SAU KHI TÁI SINH TÔI DẤN THÂN VÀO GIỚI GIẢI TRÍ



"Ý Nam, em có thể ăn bừa bãi, nhưng không thể nói chuyện bừa bãi."
"Anh rể chị là chủ tịch tập đoàn Trần thị, dù có nghèo đến đâu cũng không thể để chị gái chị mặc hàng giả không biết xấu hổ."
Bề ngoài, những lời nói của Kiều Mẫn có vẻ như cô ta đang cố gắng thanh minh cho Kiều Ninh rằng cô sẽ không mặc đồ giả, nhưng trên thực tế, cô ta đang chế giễu cô vì đã phải dựa dẫm vào Trần Hạo Hiên trong mọi chuyện.

Chế giễu Kiều Ninh mà không có Trần Hạo Hiên thì cô chẳng là gì cả.
"Chị không mặc hàng giả.

Chẳng lẽ bạn trai Ý Nam lại cho cô ấy mặc váy chất lượng?" Kiều Mẫn nói tiếp.
Những người khác không lên tiếng nói thay một lời nào.

Họ chỉ muốn hóng hớt xem nó như một vở kịch và không muốn làm gián đoạn.

“Ai mặc đồ giả, mời chuyên gia xác minh sẽ rõ”.
"Đừng có bịa đặt lên người khác khi còn chưa rõ mọi chuyện!"
Nói xong, Trần Hạo Hiên ôm Kiều Ninh vào lòng và nhẹ nhàng an ủi cô.
Hứa Ý Nam nghe Trần Hạo Hiên nói mà không hề cảm thấy chột dạ thậm chí còn lên tiếng mời một chuyên gia xác định, nhưng thay vào đó, cô ta nghi ngờ liệu mình có phải đang mặc hàng giả hay không.
Rốt cuộc, một người giàu có và quyền lực như Trần Hạo Hiên dường như không để mặc cho vợ mình đi dự tiệc mặc hàng giả.
Kiều Mẫn mỉm cười nhìn Kiều Ninh, trong mắt tràn đầy sát khí muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Bây giờ cô ta đang đợi chuyên gia đến, và sau đó nhìn Kiều Ninh tự làm một trò ngu ngốc.
Tuy nhiên, Hứa Ý Nam lại không có phản ứng khiến cô ta có chút lo lắng.
"Ý Nam, vì cô ta muốn tự làm nhục em, em không thể để cô ta đi dễ dàng." Kiều Mẫn thì thầm vào tai Hứa Ý Nam.
"Nhưng mà..."
Nếu cô ta mặc là hàng giả, chẳng phải cô ta thực sự đang tự làm nhục bản thân mình sao?
Kiều Mẫn hoàn toàn không thấy sự do dự của cô ta.
"Còn phải lo lắng cái gì? Không phải là mua đồ không có hóa đơn."
"Kiều Ninh mặc hàng giả, nhưng em thì không.

Những người tự rước nhục vào thân sẽ là Kiều Ninh và Trần Hạo Hiên, không phải  em."
Nghe vậy, Hứa Ý Nam gật đầu đầy mê hoặc.
Hứa Ý Nam đặc biệt mời các chuyên gia xác định hàng đầu để xác định tính xác thực của hai bộ váy này.
Người thẩm định này là bạn của Hứa Ý Nam, nhưng may mắn thay, cô ấy khá chính trực.
Chính vì điều này mà Hứa Ý Nam biết rằng cô ấy sẽ không nói dối, vì vậy cô ta đã đặc biệt mời cô ấy đến đây.
Để chứng minh chiếc váy mình đang mặc là hàng thật, Hứa Ý Nam thậm chí còn yêu cầu người làm đến nhà và mang theo hóa đơn từ nhà.
Sau khi người thẩm định đến, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận quan sát váy trên người Kiều Ninh và Hứa Ý Nam.


Sau khoảng mười phút, người thẩm định mới từ từ đứng dậy.
"Hãy nhanh chóng nói với mọi người rằng chiếc váy mà Kiều Ninh đang mặc là hàng giả đi." Kiều Mẫn khoanh tay trước ngực với nụ cười chắc chắn sẽ chiến thắng trên khuôn mặt.
Người thẩm định có vẻ xấu hổ, cô ấy liếc nhìn Kiều Ninh rồi nhìn Hứa Ý Nam, cô ấy do dự, không biết bắt đầu nói từ đâu.
"Không sao đâu, Tina, cứ nói sự thật đi." Hứa Ý Nam không nhìn thấy vẻ do dự của Tina và nói.
Cô ta cũng muốn biết ai đang mặc đồ giả.

Và cô ta cũng đang đợi Kiều Ninh và Trần Hạo Hiên bị vả mặt.
"Ý Nam, những gì cô Kiều đang mặc là hàng thật, và những gì cô đang mặc là giả."
"Gì?!"
Hứa Ý Nam và Kiều Mẫn đồng thanh thốt lên khi nghe những lời của người thẩm định, và khuôn mặt của họ đồng thời lộ rõ ​​vẻ không tin.
Cô e rằng người thẩm định này không phải là Trần Hạo Hiên và Kiều Ninh, phải không?
"Cô nhìn kỹ lại đi." Kiều Mẫn vẫn không muốn tin vào điều đó.
"Dù có xem xét kỹ lưỡng đến đâu, kết quả vẫn là vậy."
"Tina, bạn trai của tôi đã đến Pháp để mua nó cho tôi.

Tôi vẫn còn hóa đơn ở đây." Hứa Ý Nam lo lắng nói.
Rốt cuộc có rất nhiều người đang theo dõi mọi chuyện, đồn đại cô ta đang mặc hàng giả, sẽ rất mất mặt.
"Hóa đơn có thể làm giả.

Tôi vừa mới so sánh cẩn thận kết cấu của hai bộ váy và từng đường kim mũi chỉ.


Cái trên người Ý Nam đúng là giả, còn chiếc trên cô Kiều là thật."
Ý Nam thân phận gì, làm sao có thể mặc hàng giả, người thẩm định một chút cũng dám nói nhảm, có tin hay không thì cũng phải tin.
"Tôi là một chuyên gia thẩm định, và tôi cũng sẽ không bao giờ nói dối về việc này."
Khi Hứa Ý Nam nghe những lời của Tina, mặt cô ta đỏ bừng lên vì cảm thấy xấu hổ.
"Đủ rồi, đừng nói nữa." Hứa Ý Nam xấu hổ quát lớn.
Cô ta biết rằng Tina là người chân thành và sẽ không nói dối, vì vậy cô ta mới yêu cầu Tina xác định cho mình.
Tina đã nói đến mức này, và cô ta không phải là một kẻ ngốc.
Trần Hạo Hiên giàu có và quyền lực nên đương nhiên sẽ không để vợ mình ra ngoài mặc đồ giả.

Sau cùng, khi Kiều Ninh ra ngoài mặc đồ giả thì không chỉ làm mất thể diện của anh ta mà còn mất thể diện cả nhà họ Trần.
Cô ta thực sự không biết tại sao mình lại muốn so sánh với Kiều Ninh có chút may mắn đó.
Bây giờ thì tốt rồi, mọi người đều biết rằng cô ra đang mặc hàng giả, làm sao cô ta còn có mặt mũi gặp gỡ người khác nữa chứ?
Hứa Ý Nam cảm thấy dường như mọi người đang chế giễu cô ta vì mặc hàng giả.

Điều đó khiến cô ta không thể chịu đựng được, vì vậy Hứa Ý Nam chỉ có thể xấu hổ bỏ chạy.
Trò hề này đã kết thúc.
Tuy nhiên, nỗi bất bình giữa Kiều Ninh và Hứa Ý Nam đã từ từ bắt đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc