SAU KHI TA ĐI, VƯƠNG GIA ĐAU ĐỚN MUỐN CHẾT


Xích Viêm nhìn dáng vẻ này của Bạch Lạc, chỉ cảm thấy trái tim mình hung hăng co rút.
Tay Bạch Lạc vẫn còn đang chảy máu, đầu của y cũng nặng nề dập xuống.
"Cầu xin ngươi...!cầu xin ngươi...!đừng chạm vào ta..."
Trong miệng Bạch Lạc phát ra âm thanh nức nở cực kỳ thống khổ.
Y đã hoàn toàn không biết chính mình nên làm gì?
Đã không muốn lại bị chạm vào nữa.
"Đừng chạm vào ta...!huhuhu..."
Bạch Lạc rất muốn chết.
Nguyện vọng lớn nhất của y bây giờ chính là có thể chết ngay tại đây.
Y thật sự khó mà tưởng tượng được việc, ném mình vào chỗ một đám binh sỹ, để bản thân bị đám người đó làm nhục.
Chính mình rốt cuộc sẽ tuyệt vọng cỡ nào...
Nếu như y biết, chỉ là bắt Thẩm Vân Niệm dập đầu trước mình, chính mình sẽ phải chịu sự đối đãi như vậy.
Y dù thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy!
"Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không dám nữa.

Đừng chạm vào ta!"
Bạch Lạc ôm chặt lấy cơ thể mình, cả người đều đang run rẩy.
Y không ngừng lặp đi lặp lại những lời đó.
Y quá muốn chết.
Nhưng lại bi ai không dám tự sát.
Bạch Lạc bây giờ đã sắp bị giày vò tới điên rồi.
Xích Viêm nhìn thấy dáng vẻ sắp sụp đổ của Bạch Lạc, nhìn thấy từ trong người y chảy ra nhiều máu tới vậy.
Chỉ cảm thấy trái tim mình co rút đau đớn.
Không còn do dự nữa, hắn trực tiếp duỗi tay, đem cả người Bạch Lạc ôm vào trong lòng.
Bạch Lạc liều mạng giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng nức nở thống khổ.
Xích Viêm vội vàng đem mảnh vải đen che mắt Bạch Lạc triệt để kéo xuống.
Để y nhìn cho rõ, người trước mặt y là ai?
Ngón tay Xích Viêm nắm lấy hai cánh tay Bạch Lạc, nỗ lực nói với y.
"Bạch Lạc, ngươi nhìn rõ chưa? Là ta! Người vừa nãy lên giường với ngươi là ta, không phải Xích Phong.
Ngươi đừng sợ..

Ta sẽ không để đám người kia khi dễ ngươi!"
Rõ ràng người khi dễ Bạch Lạc ác nhất chính là Xích Viêm.
Nhưng bây giờ hắn lại nói với Bạch Lạc như vậy.
Bạch Lạc nhìn người trước mắt, vẫn là không ý thức được người trước mắt chính là Xích Viêm.
Nỗi sợ hãi trong lòng đã khiến y không cách nào bình tĩnh được.
Y chỉ biết y lại bị tên nam nhân này ôm lấy.
"Đừng mà!"
Bạch Lạc hét lớn.

Cơ thể y vẫn là đang không ngừng giãy giụa.
Xích Viêm ôm chặt lấy y.
Bạch Lạc liền cắn lên vai Xích Viêm.
Bạch Lạc quả thực quá mức dùng sức, thiếu chút nữa cắn rớt một miếng thịt trên vai Xích Viêm.
Trong lòng là tuyệt vọng vô cùng vô tận.
Sẽ không có ai tới cứu y, sẽ không...
Nước mắt không ngừng rớt xuống.
Vai Xích Viêm cũng đã bị Bạch Lạc cắn máu chảy đầm đìa.
Chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt liền biết, Bạch Lạc cắn rốt cuộc dùng sức cỡ nào.
Nhưng mà Xích Viêm lại vẫn là sống chết ôm chặt Bạch Lạc.
Ngay cả ý muốn đẩy y ra cũng không có.
Trong lòng tràn ngập sợ hãi và bất an.
Rõ ràng là muốn trừng phạt y...
Những hành động mà Bạch Lạc làm trong tiệc sinh thần Thẩm Vân Niệm kia, cho dù bắt y chết một ngàn một vạn lần cũng không quá.
Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Lạc, Xích Viêm lại vô cùng đau lòng.
"Bạch Lạc, là ta...!là ta...!ta là Xích Viêm..."
Xích Viêm không ngừng nói với Bạch Lạc những lời này.
Hắn muốn để Bạch Lạc đừng sợ hãi như vậy nữa.
"Bạch Lạc, ngươi nghe ta nói, không có ai có thể khi dễ ngươi nữa rồi.

Ta ở đây.

Ta có thể bảo hộ ngươi..."
Bạch Lạc cuối cùng không có giãy giụa.
Y dường như cuối cùng cũng nghe thấy lời Xích Viêm nói.
Xích Viêm liền ôm y càng chặt hơn.
"Bạch Lạc..

đừng sợ...!ta sẽ bảo hộ ngươi..."
Xích Viêm một lần lại một lần nói với Bạch Lạc như vậy.
Hắn đang rất nỗ lực trấn an Bạch Lạc.
Nhưng mà thanh âm của Bạch Lạc lại vẫn tràn ngập tuyệt vọng như cũ.
"Lừa đảo...!tên lừa đảo..."
Bảo hộ?
Bạch Lạc chưa từng nghe qua câu chuyện cười nào buồn cười hơn thế...
Xích Viêm cư nhiên nói, muốn bảo hộ mình!
Hắn khi dễ mình, vũ nhục mình.
Cuối cùng cư nhiên nói muốn bảo hộ mình!
"Ngươi vì sao luôn là một lần lại một lần lừa gạt ta?"
Bạch Lạc thống khổ nhắm mắt lại.

"Xích Viêm ta hận ngươi!"
Xích Viêm nắm chặt tay mình.
Hắn ghét Bạch Lạc nói ra những lời như vậy.
Tay đột nhiên bắt lấy cánh tay Bạch Lạc.
Hắn muốn nói cho Bạch Lạc, hắn không cho phép Bạch Lạc nói ra những lời như vậy.
Nhưng mà Bạch Lạc lúc này đã hôn mê rồi.
Thân thể Bạch Lạc quá mức hư nhược.
Trước đó Thẩm Vân Niệm sai người dùng roi quất y.
Sau đó Xích Viêm lại đem y tặng cho người khác, để những người khác cùng lăng nhục y.
Bạch Lạc hiện tại thể xác và tinh thần sớm đã kiệt quệ...
Xích Viêm lúc trước bởi vì sự phản bội của Bạch Lạc, đem Dương Khiêm và đệ muội Bạch Lạc cùng nhốt lại.
Nhưng mà hắn lại không có đối xử hà khắc gì với bọn họ.
Đại khái là trong tiềm thức sợ hãi chính mình làm quá đáng, sẽ khiến Bạch Lạc cách hắn càng ngày càng xa.
Lúc này Xích Viêm lại đưa Bạch Lạc đến chỗ Dương Khiêm.
Sắc mặt Dương Khiêm quả thực không thể khó coi hơn nữa.
Đã không biết phải nói qua bao nhiêu lần rồi.
Xích Viêm nếu như muốn đối xử với Bạch Lạc như vậy.
Bất quá Dương Khiêm gần đây tìm được một điểm đột phá rất tốt, dùng để chữa trị thân thể Bạch Lạc.
Lúc trước trong phủ Xích Viêm, có một người từng thấy qua cổ trùng đến tìm Dương Khiêm.
Người này tên là Giản Hằng.
Bạch Lạc trước kia bị các loại cổ trùng và rắn độc cắn xé.
Nhưng mà hắny lại không biết tên gọi của những cổ trùng này, cũng không có năng lực vẽ được chính xác hình dạng của chúng.
Dương Khiêm không biết những cổ trùng và rắn độc cắn Bạch Lạc kia rốt cuộc là gì.
Vậy nên hắn cũng không có cách nào nghiên cứu ra phương thuốc chữa trị cho Bạch Lạc.
Nhưng mà bây giờ, Giản Hằng lại vẽ ra được toàn bộ bọn chúng.
Trí nhớ của Giản Hằng rất tốt, cơ hồ có thể nói là đã thấy qua sẽ không quên.
Năm năm trước, hắn mặc dù chỉ nhìn thấy hình dáng của những cổ trùng kia, lại không không biết chúng tên là gì.
Nhưng mà đây đối với Dương Khiêm mà nói, đã đủ rồi.
Sau khi nhìn thấy những thứ Giản Hằng vẽ ra, Dương Khiêm quả thực vui mừng như điên.
Hắn có thể nhờ vào những cổ trùng này, để điều chế ra phương thuốc chữa trị cho Bạch Lạc.
Mặc dù không nắm chắc trăm phần trăm.
Nhưng mà chỉ cần có một tia hy vọng, Dương Khiêm không định từ bỏ.
Bây giờ nhìn thấy Bạch Lạc nằm ở đó, Dương Khiêm thực sự lười dong dài với Xích Viêm.
Sau khi đuổi Xích Viêm ra ngoài, hắn lại đuổi cả Giản Hằng ở bên cạnh ra ngoài.
"Ngươi cũng ra ngoài, ta muốn đơn độc trị liệu cho Bạch Lạc.

Đừng đến làm phiền ta."
Giản Hằng quả thực một mặt ủy khuất.

"Những thứ mà ngươi dùng để trị cho hắn, vẫn là ta cho ngươi.

Lúc đó ngươi đối với ta nhiệt tình như vậy, bây giờ lại hung dữ với ta như vậy!"
Giản Hằng lúc trước đến vương phủ là vì để câu dẫn Xích Viêm, muốn có được vinh hoa phú quý.
Nhưng mà bây giờ sau khi không câu dẫn được Xích Viêm, hắn liền chuyển hướng, chuyển mục tiêu sang Dương Khiêm.
Vậy mà Dương Khiêm cũng là sau khi biết được hắn cũng từng đến nơi luyện dược cổ, mới nhiệt tình với hắn một chút.
Chỉ có điều, bây giờ lại trở nên lãnh khốc vô tình.
Nhìn thấy Dương Khiêm vô tình như vậy, Giản Hằng không nhịn được oán giận hắn hai câu.
"Không thì, ngươi hôn ta một chút, ta liền lập tức đi có được không?"
Dương Khiêm một mặt cạn lời nhìn Giản Hằng, chân đá lên người hắn.
"Cút nhà ngươi đi..."
Giản Hằng bỗng đáng thương vô cùng, nhưng hắn biết Dương Khiêm chính là tính khí miệng cứng tim mềm như vậy.
Lúc đi Giản Hằng còn nhìn Bạch Lạc ở trên giường một cái.
Hắn biết, lựa chọn của hắn là chính xác...
Thụy Vương chính là thích Bạch Lạc.
Có lẽ ở trong lòng Thụy Vương, Bạch Lạc còn quan trong hơn vị Thẩm tiểu thư kia.
Chỉ có điều hiện tại chính hắn còn chưa nhận ra mà thôi...
Địa vị của Giản Hằng quá thấp, hắn căn bản không có quyền nói chuyện với Xích Viêm, cho nên cho dù phát hiện ra, cũng không cách nào nhắc nhở Xích Viêm.
Hơn nữa người giống như Xích Viêm, quá mức bảo thủ, cho dù nhắc nhở hắn cũng không có tác dụng.
Trừ phi một ngày nào đó hắn có thể tự mình nhận ra...
Vậy nên Giản Hằng chỉ có thể lo lắng suông.
Mặc dù trước đây Giản Hằng từng ghét Bạch Lạc, đó cũng là vì Bạch Lạc cướp mất cơ hội có thể phát đạt của hắn.
Nhưng mà bây giờ, chỉ cần bám lấy Dương Khiêm, chờ đợi hắn chính là vinh hoa phú quý đếm không hết.
Giản Hằng chỉ ước Bạch Lạc có thể nhanh một chút khỏe lại.
Không có Xích Viêm và Giản Hằng ở đây, Dương Khiêm gấp không chờ nổi chữa trị cho Bạch Lạc, hắn đem viên thuốc trước đây hắn trị dược cổ cho Bạch Lạc nhét vào trong miệng Bạch Lạc.
Bạch Lạc là bị đắng tỉnh.
Dược mà Dương Khiêm cho y ăn quá mức tanh hôi, uống vào trong miệng quả thực buồn nôn vô cùng.
"Dương Khiêm, ngươi đang cho ta uống cái gì?"
Bạch Lạc suy yếu lên tiếng.
Không ngờ tới vừa tỉnh lại liền có thể gặp được Dương Khiêm, Bạch Lạc vội vàng nhìn hắn hỏi: "Đệ muội ta đều ổn chứ? Xích Viêm không làm khó chúng chứ?"
"Không sao, bọn chúng đều rất tốt."
Dương Khiêm hiển nhiên rất vui vẻ.
Hắn dùng tay bắt lấy tay Bạch Lạc, nói với y: "Bạch Lạc ngươi biết không? Ta tìm được phương pháp có thể chữa trị cho ngươi rồi!
Mặc dù không phải nhất định có thể cứu ngươi, nhưng chí ít có thể kéo dài trước, ngươi sẽ không chết nhanh như vậy.
Phương pháp bao giờ cũng nhiều hơn khó khăn.

Ta nhất định có thể trị khỏi cho ngươi!"
Dương Khiêm quả thực vui vẻ muốn điên rồi.
"Bạch Lạc, ngươi không cần chết rồi.

Đệ đệ muội muội ngươi kia, cũng không cần nhìn ngươi rời xa chúng rồi!"
Trước đây Dương Khiêm liều mạng muốn giữ Bạch Lạc, không muốn để y chết đi.
Lại không ngờ tới còn có cơ hội như vậy...
Dáng vẻ của hắn tràn ngập kích động, thậm chí trong mắt đều đã chứa đầy hơi nước.
Bạch Lạc lại không phải rất vui.
Y hiện tại mỗi một ngày đều cảm giác sống không bằng chết, y căn bản ngay cả một chút dục vọng muốn sống tiếp cũng không có.

Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ kích động này của Dương Khiêm, nhìn thấy hắn nhắc đến đệ muội mình.
Trên mặt cuối cùng vẫn là lộ ra một tia ý cười.
"Bất quá..." Dương Khiêm rất nghiêm túc nhìn Bạch Lạc nói: "Bạch Lạc, ngươi không thể lại làm ra chuyện tự hại mình nữa.
Viên thuốc ta vừa phối cho ngươi, là dựa theo hàm lượng cổ độc trong cơ thể ngươi điều chế ra.
Sau khi nó tiến nhập cơ thể ngươi, sẽ từ từ giải phóng ra dược lực.
Nếu như ngươi mất máu quá nhiều, cổ độc trong người ít đi.
Viên thuốc mà ta cho ngươi ăn, mặc dù cũng có thể tiêu trừ hết cổ độc trong người ngươi, nhưng phần dư ra kia liền sẽ biến thành độc dược cực độc vô cùng.
Đến lúc đó chính là thật sự hết cứu rồi!
Vậy nên Bạch Lạc, bắt đầu từ bây giờ, ngươi nhất định phải bảo vệ cơ thể mình thật tốt.

Đừng để mình mất đi bất cứ một giọt máu nào.

Nếu không thì thuốc của ta không chỉ không thể cứu sống ngươi, ngược lại sẽ lấy mạng ngươi!"
Dương Khiêm rất nghiêm túc nhìn Bạch Lạc mà nói, lại không biết trên nóc phòng của hắn, có một ám vệ nghe hết không sót mỗi một lời mà hắn nói ra.
"Không thể mất máu đúng không?"
Thẩm Vân Niệm nghe nội dung ám vệ trước mặt hồi báo.
Mặc dù không rõ ràng ngọn nguồn.
Nhưng mà nàng biết, vị thần y Dương kia trong phủ Xích Viêm, nhắc nhở Bạch Lạc không được mất máu.
Một khi mất máu, liền có khả năng có nguy hiểm đến tính mạng.
Thẩm Vân Niệm căn bản không hề do dự, liền lập tức đến phủ Xích Viêm.
Trước đây còn cho rằng có thể trừ bỏ Bạch Lạc như vậy, lại không ngờ Xích Viêm vẫn là không nỡ!
Đều đã đưa Bạch Lạc lên xe ngựa của Xích Phong rồi, Xích Viêm cư nhiên lại hối hận rồi.
Thẩm Vân Niệm thực sự quá muốn khiến Bạch Lạc chết đi.

Vì vậy sau khi biết được việc này.
Nàng quả thực ngựa không dừng vó chạy tới phủ Xích Viêm.
Nếu như có thể, nàng hận không thể rút sạch mỗi một giọt máu trên người Bạch Lạc!
Sau khi nhìn thấy Xích Viêm, Thẩm Vân Niệm vừa nãy còn một mặt băng lạnh, nháy mắt trở nên nhu nhược đáng thương.
"Vương gia, Vân Niệm hôm nay tới, là có việc muốn tương cứu!"
Xích Viêm có chút nghi hoặc nhìn nàng.
Sau đó liền nghe thấy Thẩm Vân Niệm nói với mình:
"Vương gia, trước đây Bạch Lạc thả rắn cắn ta.

Nhưng mà thuốc giải hắn đưa cho ta là giả.
May nhờ có thần y trong phủ ta, y thuật tinh thông, mới không có khiến ta lập tức bị mất mạng.
Vị thần y trong phủ ta kia nói với ta.

Bạch Lạc từng là dược cổ.
Máu của hắn có thể giải trừ bất kỳ độc rắn nào.
Hiện giờ, chỉ có máu của Bạch Lạc, mới có thể cứu ta...
Vậy nên, vương gia, xin ngươi giúp ta với! Ta cần dùng máu của Bạch Lạc để cứu mạng!"
Tác giả có lời muốn nói: Không quên Giản Hằng chứ, là dược cổ giả lúc ban đầu kia.
Câu dẫn không được Xích Viêm, chạy đi câu dẫn Dương Khiêm rồi.
CP của Dương Khiêm, tiểu thụ vô cùng đáng yêu..


Bình luận

Truyện đang đọc