SAU KHI TÔI CƯỚP ĐI NAM PHỤ, NỮ CHÍNH KHÓC RỒI

Từng giọt nước rơi theo mái tóc ướt, thiếu niên ngồi bên cửa sổ nhíu mày lại.

Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Kiều Tịch, có vẻ như đang đánh giá những lời cô nói.

Ánh trăng đêm nay yên ả.

Kiều Tịch ôm hộp quà mỏi cả tay, cô bèn đặt hộp quà lên cửa sổ: "Đây là quà tặng anh đó, tôi ôm mỏi hết cả tay rồi, anh mở cửa cho tôi vào đi."

Lục Hoặc mím chặt môi: "Giờ muộn rồi."

Kiều Tịch nhíu mày: "Anh sợ tôi sàm sỡ anh à?"

Ngược lại, cô còn không lo lắng Lục Hoặc sẽ làm gì cô, dù sao Lục Hoặc cũng không chạy thoát khỏi tay cô được.

Lục Hoặc liếc nhìn cô: "Không phải."

Cô gái bên cửa sổ mặc chiếc váy màu xanh nhạt, xinh đẹp như tiên nữ, liếc đôi mắt long lanh nhìn anh: "Anh không muốn nhìn thấy tôi sao?"

Lục Hoặc cất giọng trầm thấp: "Không muốn."

Một giây sau, mầm lá nhỏ trên đỉnh đầu anh lặng lẽ nhú ra.


Kiều Tịch trừng mắt, lần này cô không dám đưa tay mò mẫm một cách tùy tiện nữa.

Cô nhìn cái mầm lá nhỏ trên đỉnh đầu anh, hỏi tiếp: "Anh không thích tôi đến tìm anh sao?"

Lục Hoặc bình thản: "Không thích."

Mầm lá nhỏ trên đỉnh đầu anh lắc lư.

Kiều Tịch kìm nén nỗi khiếp sợ, lại hỏi: "Anh không muốn tôi xuất hiện à?"

Một lúc lâu sau, Lục Hoặc nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn cô xuất hiện, không muốn cô quấy rầy cuộc sống của tôi."

Mỗi khi anh nói một câu thì cái chồi nhỏ trên đỉnh đầu anh lại lắc lư một cái.

Thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng trên đầu lại có một cái chồi lá biết lắc lư, thật sự là chênh lệch hình tượng khủng khiếp, đáng yêu chết đi được.

Kiều Tịch cố nén kích động muốn thò tay nắm lấy cái mầm lá nhỏ, cô im lặng.


Hình như cứ mỗi lần Lục Hoặc nói chuyện là cái mầm lá nhỏ lại nhú ra, lại còn tồn tại suốt mười mấy giây.

Vừa nãy lúc Lục Hoặc trả lời câu hỏi của cô thì cái mầm lá mới nhú ra.

Tất cả các câu trả lời của anh đều có tính nhất quán, hoặc là anh nói thật hết, hoặc là anh nói dối hết. Nếu như Lục Hoặc nói thật hết thì đáng ra mỗi khi anh nói chuyện mầm lá nhỏ đều sẽ nhú lên.

Kiều Tịch cực kì thông minh, vùa phân tích như vật thì dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.

Cô ôm cái hộp quà to vừa đặt lên bệ cửa sổ ra chỗ khác, tiến sát lại cửa sổ.

Dưới ánh trăng, Kiều Tịch cười như yêu tinh hút hồn người khác: "Anh ngồi xa quá, lại gần đây chút đi, có chuyện này tôi phải nói với anh."

Lục Hoặc nhìn cô, không di chuyển xe lăn.

"Anh mà không đến gần thì đêm nay tôi sẽ ăn vạ ở đây không đi đâu." Kiều Tịch bắt đầu giở thói Chí Phèo.


Lục Hoặc biết cô đang nói thật, sáng nay cô còn ngồi ngay ngoài cửa chờ anh nữa kìa.

Anh cụp mắt, di chuyển xe lăn đến bên cửa sổ.

Cô mới đến được một lúc mà không khí đã thoang thoảng hương thơm của cô, thấm vào xoang mũi anh.

Tóc mái lộn xộn che khuất mặt mày, Lục Hoặc không nhìn cô: "Nói đi."

Kiều Tịch nghiêng người qua bệ cửa sổ, kề sát vào thiếu niên ngồi bên cửa.

"Lục Hoặc." Cô nâng mặt Lục Hoặc lên: "Vừa nãy anh nói dối, anh muốn thấy tôi, muốn tôi tới tìm anh, mong tôi xuất hiện."

Lục Hoặc bị cô ép phải nâng mắt lên.

Cô gái cười, hai mắt cong cong, ánh mắt lấp lánh, vừa ngọt ngào vừa xấu xa: "Đúng không?"

Lòng bàn tay cô rất ấm áp, khiến cho trái tim anh như phải bỏng mà bỗng dưng đập mạnh hơn. Trong đôi mắt đen như mực của Lục Hoặc có vài phần hoảng hốt, anh như chú nhím nhỏ bị người ta lật ngửa ra đất, lộ ra cái bụng mềm mại, vội vàng che dấu: "Không đúng."
Cái mầm lá nhỏ trên đỉnh đầu anh lại thò ra.

Khuôn mặt nhỏ của Kiều Tịch lập tức áp sát vào Lục Hoặc, chóp mũi hai người dán vào nhau, cô cười đắc ý: "Lục Hoặc, anh đang nói dối."

"Tôi không nói dối." Thiếu niên nhíu chặt đôi mày, chồi non bắt đầu lắc lư.

Kiều Tịch đột nhiên đổi đề tài: "Ban nãy anh vừa tắm xong à?"

Lục Hoặc không hiểu ý cô, nhưng vẫn khẽ khàng trả lời.

Mầm lá nhỏ biến mất rồi.

Trong mắt Kiều Tịch tràn ngập ý cười, quả nhiên là thế, lúc Lục Hoặc nói dối thì trên đầu anh sẽ nhú ra cái mầm lá nhỏ.

Lòng bàn tay cô rất mềm, Lục Hoặc bị cô nâng mặt đang nóng đến nỗi muỗn bốc cháy, anh muốn phủi tay cô ra nhưng rồi lại nghĩ đến chuyện hôm nay, vừa vỗ cô một cái cô đã vừa tức tối vừa kêu đau, anh đành phải bỏ cái suy nghĩ muốn giãy dụa đi vậy.
Lục Hoặc thở dài: "Bỏ tay ra, rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi?"

Hiếm khi được chạm vào Lục Hoặc nên Kiều Tịch không muốn bỏ tay ra một cách dễ dàng đâu.

Cô thấy vạch năng lượng trên mu bàn tay đang từ 0,03% lập tức nhảy thẳng lên 1%, cô như một tên thợ săn vừa tham lam lại vừa xấu xa, bắt đầu thu lưới: "Tôi thật sự nhớ anh, anh muốn ăn kẹo tôi sẽ mua cho anh. Trong cái hộp quà này là kẹo tôi mua cho anh, tôi tìm lâu lắm đó, vị gì cũng có luôn, anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh được hết."

Trong bóng đêm yên tĩnh, Lục Hoặc nghe cô gái nhỏ trước mặt ra sức hấp dẫn anh.

Trong giọng nói êm ái có thêm chút oán trách: "Anh cho tôi vào nhà đi mà, ngoài này nhiều muỗi cắn tôi quá à."

Đây mới là mục đích thật sự của cô.

Cuối cùng cửa phòng vẫn mở ra.

Lục Hoặc như người đang đứng bên vách núi, bị Kiều Tịch ép phải lùi về sau từng chút từng chút một, nhưng lại không thể làm gì cô.
Kiều Tịch vào phòng, bê ghế nhỏ ngồi bên cạnh Lục Hoặc rồi mở cái hộp quà cực lớn ra.

Kẹo ngũ sắc lóe sáng lấp lánh dưới ánh đèn, cô cười hỏi anh: "Anh có muốn ăn không?"

"Không ăn."

Chồi non nho nhỏ trên đầu ló ra.

"Lão già kia không cho cô đến đây mà, cô vào bằng cách nào?" Lục Hoặc hỏi Kiều Tịch.

Cô chọn một viên kẹo vị vải, bóc giấy gói kẹo bỏ vào miệng, rồi lại chọn tiếp một viên cùng vị đưa đến bên miệng Lục Hoặc: "Anh ăn đi."

Lục Hoặc nhíu mày: "Từ nhỏ tôi đã không thích ăn mấy cái thứ này rồi."

Mầm lá nhỏ vui vẻ lúc lắc.

Kiều Tịch cười, đôi mắt cong cong: "Ừm, tôi biết mà, anh ăn một viên đi, không phải anh thích ăn mà là tôi xin anh ăn đó."

Ngón tay cầm viên kẹo của cô gái còn xinh đẹp hơn cả viên kẹo trắng tinh kia nữa.

Lục Hoặc ăn kẹo, hương vải ngọt ngào tan ra trên đầu lưỡi, rất ngọt.
Kiều Tịch cười, bấy giờ cô mới trả lời câu hỏi của Lục Hoặc: "Vốn là tôi định đi cửa chính vào, nhưng mà ông nội anh không cho tôi đi tìm anh, có điều không phải chỉ có mỗi một cái cửa, tôi vẫn nghĩ ra được cách.

Nữ hầu lần trước đang đứng canh cửa sau.

Bà ta không ngờ tiểu thư nhà họ Kiều lại thích thiếu gia nhà bà ta. Điều kiện của Kiều tiểu thư cực tốt, xinh đẹp mà gia cảnh lại giàu có, bao nhiêu người trẻ trung ưu tú xếp hàng cho cô chọn.

Thế mà cô lại cứ khăng khăng thích Lục Hoặc không thể đi lại được, ban ngày gặp còn chưa đủ, ban đêm lại cố ý mò tới nữa.

Nhưng mà tình yêu của mấy người trẻ tuổi đến nhanh đi cũng nhanh, không chừng Kiều tiểu thư chỉ ham vui nhất thời thôi.

Người hầu cảm thấy buồn cười, con cái nhà giàu chịu chơi thật. Nhưng đây không phải là chuyện mà bà ta quan tâm được, bà ta chỉ cần canh cửa cho kĩ là được.
Kiều tiểu thư ra tay cực kì hào phóng, cho bà ta một khoản tiền lớn. Dù chuyện này có bị phát hiện ra, bà ta bị nhà họ Lục đuổi việc thì cũng yên tâm ôm tiền về nhà dưỡng lão được rồi. Quan trọng nhất là Kiều tiểu thư còn hứa sẽ sắp xếp công việc cho con trai bà ta nữa.

Trong phòng, Kiều Tịch ngồi trên ghế nhỏ, miệng ngậm kẹo, nhìn Lục Hoặc cười khanh khách. Lục Hoặc khi còn bé là nhóc con vương mùi sữa, mũm mĩm đáng yêu, sau khi lớn lên lại biến thành thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng.

"Chủ nhân." Giọng nói trẻ con của Bạo Phú đột nhiên vang lên: "Hệ thống xấu xa đang thông báo nhiệm vụ với người phụ nữ xấu xa."

Kiều Tịch cau mày.

"Mục tiêu của người phụ nữ xấu xa đã được thông báo, chị phải cứu người trước khi cô ta hoàn thành nhiệm vụ."

Kiều Tịch không muốn lắm, nữ chính làm gì thì có liên quan gì tới cô đâu.
Cô vừa hấp thụ năng lượng vàng kim vừa nhàn nhã chọn kẹo trong hộp, cô thích vị vải nhất.

Giọng nói còn vương mùi sữa của Bạo Phú cẩn thận nhắc nhở cô lần nữa: "Chủ nhân, nếu mà người phụ nữ xấu xa kia biến thành vạn người mê thì bố mẹ chị, thậm chí là cả Lục Hoặc, khi gặp cô ta đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô ta đó."

Hai mắt Kiều Tịch tối lại.

Cô nhìn Lục Hoặc mặt không cảm xúc, không biết Lục Hoặc gặp gỡ Triệu Vũ Tích như thế nào, tại sao anh lại thích cô ta. Trong truyện chỉ viết là khi Triệu Vũ Tích gặp nguy hiểm thì Lục Hoặc, khi ấy đã trở thành boss phản diện, đã ra tay giúp đỡ cô ta.

Nghĩ đến đây, Kiều Tịch cảm thấy hơi hơi khó chịu.

Cô đành bất đắc dĩ hỏi Bạo Phú xem mục tiêu là ai, ở đâu.

Bạo Phú vội vàng thông báo cho cô biết.

Kiều Tịch ngậm kẹo, hỏi: "Em nói là Triệu Vũ Tích phải làm nhiệm vụ trước khi tấn công mục tiêu à, nhiệm vụ gì thế?"
Bạo Phú: "Em nghe hệ thống xấu xa bảo là, trước khi người phụ nữ xấu xa đi cướp năng lượng xanh thì nhất định phải trồng cây trước đã. Cấp một cấp hai không cần phải làm nhiệm vụ, nhưng lần này cô ta muốn lên cấp ba, phải trồng 300 cây."

Kiều Tịch suýt chút nữa thì cười phụt cả ra! Triệu Vũ Tích phải đi trồng cây?

"Em nói là trồng cây, là trồng cây thật ấy hả?"

Giọng trẻ con của Bạo Phú tỏ vẻ tức giận: "Hệ thống xấu xa cướp đoạt năng lượng xanh của người khác nên nó bắt người phụ nữ xấu xa phải trồng cây để đền bù, chống lại các mối nguy hiểm từ thiên nhiên."

Nó nói tiếp: "Người phụ nữ xấu xa phải tự tay gieo xuống từng cây từng cây một. Khoảng thời gian trước khi cô ta trồng xong thì chủ nhân có thể tranh thủ cứu người."

Kiều Tịch nghe xong bỗng phát hiện ra Bạo Phú rất tốt, ít ra lúc cô làm nhiệm vụ kéo dài mạng sống thì không cần phải trồng cây.
Cô gái ngồi bên cười hai mắt cong cong, trong đôi mắt xinh đẹp toàn sự vui vẻ. Ngón tay đặt trên tay vịn của Lục Hoặc siết chặt lại: "Cô đang cười cái gì?"

Kiều Tịch đề nghị: "Lục Hoặc, mai chúng ta ra ngoài chơi đi." Nếu cô muốn đi phá nhiệm vụ của Triệu Vũ Tích thì không thể đến nhà họ Lục tìm Lục Hoặc được, chẳng băng mang theo anh luôn, tiện thể bồi dưỡng cảm tình nữa.

Lục Hoặc từ chối thẳng thừng.

"Anh yên tâm đi, tôi có cách để đưa anh ra ngoài mà." Kiều tịch lại hỏi: "Anh không muốn đi ra ngoài sao?"

"Không muốn!"

Mầm lá nhỏ lắc lư lắc lư.

"Nhưng tôi muốn anh đi mà, có được hay không?" Mấy lời bùi tai của Kiều Tịch tuôn ra như không mất tiền, cứ thuận miệng là có: "Tôi muốn ở bên cạnh anh."

Ngón tay Lục Hoặc siết chặt đến cứng lại, anh di chuyển xe lăn đi vào phòng rửa tay.
Kiều Tịch cắn viên kẹo, nhìn bóng lưng đang tẩu thoát của Lục Hoặc cười hài lòng.

Bỗng nhiên sắc mặt cô biến đổi.

Trái tim đột ngột thắt chặt lại, cơn đau kéo đến khiến cô như nghẹt thở.

Trán Kiều Tịch ứa mồ hôi lạnh, cô nghiến răng, viên kẹo trong miệng bị cô cắn vỡ nát.

Kiều Tịch vươn tay định lấy thuốc, bỗng nhớ ra túi xách của cô đang để trên xe mất rồi.

Cô lảo đảo đứng lên, hộp quà rơi tung tóe ra đất, những viên kẹo lấp lánh rải rác khắp nơi, Kiều Tịch cũng ngã xuống đất.

Lục Hoặc vào phòng rửa tay một lúc lâu mới chịu ra. Anh nhìn cô gái nằm trên đất, những viên kẹo xinh đẹp rơi xung quanh cô, vẻ mặt cô đang rất đau đớn, cô ôm chặt lấy ngực.

"Kiều Tịch." Lục Hoặc nhanh chóng di chuyển xe lăn đến bên cô: "Cô làm sao thế?"

Kiều Tịch giơ tay lên một cách khó nhọc, nắm chặt lấy ống quần anh: "Ôm tôi..."
Sắc mặt cô xám trắng, trán tuôn đầy mồ hôi lạnh. Lục Hoặc nhớ lần đầu tiên anh gặp cô, cô vấp ngã vào ngực anh rồi ôm chặt lấy anh không chịu buông tay.

Lúc đó hình như cô cũng đang phát bệnh.

Lục Hoặc nói: "Tôi gọi người đến giúp cô."

"Ôm tôi!" Kiều Tịch vẫn khăng khăng, đôi mắt mờ mịt của cô nhìn thẳng vào anh đầy khao khát.

"Kiều Tịch, tôi không thể đi lại nên có lẽ hơi khó khăn một chút, cô đừng lộn xộn." Dưới ánh mắt chăm chú của Kiều Tịch, Lục Hoặc cúi xuống, vươn tay mạnh mẽ ôm lấy cô.

Kiều Tịch tựa vào lồng ngực anh, trong mũi tràn ngập hơi thở lành lạnh của thiếu niên, vừa sạch sẽ vừa dễ chịu.

Cơn đau trong ngực bớt dần, sắc mặt Kiều Tịch hơi hòa hoãn lại. Cô uể oải vùi mặt vào trong ngực Lục Hoặc, cọ cọ anh, dính sát vào anh, khiến cho vạch năng lượng trên mu bàn tay phát sáng lên.
"Lục Hoặc, anh đúng là một bảo bối." Cô không nhịn được mà cất lời khen ngợi anh.

Giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu cô, chất chứa sự dịu dàng mà anh không hay biết: "Tim cô còn khó chịu không?"

Lỗ tai Kiều Tịch mềm nhũn cả ra, cô giấu mặt ở nơi Lục Hoặc không nhìn thấy, cười đến nỗi hai mắt cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trợn cọ cọ lồng ngực anh.

Hôm nay Kiều Tịch mặc chiếc váy xanh nhạt, làn váy xẻ tà, vừa nãy cô cọ loạn lên người Lục Hoặc khiến làn váy bị vén sang một bên, hai chân trắng trẻo dán chặt lấy quần tây màu đen của anh.

Lục Hoặc hết cách với cô, tay giữ chặt eo cô: "Cô nặng quá, đừng có lộn xộn nữa."

Kiều Tịch ngẩng đầu nhìn anh, cái mầm lá nhỏ lặng lẽ lúc lắc trên đỉnh đầu anh, hai bên tai thiếu niên cũng đỏ bừng.
Ngày hôm sau, lúc Kiều Tịch ra khỏi phòng thì đụng phải Triệu Vũ Tích.

Cô thấy cô ta mặc một bộ quần áo thể thao màu sẫm, đầu đội mũ rộng vành, bịt kín mít toàn thân.

Kiều Tịch nhớ đến chuyện hôm qua Bạo Phú nói, cô nhìn Triệu Vũ Tích bằng ánh mắt đầy ẩn ý: "Chị mặc thế này là định đi đâu vậy?"

Sắc mặt Triệu Vũ Tích rất khó coi, cô ta không ngờ mình lại phải đi trồng cây, lại còn trồng tận 300 cây, không được thiếu cây nào, phải tự tay trồng hết.

Triệu Vũ Tích cười cười: "Chị định ra ngoài tập thể dục một chút."

Kiều Tịch đã nghe Bạo Phú kể là hôm nay Triệu Vũ Tích phải đi trồng cây, cô cũng chẳng có ý định vạch trần cô ta.

Giờ đang là cuối hè, thời tiết vẫn rất oi bức, ánh mặt trời vừa gắt vừa độc vừa nóng, khiến người ta muốn phát điên luôn.
Sau khi ra cửa, Triệu Vũ Tích đi thẳng ra ngoại ô, đến nơi đã thấy tài xế chở cây con đến chờ sẵn rồi.

Bác tài xế hào sảng nói: "Ở đây có tất cả 302 cây non, tặng cô thêm 2 cây đó."

Triệu Vũ Tích không thể cười nổi. Nếu được thì một cây cô ta cũng không thèm!

Sau khi bác tài xế chuyển tất cả cây con xuống xe xong, cô ta rút tiền ra thanh toán. Chỗ tiền này là tiền sinh hoạt phí mẹ Kiều cho cô ta, giờ chỉ có mỗi tiền mua cây với phí vận chuyển thôi đã tiêu mất một phần ba rồi.

Triệu Vũ Tích cực kì bực bội, cô ta phơi thân dưới nắng, bắt đầu đào hố trồng cây.

Mới đào xong một cái hố mà cô ta đã mệt đến mức thở hồng hộc. Dù gia cảnh cô ta lúc đầu chỉ bình thường thôi nhưng cũng ít khi phải làm mấy công việc chân tay, làm gì có sức mà cuốc đất trồng cây chứ.
Cô ta đổ mồ hôi ròng ròng, bàn tay cầm cuốc đỏ hết cả lên, cán cuốc ma sát khiến bàn tay nổi bọng nước.

Ở bên kia, hôm nay Kiều Tịch muốn ra ngoài nên chăm chút tỉ mỉ một lượt.

Cô mặc một chiếc váy màu xanh thiên thanh, cổ váy hơi rộng, khoe xương quai xanh xinh đẹp. Kiều Tịch còn thoa thêm một lớp son môi nữa.

Do ốm yếu nên màu môi cô không được hồng hào mà hơi nhợt nhạt, cô chọn son màu cam sữa, màu sắc ngọt ngào khiến người ta muốn hôn lên.

Lúc cô xuống nhà, quản gia báo với cô là có Hoắc thiếu gia đến.

Cô ra phòng khách, thấy mẹ Kiều đang ngồi đối diện với một người đàn ông trẻ. Anh ta có dung mạo rất tuấn tú, vẻ ngoài xuất sắc, trong trí nhớ của cô, hình như anh ta tên Hoắc Vũ.

Là nam chính trong truyện.

Mẹ Kiều thấy con gái xuống, cười nói: "Tiểu Tịch, Hoắc Vũ đến này."
Kiều Tịch chính là bạch nguyệt quang trong lòng Hoắc Vũ. Trước đây nhà họ Kiều và nhà họ Hoắc có qua lại, sau đó nhà họ Hoắc đi di dân, hai năm nay nhà họ lại có dự định quay về đây để phát triển.

Hoắc Vũ cao lớn, mặc một bộ đồ thể thao màu đen, có cảm giác lãnh khốc và mạnh mẽ ngang tàng không nói thành lời. Anh ta thấy Kiều Tịch xuất hiện, hai mắt sáng lên.

"Tiểu Tịch." Lúc trước anh ta đi công tác với bố, học tập cách quản lý công ty, lúc về mới hay tin cô phát bệnh: "Em thế nào rồi?"

Trong truyện có nói Hoắc Vũ rất thích Kiều Tịch, sau khi nguyên chủ qua đời, anh ta gặp được Triệu Vũ Tích có ba phần giống nguyên chủ ở nhà họ Kiều. Sau đó nhân một lần say rượu, hai người đã xảy ra quan hệ, cuối cùng dây dưa không rõ ràng.

Hoắc Vũ coi Triệu Vũ Tích như thế thân, mồm thì nói yêu nguyên chủ còn thân thì lên giường với Triệu Vũ Tích, hai người ngược tới ngược lui, cuối cùng vẫn ở bên nhau.
Trong mắt Kiều Tịch, đây là tên nam chính cặn bã.

Cô gật đầu: "Tôi khỏe lắm." Kiều Tịch quay đầu nói với mẹ Kiều: "Mẹ, con còn có việc, con ra ngoài một chút ạ."

"Con lại đi đến nhà họ Lục nữa à? Cậu chàng nhà họ Lục vẫn chưa khỏe lên sao? Còn cần con chăm sóc nữa ư?" Mẹ Kiều nghi ngờ.

"Không phải." Kiều Tịch giải thích: "Con có hẹn với bạn, còn bên chỗ nhà họ Lục thì không cần đến nữa."

Mẹ Kiều nghe thế mới yên tâm. Bà không muốn ngày nào con gái cũng phải đi chăm sóc Lục Hoặc, con gái bà còn không chăm sóc nổi bản thân nữa, sao có thể chăm sóc người khác chứ.

"Hoắc Vũ đến mà con không nói chuyện với cậu ấy à? Mẹ nhớ hồi trước hai con thân nhau lắm mà." Trước đây lúc hai nhà Kiều Hoắc còn qua lại, Hoắc phu nhân thường hay đến tìm mẹ Kiều, Hoắc Vũ cũng sẽ đi theo, anh ta rất quan tâm chăm sóc Kiều Tịch.
Hoắc Vũ nhìn Kiều Tịch, hai mắt sáng lên: "Em đi đâu thế, để anh đưa em đi, cả ngày nay anh đều rảnh rỗi."

Trong căn phòng nhỏ, hôm nay Lục Hoặc dậy rất sớm.

Anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, áo bỏ trong quần, áo sơ mi cài cúc tận cổ, anh còn sửa sang lại chỗ tóc mái lộn xộn nữa.

Vết thương trên mặt Lục Hoặc đã khỏi từ lâu, gương mặt đẹp đẽ tuấn tú của thiếu niên rất thu hút người khác.

Từ sau hôm bị Kiều Tịch cảnh cáo, người hầu không dám cắt xén đồ ăn của Lục Hoặc nữa. Thêm nữa bà ta lại cầm tiền của Kiều Tịch, lén mở cổng cho Kiều Tịch vào, bà ta đã trở thành người cùng phe với Kiều Tịch và Lục Hoặc rồi.

Người hầu bưng bữa sáng lên, bày ra bàn. Thái độ của bà ta quay ngoắt 180 độ so với hồi trước: "Thiếu gia, bữa sáng đây ạ."

Lục Hoặc không trả lời.
Anh di chuyển xe lăn đến bên cửa sổ. Ánh sáng mặt trời rọi vào trong phòng, khiến căn phòng sáng sủa hơn.

Đôi mắt đen như mực nhìn bóng mặt trời ngoài cửa sổ.

Thời gian dần dần trôi đi. Không biết được bao lâu, ánh mặt trời càng ngày càng gắt, bữa sáng trên bàn cũng lạnh ngắt từ lâu.

Ánh sáng trong mắt Lục Hoặc tối dần.

Tối hôm qua cô ngồi trên đùi anh, vừa hô hào đòi ôm vừa yếu ớt kêu đau. Hôm sau cô y như tra nữ, ăn xong bỏ chạy, không thấy xuất hiện nữa.

Lục Hoặc di chuyển xe lăn, không muốn làm chuyện ngu ngốc nữa.

"Lục Hoặc."

Giọng cô vang lên sau lưng anh.

Lục Hoặc lập tức thẳng lưng, người cứng ngắc.

"Lục Hoặc, tôi đến rồi này."

Lục Hoặc chầm chậm xoay lại, nhìn cô gái đứng ngoài cửa sổ, mang theo ánh sáng đến bên anh.

Kiều Tịch nhanh chân chạy vào phòng, đội cái mũ cô đang cầm trên tay lên cho Lục Hoặc: "Đi, tôi dẫn anh đi chơi."
Lục Hoặc cúi đầu, vành mũ che khuất mặt anh: "Tôi không đi."

Kiều Tịch đi thẳng ra đằng sau đẩy xe lăn cho anh: "Lục Hoặc, nói dối là phải chịu phạt đó."

Chậc, cái mầm lá nhỏ của anh nhô ra khỏi mũ luôn rồi kìa.

Bình luận

Truyện đang đọc