mắt hắn sống chết nhìn chằm chằm Bạch Lạc, e sợ Bạch Lạc lại làm ra hành động tự sát.
Vẫn là Thẩm Vân Niệm tự mình nói ra: "Bạch Lạc, đưa thuốc giải cho ta, mau đưa cho ta!"
Thẩm Vân Niệm trước giờ lúc đối mặt với thế nhân, vẫn luôn là hình tượng đẹp đẽ tri thư đạt lễ, ôn nhu săn sóc.
Nhưng mà bây giờ nguy cơ đến tính mạng của nàng, nàng nào còn quản hình tượng gì nữa?
Lúc nàng nói chuyện với Bạch Lạc, biểu tình quả thực dữ tợn không nói nên lời.
Thậm chí lời nói ra tràn ngập âm độc.
"Ngươi mau giao thuốc giải ra đây cho ta.

Nếu như không giao ra, ta giết sạch cả nhà ngươi!"
Bạch Lạc nhìn gương mặt bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo của Thẩm Vân Niệm, căn băn ngay cả một chút cảm giác sợ hãi đều không có.
Chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng!
Còn giết cả nhà y...
Cả nhà y sớm đã mất rồi.
Hiện giờ đã không biết ở tận đâu rồi.
"Không có thuốc giải!"
Bạch Lạc lạnh lùng cười, nụ cười của y tràn ngập châm chọc.
Còn có, cho dù bọn họ ngăn cản được y tự sát, thì có thể thật sự khiến y không chết được sao?
Bạch Lạc là người a!
Y lại không phải là động vật, đầu y cũng không có hỏng!
"Xích Viêm, ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì.

Còn nói cái gì, có ngươi ta đừng mơ muốn chết? Ngươi ngăn cản được ta một lần hai lần, ngươi còn có thể ngăn cản được ta cả đời sao?"
Quá ngu xuẩn rồi.

Chỉ cần trong lòng y quyết tâm muốn chết, y lúc nào cũng có thể tự sát!
Càng huống hồ, Bạch Lạc sớm đã bị cổ độc ăn mòn sạch sẽ rồi.
Y vốn dĩ cũng không sống được lâu nữa...
Bạch Lạc haha cười lớn.
Thẩm Vân Niệm điên cuồng, y còn điên cuồng hơn Thẩm Vân Niệm!
Hóa ra, con người bị ép tới cực hạn, thật sự muốn phát điên!
Nhưng mà đúng lúc này, chỉ nhìn thấy Xích Viêm lấy ra một chuỗi hạt đặt trước mặt Bạch Lạc.
Bạch Lạc đồng tử đột nhiên co lại, nháy mắt cả người đều hoảng.
"Xích Viêm!"
Bạch lạc sợ hãi lớn tiếng gọi, ngay cả thanh âm cũng tràn ngập run rẩy.
Thứ Xích Viêm cầm trong tay, là chuỗi hạt mà trước đây Nhiếp Hoài Vũ tặng cho Bạch Lạc.
Ngày mà Bạch Lạc đưa đệ đệ muội muội rời đi, đã đích thân đeo chuỗi hạt này lên cổ tay tiểu đệ.
Bạch lạc đời này chưa từng có được thứ gì có ý nghĩa đẹp đẽ.
Chỉ có chuỗi hạt này, bao hàm thiện ý của Nhiếp Hoài Vũ đối với y.
Bạch Lạc đem món đồ có ý nghĩa đẹp đẽ duy nhất trên người mình đưa cho tiểu đệ.
Y hy vọng tiểu đệ một đời binh an suôn sẻ, đừng giống như mình, sống khổ cực như vậy.
Nhưng mà bây giờ chuỗi hạt này cư nhiên ở trên người Xích Viêm.
Vậy chẳng phải là nói rõ...
Người nhà của y, bây giờ lại trở về trong tay Xích Viêm rồi?
Xích Viêm nhìn sắc mặt Bạch Lạc nháy mắt trở nên trắng bệch, cười lạnh nói:
"Bạch Lạc, ngươi thật sự cho rằng những động tác nhỏ mà ngươi làm kia, bổn vương không biết sao?"
Xích Viêm để tâm Bạch Lạc như vậy, hắn sao có thể để quân cờ hắn dùng để uy hiếp Bạch Lạc, cứ dễ dàng chạy mất như vậy?
Kỳ thực sau khi Dương Khiêm dẫn đệ muội Bạch Lạc rời đi không lâu, người của hắn đã chặn xe ngựa lại.
Lúc trước không có vạch trần Bạch Lạc, là bởi vì Xích Viêm muốn biết Bạch Lạc rốt cuộc muốn làm gì?
Chỉ là không ngờ tới tên súc sinh đại nghịch bất đạo này, cư nhiên dám làm ra chuyện như vậy!
Bạch Lạc không dám tin nhìn chuỗi hạt kia, chỉ cảm thấy trái tim mình đều bị xé rách.

Y cực kỳ thống khổ nhìn Xích Viêm, đột nhiên, hai mắt y như muốn nứt ra, dùng sức mở miệng rống lên với Xích Viêm: "Xích Viêm, ngươi nếu như dám động đến một cọng lông tơ của người nhà ta, ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Xích Viêm nhìn bộ dáng kích động như vậy của Bạch Lạc, hắn nhìn hận ý tràn ngập trong mắt y, chỉ cảm thấy tim mình bị người hung hăng trừu một roi, quả thực đau đớn không thở nổi.
Xích Viêm không rõ sự việc vì sao lại trở thành như bây giờ?
Hắn chỉ muốn giữ Bạch Lạc lại bên cạnh, ngoan ngoãn giống như trước kia...
Nhưng mà tất cả dường như đều không quay lại được nữa...
"Bạch Lạc, ngươi có còn nhớ những lời trước đây bổn vương nói với ngươi.

Nếu như ngươi còn muốn tự sát, ta không ngại giết một đệ muội của ngươi trước!"
Vì để Bạch Lạc không dám tự sát nữa, Xích Viêm hung hăng nói với y những lời như vậy!
"Không! Đừng mà!"
Bạch Lạc vừa nãy còn cường ngạnh vô cùng, hiện tại quả nhiên sợ hãi quỳ trên đất, y liều mạng dập đầu với Xích Viêm.
"Câu xin ngươi tha cho chúng, ta sau này sẽ không làm ra những chuyện như vậy nữa."
Bạch Lạc vừa nói, vừa lấy ra một viên thuốc giải.
Thuốc này không có bất kỳ hiệu quả trị liệu nào.
Nhưng mà vì để Thẩm Vân Niệm và Xích Viêm buông tha cho đệ muội mình, Bạch Lạc vội vàng nói: "Đây là thuốc giải.

Cầu xin vương gia đừng giết chúng.

Việc Bạch Lạc làm sai, Bạch Lạc tự mình gánh vác.

Cầu xin các ngươi đừng liên lụy người nhà của ta."
Thẩm Vân Niệm thấy Bạch Lạc cuối cùng giao thuốc giải ra, vội vàng chạy qua cướp lây thuốc giải, sống chết nắm chặt trong lòng bàn tay.
Bất quá nàng không an tâm Bạch lạc, vì vậy không có ngay lập tức ăn viên thuốc kia.
Mà nói với Xích Viêm: "Vương gia, Bạch Lạc này đại nghịch bất đạo như vậy.

Hôm nay khiến ta chịu đủ ủy khuất, ta không thể coi như không có gì xảy ra được.
Xin ngươi giao hắn cho ta xử lý!"
Thẩm Vân Niệm biết Xích Viêm không nỡ Bạch Lạc.
Vừa nãy đều đã như vậy rồi, Xích Viêm cư nhiên vẫn không muốn để y chết.
Vì vậy Thẩm Vân Niệm chỉ đành lui một bước để có được thứ sau, "Nể mặt vương gia, ta sẽ không lấy mạng hắn.
Nhưng mà Bạch Lạc này quả thực quá mức quá đáng! Vương gia nếu như không giao hắn cho ta, ta thực sự không nuốt nổi cục tức này!"
Xích Viêm thương yêu Thẩm Vân Niệm, tất nhiên sẽ cho Thẩm Vân Niệm một câu trả lời.
Hôm nay Bạch Lạc quả thực quá mức quá đáng, y thế mà bắt Thẩm Vân Niệm quỳ dập đầu với y.

Hành vi như vậy đối với một thiên kim đại tiểu thư mà nói, quả thực là nhục nhã vô cùng.
Xích Viêm không thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Vì vậy mặc dù biết Thẩm Vân Niệm đem Bạch Lạc về, Bạch Lạc cho dù không chết, cũng nhất định sẽ mất một lớp da.
Xích Viêm cũng vẫn là gật đầu đáp ứng rồi.

Trên mặt Thẩm Vân Niệm mang theo một tia cười ác độc, nàng sai người nhốt Bạch Lạc vào phòng củi.
Rất nhanh hai tên thị vệ đã xách Bạch Lạc lên, dẫn y đi qua bên cạnh Xích Viêm.
Hai mắt Xích Viêm sống chết nhìn chằm chằm Bạch Lạc.
Trong lòng rõ ràng biết gia hỏa này quả thực cần phải quản giáo thật tốt, bất kể Vân Niệm làm gì với y đều không quá đáng.
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn tràn ngập bực bội...
Sau khi Xích Viêm trở về vương phủ, tích tụ trong lòng cũng không có giảm bớt theo thời gian.
Ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn không ngừng thầm nói với chính mình:
Hôm nay Bạch Lạc thực sự quá mức quá đáng, y thế mà dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.
Bất kể Thẩm Vân Niệm làm gì với y, đều là nên làm.
Nhưng mà hắn vẫn là không nhịn được hỏi ám vệ của mình:
"Bạch Lạc hiện tại thế nào rồi?"
Ám vệ kia cúi người.
"Bạch Lạc bị Thẩm tiểu thư dùng dây thừng trói vào một cây cột..."
Ám vệ này do dự một lát, sau đó nói: "Bị họ dùng roi quất."
Lúc hắn qua đó xem, Bạch Lạc đã bị quất tới mức da tróc thịt bong.
Khắp người đều là máu.
Nhưng mà vị thần y của Thẩm phủ vô cùng lợi hại, vết thương trên người Bạch Lạc nghiêm trọng như vậy, dùng thuốc của hắn không bao lâu liền có thể lành lại.
Sau đó người của Thẩm tiểu thư lại tiếp tục quất.
Cảnh tượng ấy quả thực quá mức tàn nhẫn, khiến ám vệ căn bản không cách nào nói ra.
Vậy mà cho dù như vậy, ngón tay Xích Viêm cũng đã siết chặt lại.
Xích Viêm chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng quả thực buồn bực không nói nên lời.
Thậm chí hăn buồn bực tới mức thế nào có một loại xung động muốn giết người!
Nhưng mà, vì để chứng minh hành động hắn giao y cho Thẩm Vân Niệm là đúng.
Xích Viêm nghiến răng nói với am vệ:
"Đánh tốt lắm! Tất cả đều là hắn gieo gió gặt bão! Cho dù đánh chết cũng không quá đáng!".


Bình luận

Truyện đang đọc