SAU KHI TÁI SINH TÔI DẤN THÂN VÀO GIỚI GIẢI TRÍ

87: Hô Hấp Nhân Tạo


Căn phòng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn Pearl.
Chỉ có một phòng trên tầng này, và phong cách trang trí là theo ý thích của Trần Hạo Hiên.
Tầm nhìn của ban công phòng hướng thẳng ra biển.
"Đã qua một ngày dài, em nghỉ ngơi một lát đi."
Sáng sớm đáp máy bay từ thành phố đi Hải Nam, đến Hải Nam thì lên du thuyền ra đảo.
Đó là một ngày thực sự mệt mỏi.
"Tối nay sẽ có một bữa tiệc ở bãi biển, và sẽ có đồ ăn ngon, tất cả đều là đặc sản ở đây."
...
Kiều Ninh bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
(Người phục vụ): "Thưa phu nhân, bữa tiệc đã bắt đầu.


Chủ tịch Trần đã đợi ở dưới rồi."
"Được, tôi hiểu rồi." Kiều Ninh bàng hoàng đáp.
Khi cô xuống dưới, cô tình cờ gặp Trần Ánh.
"Không phải nói không đi hay sao?" Nhìn thấy Trần Ánh, Kiều Ninh ngạc nhiên nói.
Vài ngày trước, Trần Hạo Hiên nói rằng anh ấy sẽ đưa cô đến một địa điểm du lịch mới được tập đoàn Trần thị sẽ được phát triển trong thời gian tới, và anh cũng hỏi Trần Ánh xem có muốn cùng nhau đi không.
Kết quả...Trần Ánh đã dứt khoát từ chối.
Bây giờ, nhìn thấy cô ấy ở đây, cô tự nhiên rất tò mò.
"Mà em đến đây lúc nào vậy?"
"Em vừa đến khoảng một giờ trước."
Nghỉ ngơi trong phòng được một lúc thì nghe nói có tiệc ở biển nên nghĩ ra ngoài đi dạo.
"Anh trai em đâu rồi?"
Trần Ánh tìm kiếm bóng dáng Trần Hạo Hiên khắp nơi, nhưng cô không thấy nửa bóng dáng của anh.
"Chị cũng không biết nữa."
Cô thực sự không biết ạn đang ở đâu, rốt cuộc cô cũng vừa mới tỉnh dậy.
Nếu ann không sai người phục vụ đến gõ cửa, có lẽ bây giờ cô vẫn còn đang ngủ.
Lúc này, một vài người phục vụ bước tới, vừa đi vừa bàn bạc điều gì đó.
(Người phục vụ số 1): "Này, cô đã nghe chưa?"
(Người phục vụ số 2): "Chưa, chuyện gì vậy?"
Người phục vụ số hai tò mò hỏi.
(Người phục vụ số 1): "Vừa rồi có một cô gái vì quá vui vẻ trong bữa tiệc.

Nên đã lên cơn đau tim và ngã xuống biển."

(Người phục vụ số 3): "Rơi xuống biển có nghĩa lý gì, dù chết trên biển, tôi cũng nguyện ý."
Nghe thấy điều này, Trần Ánh và Kiều Ninh bối rối nhìn nhau.
Sở thích quái đản gì thế này? Sao lại muốn chết trên biển?
Ngay sau đó, người phục vụ thứ ba nói thêm:
(Người phục vụ số 3): "Như vậy thì người tới cứu tôi sẽ là chủ tịch Trần.."
(Người phục vụ số 3): "Rồi chủ tịch Trần sẽ hô hấp nhân tạo cho tôi.

Không hối hận đâu."
Khi nghe thấy điều này, sắc mặt của Kiều Ninh âm trầm hẳn.
Dù biết hô hấp nhân tạo là thao tác cơ bản để cứu người nhưng Kiều Ninh cảm thấy rất khó chịu khi nghe những lời này.
(Người phục vụ số 2): "Cô đã tận mắt nhìn thấy chủ tịch hô hấp nhân tạo cho nữ khách?"
Nghe đến đây, bên kia lắc đầu.
(Người phục vụ số 2): "Vậy thì làm sao cô biết đó là chủ tịch Trần?"
(Người phục vụ số 3): "Vừa rồi có người nói với tôi như vậy." Người phục vụ số 3 giải thích.
Tuy nhiên, lời giải thích của cô dường như không được số 2 chấp nhận.
Người phục vụ số 2 định nói điều gì đó, nhưng Trần Ánh đã lên tiếng.
"Không tận mắt nhìn thì đừng có nói lung tung.

Nghe người ta nói như vậy thì liền tin được sao?"
Haizzz...bây giờ đúng là cái gì cũng có thể phát ngôn bừa bãi.
Mấy người phục vụ nhìn thấy Trần Ánh ăn mặc toàn đồ đắt tiền liền biết Trần Ánh không dễ động vào, bọn họ cũng không dám bàn tán thêm gì nữa, liền nhanh chóng giải tán.
"Chị dâu, đừng suy nghĩ nhiều.


Anh hai sẽ không làm như vậy đâu!"
Cô ấy cảm thấy anh trai mình có bệnh sách sẽ, bằng không từ nhỏ đến giờ cô chưa từng thấy anh hô hấp nhân tạo cho người khác bao giờ.
Nói thật, nếu sau này chị dâu không lấy anh cô, cô sẽ thắc mắc không biết anh ấy có thích Bạch Nghiễn hay không, dù sao hai người bọn họ ngày nào cũng không thể tách rời trong công ty nên khó có thể không nghi ngờ...
"Chị không sao."
Trên thực tế, sự việc này cũng có thể chứng minh rất rõ từ phía Trần Hạo Hiên không phải là một kẻ máu lạnh, mà vẫn có tấm lòng như những người bình thường.
Chỉ là nghe người ta nói anh cứu người, còn hô hấp nhân tạo khiến cô cảm thấy khó chịu.
"Chúng ta đi."
Nghe vậy, Trần Ánh gật đầu.
...
- Bữa tiệc bên bờ biển-
"A Tự!"
Vừa đến nơi tổ chức bữa tiệc, Trần Ánh đã nhìn thấy người trong lòng mà mình ngày đêm trông ngóng.
Vì vậy, cô đã hô lên một cách hào hứng và chạy ôm chặt Dân Tự.
Lúc này, Dân Tự không kịp né nên đã bị cô ấy ôm chặt.
Kiều Ninh nhìn hai người bọn họ và cuối cùng cô hiểu tại sao Trần Ánh lại đột nhiên thay đổi chủ ý của mình.
"Em rất nhớ anh đó!"
Trong khoảng thời gian anh rời thành phố để đi làm nhiệm vụ, cô ấy ngày đêm rất nhớ anh..

88: Nguyện Làm Tình Nhân


Dân Tự nhìn người trong tay mình, và sau đó liếc nhìn Trần Hạo Hiên.

Ánh mắt đó như muốn nói: "Chuyện gì vậy? Không phải cậu nói em gái cậu sẽ không đến sao?"

Trần Hạo Hiên nhún vai bất lực.

"Anh có nhớ em không?!"Trần Ánh hỏi.

Dân Tự không dám làm cho Trần Ánh buồn, vì vậy anh ta chỉ có thể gật đầu.

Nhìn thấy Dân Tự gật đầu, Trần Ánh mừng đến mức nhảy nhót như một đứa trẻ.

"Boss, cô gái đó đã được đưa đến bệnh viện gần đây. Bác sĩ nói rằng các biện pháp sơ cứu đã được thực hiện rất tốt, và người đó không còn gặp rắc rối nghiêm trọng."

Bạch Nghiễn nói.

Người mà Bạch Nghiễn đưa đến bệnh viện chính là người được Trần Hạo Hiên cứu khi bị ngã xuống biển.

"Được, tôi hiểu rồi."

"Em nghe nói rằng ai đó đã bị ngã xuống biển. Anh đã cứu họ?"

Nghe vậy, Trần Hạo Hiên gật đầu.

"Là một cô gái ngã xuống biển?"

Tiếp tục gật đầu.

"Anh đã hô hấp nhân tạo cho cô ấy?"

Anh lắc đầu.

Hô hấp nhân tạo?

Anh có bệnh sạch sẽ với những người phụ nữ khác ngoài cô, vì vậy anh không thể hô hấp nhân tạo cho người khác được.

Tất nhiên, anh cũng không phải loại người bất cần.

Anh đã yêu cầu Bạch Nghiễn hô hấp nhân tạo.

"Không phải anh, vậy là ai?"

"Bạch Nghiễn."

Nghe đến đây, Kiều Ninh không còn cảm thấy khó chịu nữa.

"Anh sẽ không hô hấp nhân tạo cho người khác ngoại trừ em."

Anh biết rằng cô đã hiểu lầm, vì vậy coi mưới liên tục đặt những câu hỏi vừa rồi.



Chính vì anh không tỏ rõ thái độ với cô, và vì anh không cho cô đủ cảm giác an toàn nên đã khiến cô suy nghĩ lung tung.

"Sau này ít nghe người ta nói lung lung đi, biết không?"

...

Ngày hôm sau-

Kiều Ninh bị đánh thức vì buồn đi vệ sinh. Cô mở đôi mắt ngái ngủ và đi vào nhà vệ sinh.

Vừa bước vào, cô nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.

Tất nhiên, không phải gõ cửa nhà vệ sinh.

Là cửa phòng khách sạn.

Người ngoài cửa không ngừng gõ cửa, và không có ý định dừng lại.

"Trần Hạo Hiên, anh ra mở cửa đi!" Kiều Ninh sốt ruột rống lên trong nhà vệ sinh.

Mặc dù rất không vui nhưng anh vẫn phải đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là Lý Phàm - người hôm qua ngãbxuống biển và được anb cứu.

Cửa nhà vệ sinh bị che đi một nửa, Kiều Ninh có thể nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài cửa.

Cô biết là cô gái này.

Cô ta là thần tượng vừa mới ra mắt, vì vẻ ngoài trong sáng nên được mệnh danh là tình đầu quốc dân.

"Chủ tịch Trần, rất cảm ơn anh đã cứu em ngày hôm qua." Lý Phàm nhìn Trần Hạo Hiên với ánh mắt si mê.

"Tôi không phải là người thấy người sắp chết mà không cứu."

Sự giáo dục của anh không cho phép tôi trở thành một kẻ như vậy...

Thứ hai..

Đây là điểm du lịch mới phát triển, nếu có người xảy ra tai nạn ở đây sẽ ảnh hưởng đến khách du lịch.

Anh không muốn vì thế mà mất đống tiền.

"Nếu không có anh, em chắc không còn đứng được ở đây nữa rồi. Em rất biết ơn vì anh đã cứu mạng em." Lý Phàm nhẹ nhàng nói với Trần Hạo Hiên.

Khi tỉnh dậy, cô ta nghe thấy bạn mình nói rằng Trần Hạo Hiên đã cứu mình.

Lúc đó, cô ta gần như ngất đi vì quá phấn khích.



"Không cản phải cảm ơn tôi. Người mà cô thực sự nên cảm ơn phải là Bạch Nghiễn. Là cậu ta kịp thời cấp cứu cho cô, sau đó đưa cô tới bệnh viện."

"Em biết."

Cô ta cũng biết rằng chính Bạch Nghiễn là người đã làm tất cả những điều này.

Tuy nhiên, nếu không có lệnh của Trần Hạo Hiên, Bạch Nghiễn làm sao có thể cứu cô ta.

Vì vậy, trong lòng Trần Hạo Hiên chắc chắn phải có tình cảm gì đó đối với cô ta nhưng anh đã kết hôn và phải giữ khoảng cách với cô ta, vì vậy nên có khi nào anh đã yêu cầu Bạch Nghiễn làm phần còn lại.

"Anh Bạch em cũng rất biết ơn."

"Nhưng bây giờ, em muốn nói với anh một điều từ tận trái tim mình."

Nghe vậy, Trần Hạo Hiên cau mày.

Anh không thực sự muốn nghe tiếng lòng của người phụ nữ trước mặt này.

Trước khi anh định từ chối nghe cô ta nói, Lý Phàm đã nói.

"Em...thích anh!" Lý Phàm đỏ mặt khi nói điều này.

Có thể thấy, Lý Phàm cũng rất quyết tâm để nói lười này.

Nghe vậy, không chỉ Trần Hạo Hiên bị sốc. Mà ngay cả Kiều Ninh vừa bước ra từ nhà vệ sinh cũng sốc.

"Em ký hợp đồng với Thanh Vũ cũng là vì anh."

"Em đã thích anh từ rất lâu rồi!"

"Chỉ là em vẫn còn chưa có cơ hội nói với anh những lời này." Lý Phàm lấy hết can đảm để nói ra điều mà cô ya luôn muốn nói trong lòng.

Trần Hạo Hiên đã ngắt lời rồi nói từ chối.

"Tôi không thích cô. Cô nên biết rằng tôi là một người đàn ông đã có vợ."

Sau khi nghe Trần Hạo Hiên từ chối, Lý Phàm đã trở nên lo lắng.

"Có vợ thì sao?"

Bây giờ làm gì có người đàn ông giàu có nào mà không nuôi một vài tình nhân bên ngoài.

"Em không quan tâm, em nguyện làm tình nhân bên cạnh anh."

Nghe đến đây, sắc mặt Kiều Ninh tối sầm lại.

Không quan tâm? Vậy cô ta quan tâm đến điều gì?

Trần Hạo Hiên, nếu anh dám đồng ý, tin hay không, ngay bây giờ cô sẽ lao ra chém hai người một nam một nữ các người!

Bình luận

Truyện đang đọc