SAU KHI TÔI CẶP KÈ VỚI THẾ THÂN TRA CÔNG, THÌ CRUSH TRỞ VỀ

Thành phố trong cơn mưa, bầu trời xám xịt, giống như được che phủ bởi một lớp vải mỏng. Trình Kiến Du chỉnh sửa một lúc ba kịch bản, xoay qua xoay lại như con quay, mãi đến buổi chiều hôm nay mới có thời gian để nghỉ ngơi.

Cậu chọn một bộ phim đen trắng cũ, vừa uống trà vừa xem. Tuy công dụng nâng cao tinh thần của trà kém cà phê, nhưng uống vào mồm miệng thơm tho, tinh thần và thể xác đều thư thái, không kích thích mạnh như cà phê.

Buổi trưa lúc tan tầm, điện thoại di động kêu ong ong. Cậu cầm lên mở ra xem, nhóm công việc của ba người ầm ĩ như vỡ chợ vậy. Mấy phút trước, An An chia sẻ một bài viết hot trên Weibo, bắt nguồn từ một sự cố nhỏ trong ngành y. Chuyện xảy ra ở một bệnh viện ở Thượng Hải, người nhà của bệnh nhân đã nảy sinh tranh chấp với y tá, một người đàn ông thân hình cường tráng đã tát người y tá mấy cái bạt tai, bác sĩ trực ban lập tức ngăn cản hành vi bạo lực và gọi nhân viên bảo vệ đến, an ủi y tá, kịp thời báo cho cảnh sát đến thu thập bằng chứng, xử lý gọn gàng dứt khoát, tác phong nhanh nhẹn.

Đoạn video trích từ camera giám sát được nhà báo đăng lên mạng, với chủ ý lên án việc gây rối trong bệnh viện, kêu gọi quần chúng nhân dân thông cảm cho những y bác sĩ. Nhưng ngoài sự phẫn nộ ra, cộng đồng mạng còn phát hiện, bác sĩ này trông cũng rất đẹp trai!

Quần chúng ăn dưa “thần thông quảng đại” liền lần mò thông tin, bới ra được lý lịch quá khứ của Ôn Nhạc Minh: sinh viên hàng đầu của Đại học Y Cambridge, giáo sư khách mời tại Bệnh viện X Thượng Hải, tuổi còn trẻ nhưng đã phát biểu hơn mười bài luận văn SCI (Science Citation Index – Danh mục Trích dẫn Khoa học). Anh đã giành được vô số giải thưởng y học lớn nhỏ, và quan trọng nhất là người đàn ông này là người thân của ca sĩ nổi tiếng Giang Diễn.

Chẳng trách tướng mạo hai người có bảy tám phần tương tự. Tuy nhiên họ lại theo hai phong cách khác nhau. Giang Diễn giống như rượu Vodka mạnh, xa cách lạnh nhạt, với một chút ác liệt từ trong xương, nhìn một lần có cảm giác giống như một rượu ngụm cay nồng xộc lên cổ họng. Mà người bác sĩ này thì lại giống như rượu vang được cất giữ kỹ, vỏ ngoài tinh xảo lộng lẫy, bên trong thì chỉ người am hiểu về rượu mới hiểu được giá trị, người không am hiểu thì giống như “Trâu nhai mẫu đơn”** vậy.

(Ngưu tước mẫu đơn: Trâu gặm mẫu đơn, chỉ người không có mắt thưởng thức, trân trọng cái đẹp, cái quý giá.)

An An gửi mấy biểu cảm khóc lóc trên nhóm, kèm theo một tin nhắn: “Anh Du, có người lại đào ra hot search anh và Giang Diễn ôm nhau kìa.”

Trình Kiến Du đăng nhập Weibo, bàn tay lăn con chuột. Bởi vì có dính dáng đến Giang Diễn, hơn nữa “Nào Mình Cùng Đi Du Lịch” lại đang được phát sóng, mục hot search trên Weibo sôi nổi vô cùng. Cậu chậm rãi lướt qua, ảnh chụp ôm nhau đã bị người đào ra. Lúc đó ai cũng tưởng là Giang Diễn, nhưng bây giờ xem lại, chiều cao, quần áo và kiểu tóc, hoàn toàn chính là vị bác sĩ này. Trong ảnh, Trình Kiến Du và Ôn Nhạc Minh biểu cảm tự nhiên, giống một đôi tình nhân xa cách lâu ngày mới gặp lại nhau. Cả cộng đồng mạng rớt nước mắt chia buồn vì Giang Diễn bị mọc sừng.

Trình Kiến Du đọc lướt qua một lượt những bình luận sau đó quay lại WeChat, gõ một dòng chữ: “Đã xem, để tôi xử lý.”

Cậu lấy chìa khóa xe, lái xe đuổi đến bệnh viện. Hôm nay là ngày trong tuần, bệnh viện rất vắng người. Vừa ra khỏi thang máy, cậu gặp một người đàn ông đeo máy ảnh, ngồi xổm ở bậc thềm hút thuốc. Nhìn thấy cậu, mắt anh ta sáng lên, đứng dậy đón: “Cậu Trình, tôi là người của truyền thông cá nhân XX…”

Trình Kiến Du đi qua trước mắt anh ta, không chút nể tình, dù chỉ là một ánh mắt lạnh lùng cũng không thèm bố thí cho anh ta.

Đi đến cửa khu vực văn phòng, bốn bề im ắng, có người đang thì thầm nói chuyện, cậu vô thức dừng bước lại.

“Liệu bác sĩ Ôn có phải người thứ ba không nhỉ? Nhìn anh ấy không giống loại người chen chân vào tình cảm của người khác…”

“Biết người biết mặt không biết lòng. Trình Kiến Du kia chẳng mấy lần ăn cơm cùng bác sĩ Ôn đấy thôi.”

“Ăn cơm cùng nhau chứ có phải ngủ cùng nhau đâu, tớ tin tưởng vào nhân phẩm của bác sĩ Ôn, anh ấy tuyệt đối không phải người có thể làm kẻ thứ ba.”

“Cậu tin cũng vô dụng. Hôm nay có bao nhiêu là phóng viên giải trí đến tìm bác sĩ Ôn gây rối, nói toàn những lời khó nghe thôi, còn quấy rầy cả bệnh nhân của anh ấy nữa, bám dai như đỉa vậy, thật đáng ghét.”

Trình Kiến Du đứng lặng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn tấm biển trước cửa khoa của Ôn Nhạc Minh. Dư luận trên mạng cậu không hề bận tâm, nhưng cậu không thể làm liên lụy người vô tội.

Cậu quay đầu đi về phía sau, vừa đi vừa xắn một nếp tay áo lên, lộ ra phần cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh. Người đàn ông ban nãy ngồi xổm canh me ở đây không ngờ cậu lại quay lại, ngơ ngác nhìn cậu.

Trình Kiến Du cho hai tay vào trong túi quần jean, nói một cách bình thản: “Anh muốn phỏng vấn tôi đúng không? Tôi có lời muốn nói.”

Niềm vui từ trên trời rơi xuống. Anh ta mừng rỡ, tay chân luống cuống dựng máy quay lên, gấp rút điều chỉnh thiết bị. Trình Kiến Du không nóng vội, cũng không hối thúc anh ta, cho đến khi anh ta ra hiệu OK.

Trình Kiến Du không chờ người này hỏi, đi thẳng vào vấn đề luôn, nói một cách trực tiếp lưu loát: “Tôi và Giang Diễn đã chia tay rồi. Bên nhau năm năm, không có ai đúng ai sai, ai có lỗi ai không có lỗi.”

“Tôi chúc anh ấy sớm tìm được hạnh phúc cho riêng mình.”

Khi nói những lời này, nhịp thở của cậu ổn định, giọng nói không có bất cứ dao động nào. Chỉ là một lời tự thuật rõ ràng, nhưng lại có thể xuyên vào tận tim người khác, như sấm động bên tai.

Nói xong, cậu sải đôi chân dài bước đi, bình tĩnh thong dong, để lại người phóng viên ngẩn tò te tại chỗ, không tin vào lỗ tai mình. Anh ta ngạc nhiên đến mức tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

Máy quay chộp được cảnh cuối cùng.

Một người đàn ông cao lớn bước ra từ góc rẽ của hành lang bệnh viện, vừa đi vừa cởi chiếc áo blu trắng, chậm rãi khoác lên cánh tay. Bên trong là một chiếc áo sơ mi đen được may vừa vặn với cơ thể. Trình Kiến Du đi tới. Hai người nhìn nhau cười ăn ý. Có lẽ là ông trời sắp đặt, chuyện tốt thành đôi, hôm nay cậu mặc một chiếc sơ mi trắng giản dị. Đen trắng tương phản kết hợp, nhìn có chút giống áo đôi, vô cùng cân xứng.

Trình Kiến Du tự mình đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ không thể gọi là tình yêu này. Mỗi một lời cậu nói, mỗi một từ đều là thật lòng thật dạ. Giữa cậu và Giang Diễn là giao dịch công bằng, anh tình em nguyện, cậu không hối hận những gì mình đã làm trong năm năm qua, cũng không hận Giang Diễn lạnh nhạt vô tình. Người khác nói cậu hèn mọn cũng được. Nói cậu si tình cũng không sao, đó là cuộc sống của cậu, không ai có thể kiểm soát được.

Cậu đã từng mang hổ thẹn trong lòng, lạc lối trong vòng xoáy tình cảm, lún sâu vào vũng bùn không có thuốc chữa. Nhưng bây giờ cậu đã đứng lên một lần nữa, cậu muốn đi ra xem đất trời rộng lớn bên ngoài, chạm vào đám mây mà cậu chưa từng chạm vào, chứ không còn là người si ngốc vì tình yêu, trở thành câu chuyện cho người khác xì xào bàn tán.

Cuộc đời này rộng lớn vô cùng, không chỉ gói gọn trong hai chữ tình yêu. Cậu thực sự nhẹ nhõm, có thể nhẫn nhịn, có thể cúi đầu cũng có thể ngẩng đầu.

Nhưng trong cùng một thành phố, người được lợi khác của mối quan hệ này lại không hề thoải mái.

Giang Diễn ngồi trên ghế, đối mặt với biệt thự trống vắng, ngửa đầu nhìn lên trần nhà trắng trơn, tay đặt lên trán. Mấy năm nay sự nghiệp của hắn phát triển, lịch trình được xếp chật kín, bận rộn vô cùng, nên hắn có rất ít thời gian để ngẩn người suy nghĩ.

Hôm qua hắn lạnh lùng tuyên bố với tất cả mọi người ở đây rằng: “Trình Kiến Du không phải bảo mẫu của tôi, cũng không phải bảo mẫu của mấy người, không ai có tư cách sai khiến cậu ấy.”

Trước đây hắn chưa hề chú ý đến những việc nhỏ nhặt như vậy, cứ cho là Trình Kiến Du yêu ai yêu cả đường đi, cam tâm tình nguyện làm những việc mà người giúp việc phải làm. Điều này không thể trách người khác không có mắt được. Có câu muốn nhổ cỏ trên mái nhà thì phải nhìn người dưới mái nhà. Hắn đối xử như thế nào với Trình Kiến Du, Triều Ca cũng chỉ noi theo hắn mà làm, những người dưới tay anh ta cũng chỉ bắt chước mà thôi.

Đổi lại là hắn, những ngày tháng như vậy, chỉ cần năm ngày là hắn đã không chịu đựng nổi rồi, vậy mà hắn lại để cậu trải qua ngay dưới mí mắt mình những năm năm tròn.

Xét đến cùng tất cả cũng do lỗi của hắn, sai cũng đã sai rồi, không cần phải giận cá chém thớt lên người khác.

Giang Diễn không muốn hắn và Trình Kiến Du cứ chấm dứt như vậy. Hắn thất bại một cách thảm hại, kết thúc thế này hắn không cam lòng. Hiện giờ hắn chỉ có thể tận khả năng của mình bù đắp cho Trình Kiến Du, nghĩ cách để thay thế vị trí của Ôn Nhạc Minh trong lòng cậu.

Cửa phòng làm việc vang lên một tiếng “cạch”. Ôn Dịch Quân vẻ mặt không chút biểu cảm đẩy cửa ra, bị mùi khói thuốc trong phòng sộc vào mũi. Bà một tay che mũi, đi vào trong mấy bước, nhặt chiếc gạt tàn trên bàn lên: “Giang Diễn, con còn muốn giữ giọng của mình hay không?!”

Giang Diễn liếc mắt nhìn mẹ mình, rút ngăn kéo ra, lấy ra một chiếc hộp đựng miếng gảy đàn guitar bằng da thật. Hắn đổ miếng gảy đàn trong hộp ra, chậm rãi châm một điếu thuốc nữa, cầm đầu thuốc, biến hộp da thành cái gạt tàn dùng.

Kỳ thực trước đây hắn không nghiện thuốc lá nặng như vậy, chỉ có những lúc đặc biệt buồn bực hoặc vui vẻ mới hút một hai điếu. Gần đây có quá nhiều chuyện khiến cho hắn buồn phiền, chỉ có nicotin mới có thể tạm thời làm tê liệt nỗi khó chịu của hắn.

Ôn Dịch Quân vô cùng giận dữ, hận không thể tát đứa con này một cái: “Mẹ gọi điện thoại tại sao lại không nghe?”

“Không nghe tiếng.” Giang Diễn khẽ nhả một ngụm khói, mất kiên nhẫn trả lời.

Ôn Dịch Quân nhất thời không biết nói gì, hít thở sâu vài hơi, ngồi xuống ghế sofa. “Giang Diễn, chỉ vì một người lòng dạ thay đổi thất thường như nó mà con biến thành bộ dạng như thế này sao?”

“Chuyện của con không cần mẹ phải lo.”

“Con nghĩ là mẹ muốn lo hả?” Ôn Dịch Quân nhìn cái gáy bướng bỉnh của Giang Diễn, vỗ ngực thở phì phò: “Không phải là mẹ nói xấu Trình Kiến Du, nhưng nó chính là một kẻ vô lương tâm. Năm đó cậu của con ở trong viện điều dưỡng, nó miệt mài viết thư hai năm liền, nhờ người hỏi thăm khắp nơi. Mẹ có lòng tốt dẫn nó đến viện điều dưỡng để cho nó nhìn thấy cậu con một lần. Nó vừa nhìn thấy cậu con đã sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, người run lẩy bẩy, từ đó về sau cũng không dám viết thư nữa. Một kẻ vong ân phụ nghĩa như nó, có đáng để con trở nên như vậy không?”

Chiếc ghế đột ngột xoay lại, bánh xe tạo ra âm thanh ma xát chói tai ngắn ngủi. Giang Diễn ngả người về trước, nhìn thẳng vào bà và trầm giọng nói: “Mẹ sai rồi, em ấy không hề sợ.”

“Mà là quá đau lòng.”

Hắn rõ hơn ai hết Trình Kiến Du thích Ôn Nhạc Minh nhiều đến mức nào. Vì một khuôn mặt tương tự, cậu cam chịu ngoan ngoãn phục tùng, nói gì nghe nấy. Hắn cũng rõ hơn ai hết tình trạng của Ôn Nhạc Minh năm đó, đau ốm không chỉ cướp đi sức khỏe của cậu hắn, mà còn cướp đi thể diện và lòng tự tôn. Người như cậu út, sự tự tôn và thể diện còn quan trọng hơn cả mạng sống của bản thân mình.

Lúc trước hắn nghĩ không thông, chỉ là một tình yêu thầm kín đã chết yểu mà thôi, rốt cuộc là Trình Kiến Du thích đến mức nào mới có thể làm ra loại chuyển không thể tưởng tượng được như vậy. Hiện giờ hắn đã hoàn toàn thông suốt.

Ôn Dịch Quân bị đắm chìm trong ánh mắt lạnh lùng của Giang Diễn, không thể tin được là con trai mình lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Giang Diễn vươn tay ra phủi phủi tàn thuốc trên bàn, cúi đầu rít một hơi, rồi đột nhiên nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn bà: “Con phải cảm ơn mẹ, là mẹ đã đưa em ấy đến bên cạnh con, chính tay mẹ đã tác hợp cho bọn con.”

Năm đó Ôn Dịch Quân quy hết mọi trách nhiệm lên đầu Trình Kiến Du, nhẫn tâm đẩy cậu xuống vực sâu hổ thẹn. Vì bò lên khỏi đáy vực, Trình Kiến Du đã dùng sự dịu dàng như nước bện thành một sợi dây thừng, trói chặt lấy trái tim hắn.

Thật là gieo nhân nào gặt quả nấy.

Ôn Dịch Quân nhìn hắn không thể tin nổi: “Con đang nói cái gì? Cái gì là tự tay tác hợp cho hai đứa?”

Giang Diễn dùng hay tay bẻ điếu thuốc, nhìn bà cười tỉnh bơ, nói ra từng chữ như nhuốm máu: “Trình Kiến Du thích cậu út, mà con chỉ là kẻ thay thế của cậu thôi.”

Giọng nói của hắn khàn khàn, hắn không ngờ chính mình phải nói thẳng ra một chuyện cực kỳ nhục nhã như vậy.

“Mẹ gặp quả báo rồi đấy.” Hắn nhả chữ rõ ràng, bóp nát những sợi thuốc lá trong tay vừa ngắm nghía vừa cười tự giễu, nói: “Con thích em ấy, không sống nổi nếu không có em ấy. Mẹ có hài lòng với kết quả này không?”

Bình luận

Truyện đang đọc