SAU KHI TÔI CẶP KÈ VỚI THẾ THÂN TRA CÔNG, THÌ CRUSH TRỞ VỀ

“Túi Da” gặt hái được thắng lợi lớn cả về danh tiếng lẫn doanh thu. Bộ phim lọt vào bảng xếp hạng doanh thu năm ở Bắc Mỹ, cúp to cúp nhỏ cầm cả mỏi tay. Bởi vậy lịch trình làm việc của Trình Kiến Du và Giang Diễn, gần như sắp lấp đầy cho cả ba năm tới.

Hôm nay Trình Kiến Du hiếm có dịp rảnh rang, cậu lái xe đến phim trường thăm Giang Diễn. Giang Diễn đang đóng một bộ phim hiện đại đề tài cảnh sát – tội phạm. Ê-kíp đang dàn cảnh hiện TSu vụ nổ, mùi xăng bốc lên nồng nặc trong không khí, hai hàng cây dương ven đường bị phủ màu đen sì, các diễn viên quần chúng xúm xít vây quanh, không thấy được cuối con đường.

Cậu cởi chiếc áo khoác to và dày ra khoác lên khuỷu tay của mình rồi lấy điện thoại gọi cho Giang Diễn. Chuông reo một hồi lâu, mãi đến lúc sắp tắt thì Giang Diễn mới bắt máy. Bên kia ống nghe truyền đến tiếng cười nũng nịu của một cô gái, có thể nói là điệu chảy nước.

Trình Kiến Du khẽ nhíu mày.

“Sao vậy? Nhớ anh à?” Giang Diễn cười tủm tỉm hỏi cậu.

Trình Kiến Du khẽ “vâng” một tiếng, nói nhẹ nhàng: “Em xong hết việc của hôm nay rồi, nếu anh cũng xong thì chúng ta có thể về nhà sớm một chút.”

Giang Diễn chần chừ mấy giây rồi mới đáp: “Anh còn đang quay bù mấy cảnh nữa, em cứ về nhà trước đợi anh. Nhớ bảo dì giúp việc chuẩn bị đồ ăn, khi nào về anh sẽ nấu món em thích.”

“Mất bao lâu?”

“Phải ba bốn giờ nữa. Em ngoan ngoãn nghe lời, ở nhà chờ anh.”

“Em đến tìm anh vậy.” Trình Kiến Du nhìn về phía đám người, nhẹ giọng nói.

Giang Diễn mỉm cười trầm thấp: “Phim trường nhàm chán lắm, chẳng có gì hay ho cả, em cũng không phải là không biết.”

Trình Kiến Du ngân dài tiếng “Ồ”, đáp lại mấy câu rồi dứt khoát cúp điện thoại, sải bước đi về phía phim trường. Mỗi một câu nói của Giang Diễn đều không có chút sơ hở, nhưng Trình Kiến Du quá hiểu hắn. Nếu trước kia cậu có thể đến phim trường thăm hắn, hắn hận không thể đốt một tràng pháo ăn mừng. Làm sao giống như bây giờ, ba lần bảy lượt khuyên cậu về nhà.

Cậu biết rõ trong núi có hổ nhưng vẫn ngoan cố đi tới, cậu muốn biết rốt cuộc Giang Diễn đang giở trò gì.

Nhân viên công tác trong đoàn phim không có mấy ai là không biết Trình Kiến Du. Cậu quen đường quen lối đi vào trong phim trường. Dáng người Giang Diễn cao ráo, thẳng tắp rất dễ thấy. Hắn đang mặc đồng phục cảnh sát thẳng thớm, mái tóc được húi cua trông già dặn, trông càng thêm đẹp trai và lạnh lùng. Hắn đang ngồi dựa lưng vào ghế, ngoắc ngón tay vẫy một diễn viên nữ lạ mặt. Cô ta ngoan ngoãn đi tới.

Trình Kiến Du nghe nói cô ta được phía nhà đầu tư nhét vào đoàn phim. Có vẻ như bọn họ vừa mới quay xong phần diễn dưới nước, áo sơ mi trắng của cô ta ướt nhẹp, khe rãnh trước ngực hiện lên rõ mồn một, thậm chí còn thấy cả hoa văn trên đồ lót. Đôi chân dài trắng muốt sải rộng. Trông cũng có chút nhan sắc.

Trình Kiến Du nheo mắt, khoanh tay lại, trên mặt không hiện chút cảm xúc. Trợ lý đoàn phim chạy tới, híp mắt cười, hết nhìn Giang Diễn lại nhìn cậu rồi cất tiếng nói: “Anh Giang mới quay xong cảnh này. Hai người đang trao đổi về diễn xuất, anh đừng hiểu lầm nhé. Em đi gọi anh Giang cho anh.”

Không phải trợ lý nhát gan sợ rắc rối, mà là Trình Kiến Du đứng ở chỗ này, vừa nghiêm túc vừa dễ nhìn, khí chất trí thức quá mạnh mẽ, nhìn là biết không dễ chọc.

“Tôi ngồi đây chờ anh ấy vậy.” Trình Kiến Du nhấc một chiếc ghế gấp lại, dùng mũi giày khẽ đá mở ra, ung dung ngồi xuống khoanh tay xem trò vui.

Trên bục không biết là chuyện gì xảy ra, nữ diễn viên giẫm lên xăng bị trượt chân ngã nhào. Giang Diễn phản ứng nhanh chóng, vội nắm lấy cánh tay của cô ta. Nữ diễn viên xà vào vòng tay Giang Diễn không sai lệch chút nào, giống như là bị trẹo chân tạm thời không đứng thẳng người được. Đôi mắt yêu kiều đẫm lệ, dáng vẻ vô cùng khiến người ta vừa thấy đã thương.

Trình Kiến Du khẽ nhíu mày, lấy điện thoại mở phần mềm chụp ảnh ra chụp một tấm, đáy mắt lạnh lùng không có chút độ ấm.

Cậu trợ lý chạy đến bên cạnh hai người bọn họ, vừa nhìn về phía Trình Kiến Du vừa nói gì đó. Giang Diễn ngoảnh đầu nhìn Trình Kiến Du, mặt mày hớn hở gửi cậu một nụ hôn gió. Trình Kiến Du vờ như không nhìn thấy, chậm rãi đi qua.

Nữ diễn viên vô cùng ngượng ngùng, vội vàng đỡ lấy cánh tay Giang Diễn để đứng vững. Cô ta đưa một tay lên nghịch mái tóc xoăn quyến rũ, mỉm cười nhìn Trình Kiến Du nói rằng: “Vừa rồi may mà có anh Giang, nếu không em ngã sấp mặt xuống đây thì xấu hổ lắm!”

Trình Kiến Du nhìn cô ta cười như không cười. Cậu không tức giận với cô ta, loại thủ đoạn thấp kém này cậu không tin Giang Diễn không nhận ra, rõ ràng là Giang Diễn lấy đó làm vui.

“Em đi tìm bác sĩ của đoàn phim đi, tôi còn có chút việc riêng.” Giang Diễn liếc nhìn nữ diễn viên, bình tĩnh nói.

Nữ diễn viên đảo ánh mắt như hồ ly qua hai người, nhìn Giang Diễn quyến luyến không nỡ rời xa: “Ngày mai em vẫn có thể tìm anh trao đổi về diễn xuất nữa chứ? Cả đoàn phim chỉ có anh chịu dạy em, chẳng ai chịu giúp em hết…”

Trình Kiến Du chẳng thèm nghe những lời nhảm nhí này, chút mánh khoé đó còn không đáng để cậu để tâm. Cậu duỗi tay ra. Theo bản năng, Giang Diễn tiếp lấy chiếc áo khoác trên tay cậu. Cậu vươn vai một cái rồi ngồi xuống chiếc ghế Giang Diễn mới vừa ngồi, duỗi đôi chân dài thẳng tắp ra, nói bằng giọng mũi đầy biếng nhác: “Nhìn máy tính cả ngày rồi, vai em mỏi quá.”

“Để anh xoa bóp giúp em.” Trong mắt Giang Diễn ẩn giấu ý cười. Hắn xoa bóp hai bờ vai mảnh khảnh của cậu, vuốt ve sau gáy cậu đầy ái muội.

Nữ diễn viên mở to mắt, miệng há hốc vì kinh ngạc, không tài nào kết nối được Giang Diễn và người đàn ông “nhị thập tứ hiếu” này.

*Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. 

Điều làm cho cô ta càng ngạc nhiên hơn là, tiếp sau đó Trình Kiến Du từ từ ngẩng mặt lên, cằm hơi rướn. Giang Diễn lập tức cúi người hôn cậu, mạnh mẽ đuổi theo đôi môi mềm mại của cậu. Trình Kiến Du lùi về sau một tấc, hắn cũng đuổi theo một tấc. Cho đến khi Trình Kiến Du không thể lùi thêm nữa, Giang Diễn đưa một tay lên giữ lấy cằm cậu, thưởng thức vị ngọt của cậu đầy sắc tình.

Nữ diễn viên hoảng hốt chạy mất dép, xăng đổ dưới chân bỗng chốc không còn trơn trượt nữa.

Giang Diễn véo phần thịt mềm dưới cằm Trình Kiến Du, dùng ngón tay mơn trớn đôi môi ướt át của cậu, lời nói pha chút trêu chọc: “Em thật là xấu xa.”

Trình Kiến Du mặt không cảm xúc, bởi thiếu oxi mà đuôi mắt cậu ửng đỏ. “Anh ở đoàn phim có vẻ rất thoải mái?”

“Như em thấy đó thôi.” Giang Diễn khẽ cười, chống một tay lên lưng ghế nhìn cậu ở cự ly gần: “Đạo diễn nhờ anh chiếu cố cô ta. Anh phiền muốn chết, nếu cô ta không phải là phụ nữ thì anh đã sớm đuổi cô ta cút đi rồi.”

“Em thấy anh rất hưởng thụ.”

Giang Diễn cúi đầu hôn “chụt” một cái trên mặt Trình Kiến Du, thong thả nói: “Anh chỉ có ham muốn với em thôi, những người khác anh đều không có hứng thú.”

Trình Kiến Du dùng mu bàn tay lau mặt, bình thản nói: “Cám ơn anh đã coi trọng.”

“Vẫn còn giận hả?”

“Điện thoại là chuyện gì vậy?”

Giang Diễn khẽ chớp mắt vẻ ngây thơ vô tội: “Sao cơ, điện thoại làm sao cơ?”

Trình Kiến Du không nói lời nào, cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy. Ánh mắt cậu trời sinh đã trong suốt sạch sẽ, lại mang chút hơi nước sau khi hôn môi mà trở nên ướt át. Lúc cậu nhìn người không chớp mắt, nói là câu hồn đoạt phách cũng không ngoa. Giang Diễn bị cậu nhìn khiến cho yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống, người nóng bừng, chỉ muốn đè cậu ra mà hôn một trận mãnh liệt. Chút tâm tư muốn đùa bỡn cậu tan biến.

“Ứng dụng điều hướng trên xe của em có kết nối với điện thoại di động của anh.” Giang Diễn hắng giọng nói, nhìn cậu thật chăm chú.

“Thế nên anh đã biết trước em sẽ đến phim trường, chuẩn bị diễn kịch cho em xem. Phải hi sinh nhan sắc của mình, quả là làm khó anh rồi.” Trình Kiến Du vừa bực lại vừa buồn cười. Quả thật cậu có chút ghen, chẳng qua tính tình cậu điềm đạm hơn Giang Diễn mà thôi. Nếu như đổi vị trí cho nhau, hắn chắc chắn sẽ tóm lấy nữ diễn viên kia hỏi cho rõ mười mươi.

Giang Diễn đưa tay chỉnh lại cổ áo cậu, giọng nói mang chút hờn dỗi: “Ai bảo em gọi video với người đàn ông kia, anh ngồi ngay bên cạnh mà hai người nói chuyện với nhau vui đến nỗi quên hết mọi thứ.”

Trình Kiến Du sửng sốt. Người đàn ông kia chính là Ôn Nhạc Minh. Giang Diễn bây giờ ngay cả cậu mình cũng không muốn gọi, chỉ sợ Trình Kiến Du lại nghĩ đến những chuyện đã qua. “Đó là chuyện từ tháng trước rồi. Hơn nữa anh ở ngay bên cạnh mà. Hai chúng em không nói chuyện gì vượt quá giới hạn, anh đừng có thù dai nhớ lâu như vậy không?”

“Anh thù dai như vậy đấy.” Giang Diễn nói một cách hùng hồn, sờ tay nặn bóp hai gò má đầy thịt mềm của Trình Kiến Du: “Nếu anh nằm trên giường của chúng ta gọi video cho người phụ nữ vừa nãy thì em sẽ cảm thấy thế nào?”

Hiếm khi Trình Kiến Du phải chịu thua trong cuộc tranh luận giữa hai người. Giang Diễn nói rất có lý. Cậu khẽ thở dài, ngước mắt lên nhìn hắn, giọng nói chân thành mà nghiêm túc: “Anh nói đúng, nhiều lúc em có hành động lơ là cảm nhận của anh, sau này em sẽ hạn chế mắc những sai lầm như vậy.”

“Em biết vậy là được rồi.” Giang Diễn mỉm cười đắc ý, ghé sát vào tai cậu thổi một ngụm khí ấm áp, thấp giọng nói: “Anh thật thích dáng vẻ vừa xấu xa vừa ngoan ngoãn của em.”

Trình Kiến Du mặt không biến sắc, liếc xéo hắn, sóng mắt như lưỡi câu câu lấy linh hồn hắn: “Còn có thứ càng xấu hơn nữa, anh có muốn thử không?”

Sự ái muội lan tràn giữa hai người. Giang Diễn liếm môi dưới, trong mắt bốc lên những đốm lửa nhỏ: “Ở đây chờ anh, anh đi thay quần áo.”

Hắn đang muốn đứng thẳng người thì một bàn tay trắng thon thả khẽ nắm lấy cà vạt của đồng phục. Trình Kiến Du ngước nhìn hắn, bàn tay kia cởi một khuy áo màu bạc của bộ đồng phục ra. “Không cần thay, anh cứ mặc bộ này đi, em đợi anh ở dãy ghế sau ô tô.”

Sự khiêu khích mập mờ khiến cho Giang Diễn muốn bùng cháy. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trình Kiến Du đang đi khỏi, ánh mắt nóng bỏng như muốn ngưng thành vật chất. Hắn vội vã mở hòm đạo cụ biểu diễn, lấy ra một chiếc còng tay sáng loáng giấu trong túi áo đồng phục. Nếu Trình Kiến Du đã giành cho hắn một niềm vui bất ngờ như vậy, thì hắn cũng phải giành cho cậu một niềm vui bất ngờ để tạ lễ mới được.



Tối hôm ấy, sau khi về đến nhà, Trình Kiến Du nằm lười biếng trên ghế sô pha, cẳng chân tựa vào thành ghế khẽ đong đưa giống như một chú mèo háu đói đang vểnh đuôi. Giang Diễn thì cầm lọ thuốc mỡ giảm sưng cẩn thận bôi lên cổ tay cậu.HẾT PHIÊN NGOẠI 2

Bình luận

Truyện đang đọc