SAU KHI TÔI CƯỚP ĐI NAM PHỤ, NỮ CHÍNH KHÓC RỒI

Lục Hoặc im lặng.

Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, giọng nói hơi nghẹn: "Hai chân tôi không đi lại được, cô có đưa tôi ra ngoài cùng thì cũng không làm được gì."

Thân thể tàn tật của anh rất phiền phức, mà không có ai lại thích phiền phức cả. Một khi cô biết rõ anh phiền như thế nào thì cô sẽ rời xa anh ngay.

Thiếu niên cúi đầu, dù cô không nhìn thấy vẻ mặt anh nhưng Kiều Tịch vẫn cảm nhận được sự u buồn của anh.

"Anh quá coi thường tôi rồi đấy." Kiều Tịch híp mắt: "Tối qua chúng ta đã hẹn ra ngoài chơi rồi, bây giờ anh lại định đổi ý sao?"

Lục Hoặc bị cô nàng vô lại này chọc tức đến mức bật cười, rõ ràng tối qua anh không hề đồng ý gì hết.

"Tôi đã tới đây rồi, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị kĩ càng, anh đồng ý rồi mà, không được đổi ý đâu." Kiều Tịch tiến lên đẩy xe lăn.


"Kiều Tịch." Hai tay Lục Hoặc giữ chặt xe lăn, ngăn cô đẩy xe tiếp: "Tôi không muốn ra ngoài."

Kiều Tịch vểnh miệng lên, giơ tay nắm lấy cái chồi lá nhỏ đang lặng lẽ nhú ra từ trên mũ anh, anh nói chuyện chẳng có tí đáng tin gì cả.

Ngón tay của cô vừa mới chạm vào đầu lá nhọn nhọn của mầm non, Lục Hoặc ngồi trên xe lăn hơi nhướn mày.

Hai ngón tay Kiều Tịch nhẹ nhàng nắm lấy đầu nhọn của một bên lá mầm, mềm mại, non nớt, cô không dám mạnh tay, sợ sẽ làm hỏng lá mầm.

Lục Hoặc không nhìn thấy cô gái đằng sau đang làm chuyện xấu xa, ngay lúc mầm lá nhỏ bị nắm lấy, cả người anh đã mềm nhũn ra, cảm giác tê tê mạnh mẽ xuất hiện, gần như muốn nuốt chửng anh.

"Ưʍ." Lục Hoặc mím chặt môi nhưng vẫn không kìm lại được tiếng kêu.

Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh tràn ngập tiếng thở của anh.


Tiếng hít thở trầm thấp nặng nề khiến tai Kiều Tịch mềm nhũn cả ra, đúng là muốn gϊếŧ cô luôn mà.

Dù cô không nhìn thấy vẻ mặt anh, nhưng cứ nhìn Lục Hoặc đang run lên là biết, việc cô nắm chồi lá nhỏ kia khiến anh bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh đến mức.

Kiều Tịch cảm thấy mình cực kì xấu xa, cô còn đang định bóp tiếp thì cái mầm lá nhỏ đã biến mất rồi.

Lúc ấy cô mới cười khanh khách, nói: "Lục Hoặc, chúng ta đi thôi."

Lục Hoặc nhũn cả người, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Anh nghiến chặt răng, không thèm nói chữ nào.

Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc ra ngoài, xe của cô đang chờ ở cửa sau. Cô đã suy nghĩ về vấn đề chỗ ngồi nên trước khi đến tìm Lục Hoặc, Kiều Tịch bảo tài xế mang xe đi thay đổi lại, hàng ghế sau xe đổi thành hai ghế rời, để trống một chỗ.

Cửa xe cũng lắp thêm bậc dốc đẩy xe lăn lên xuống cho dễ.


Thời tiết nóng nực, đóng cửa xe lại mới cản được cơn nóng ngoài trời.

Kiều Tịch ngồi cạnh xe lăn của Lục Hoặc, cô đến gần anh, thấy vạch năng lượng trên mu bàn tay sáng lên, lại tới gần thêm chút nữa, đến lúc cơ thể sắp dán cả lên người Lục Hoặc cô mới chịu thôi.

Hai người cách nhau rất gần, lúc này Kiều Tịch mới nhận ra gương mặt tuấn tú của Lục Hoặc đang đỏ bừng lên dưới vành mũ, đôi mắt đen bóng hơi ướŧ áŧ, có lẽ là giờ anh mới hơi bình tĩnh lại một chút.

Gương mặt sạch sẽ của thiếu niên nhuốm thêm chút tươi đẹp, muốn chết quá đi.

"Sao thế?" Kiều Tịch biết thừa còn giả vờ, cô đưa tay ra, dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên gương mặt dưới vành mũ của thiếu niên: "Mặt anh đỏ quá à."

Tay cô man mát, còn gương mặt của Lục Hoặc lại nóng bừng bừng.
Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc muốn tắt nghẹn: "Trời nóng quá."

Mầm non nho nhỏ lại lặng lẽ thò ra.

Kiều Tịch cười khiến đôi mắt cong cong, không thò tay chạm vào lá nhỏ của anh nữa.

Cô mà còn dám sờ nữa, sợ rằng anh sẽ tan chảy mất thôi.

"Nóng lắm à?" Kiều Tịch cố ý trêu chọc anh.

"Ừm."

Mầm lá nhỏ lại lúc lắc.

"Anh có muốn uống ngụm nước không?" Kiều Tịch hỏi.

Cảm giác tê tê mạnh mẽ đã rút đi, Lục Hoặc lại trở về với vẻ ngoài trong trẻo lạnh lùng: "Không."

Thấy mầm lá nhỏ không nhú ra nên Kiều Tịch biết là anh không muốn uống thật.

Kiều Tịch âm thầm vui vẻ, cái mầm lá nhỏ này có ích quá đi mất, Lục Hoặc có nói dối cũng không thể nào lừa được cô.

Lúc đến trung tâm thương mại trời đã gần trưa, Kiều Tịch ra ngoài từ sáng sớm và Lục Hoặc đều chưa ăn sáng, hai người đều cảm thấy đói.
"Chúng ta tìm chỗ nào ăn trước đã." Trong xe, Kiều Tịch giúp Lục Hoặc đội mũ thật kĩ.

Hai mắt cô sáng lên: "Không ai biết tôi lén đưa anh đi đâu." Cô đã dặn dò dì chăm sóc Lục Hoặc kia rồi, nếu người nhà họ Lục tìm Lục Hoặc thì bà ấy sẽ lập tức gọi điện báo cho cô.

Thấy trong đôi mắt cô gái đầy vẻ đắc ý, mặt mày Lục Hoặc cũng giãn ra, đôi mắt đen như mực cũng có chút ý cười nhè nhẹ.

Bậc dốc tự động mở ra, Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc xuống xe.

Hôm nay là thứ bảy, trung tâm thương mại cũng khá đông.

Kiều Tịch mặc chiếc váy màu xanh thiên thanh, da dẻ trắng nõn, dung mạo rực rỡ tươi đẹp, cô chỉ đẩy xe lăn thôi mà đã có không ít người đi qua phải liếc nhìn.

Vành mũ che khuất mặt Lục Hoặc, nhưng không thể ngăn được những ánh mắt hiếu kì của người khác.
Anh rất mẫn cảm, có thể cảm nhận được ánh mắt kì lạ của người khác, còn nghe thấy tiếng người đi qua nhỏ giọng bàn tán.

"Tự tôi đẩy xe lăn được." Lục Hoặc cũng không muốn gây phiền phức cho Kiều Tịch.

Kiều Tịch lại nói: "Hôm nay đông người quá, tôi lo sẽ đánh mất anh."

Lục Hoặc cười giễu: "Cô yên tâm, cơ thể của tôi chỉ khiến người khác tránh còn không kịp thôi."

Kiều Tịch trừng mắt, giả vờ tức giận: "Tôi không biết những người khác nghĩ thế nào, nhưng ngày nào tôi cũng quấn lấy anh, không lẽ anh cũng coi tôi là không khí hay sao?"

Giọng nói của cô gái có vài phần tức tối, Lục Hoặc không nói gì nữa, nhưng ý cười nhẹ nhàng lại tràn ngập trong mắt anh.

Nhà hàng ở tầng năm, Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc vào thang máy.

Cô chọn đại một nhà hàng, thấy ngoài sảnh nhiều người, không tiện cho Lục Hoặc nên Kiều Tịch chọn một gian phòng riêng.
"Cô em kia xinh chưa kìa." Cách đó không xa, Trình Húc và đám bạn vừa bước ra từ một phòng riêng khác.

Những người xinh đẹp thì chỉ cần một góc mặt thôi cũng đủ để thu hút khiến người ta không dời mắt ra nổi, huống chi thân hình cô cũng rất yểu điệu, làn da không chỉ trắng mà còn phơn phớt như thoa phấn.

Trình Húc cảm thấy hơi ngứa ngáy.

"Sao trông quen thế nhỉ?" Hoàng Đào đứng cạnh bỏ điếu thuốc trong miệng ra.

"Má, hình như là cô nàng họ Kiều kia hay sao ấy?" Trình Húc giật mình nhận ra: "Hôm trước tao còn thấy ảnh cô ấy trong điện thoại di động của Hoắc Vũ."

"Đúng rồi, là Kiều Tịch." Hoàng Đào móc điện thoại ra.

"Làm gì thế?" Trình Húc thấy bóng dáng Kiều Tịch khuất sau phòng riêng rồi mới chịu thu hồi ánh mắt lại. Cô nàng họ Kiều này xinh đẹp thật đấy, tiếc là đã bị anh em tốt của anh ta thương nhớ rồi, anh ta không cướp người của anh em tốt.
"Nhắn tin cho Hoắc Vũ. Tên kia thích Kiều Tịch, giờ lại về rồi, làm anh em tốt thì phải tạo cơ hội cho nó nhiều hơn." Hoàng Đào vừa gửi tin nhắn xong, ngờ ngợ hỏi: "Vừa nãy Kiều Tịch đẩy một người đàn ông hả?"

"Mày biết người đó không?"

"Tao biết sao được."

Trong phòng riêng, hai mắt Kiều Tịch tràn ngập ý cười.

Trên đường đi, cô tranh thủ đụng chạm Lục Hoặc khiến vạch năng lượng tỏa sáng liên tục, giờ cô đã có 10% năng lượng vàng.

Quả nhiên đưa Lục Hoặc ra ngoài là đúng.

"Có phải trước giờ anh chưa từng ra ngoài không?" Không biết Lục Hoặc bị ông cụ Lục nhốt lại từ bao giờ.

"Ừ."

Lục Hoặc không thể đi lại, hồi trước trừ đến trường ra thì chỉ có ở nhà.

Sau đó anh còn không được đến trường nữa, bị giam cầm trong khoảng sân nho nhỏ. May mà anh cũng chẳng muốn đi đâu, không muốn gặp ai.
Kiều Tịch có thể tưởng tượng ra cảnh bé Lục Hoặc bị giam trong khu nhà nhỏ phải trải qua từng ngày như thế nào, trái tim cô mềm nhũn ra: "Sau này anh muốn đi đâu tôi đều có thể dẫn anh đi được hết."

Chỉ cần anh ở cạnh cô là được.

Hàng mi Lục Hoặc run lên, bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn siết chặt lại đến mức cứng ngắc: "Kiều Tịch, vết thương của tôi đã khỏi hẳn rồi, cô không cần phải cảm thấy áy náy nữa, cảm ơn cô vì hôm nay đã đưa tôi ra ngoài."

Cô không cần phải vì anh mà làm nhiều việc đến thế.

Động tác cắn ống hút của Kiều Tịch khựng lại, nước trái cây trong miệng hơi chua chua.

Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Lục Hoặc.

Đôi mắt thiếu niên rất đẹp, trong suốt sạch sẽ, mang theo cảm giác hơi xa cách, Kiều Tịch có thể thấy rõ hình bóng mình trong đôi mắt ấy. Cô tiếp cận anh mà lòng ôm ý xấu, muốn giành được ấn tượng tốt của anh, ở bên anh, hấp thụ năng lượng vàng của anh.
"Tôi tiếp cận anh không phải vì áy náy." Kiều Tịch trợn mắt nói dối: "Chỉ đơn giản vì muốn gặp anh mà thôi."

Lục Hoặc như một chú cá nhỏ bị nhốt trong két nước quá lâu rồi, đột nhiên lại bị người khác quấy rối, trong đôi mắt đen như mực chứa chút hoảng loạn.

Kiều Tịch nhìn vẻ lúng túng của anh thì không nhịn cười nổi, vẻ ngoài lạnh lùng xa cách là lớp mặt nạ bảo vệ của thiếu niên, bên trong anh vẫn là bé Lục Hoặc ngây thơ trước đây, cô nói gì anh cũng tin.

"Ăn cơm xong tôi đưa anh đến chỗ này." Kiều Tịch đổi chủ đề.

Lục Hoặc cụp mắt.

Kiều Tịch cố ý chọn rất nhiều món ăn nổi tiếng ở nhà hàng này. Đây là lần đầu tiên Lục Hoặc ăn cơm ở ngoài, hương vị mới lạ, anh rất thích.

"Nếu anh thích ăn, sau này anh sẽ dẫn anh đi ăn nhiều đồ ngon hơn." Kiều Tịch nói.
Lục Hoặc đã bình thường trở lại, gương mặt lạnh nhạt cười nhẹ: "Ừ."

Đối với Kiều Tịch, anh là một món đồ chơi mới lạ, món đồ chơi có tì vết, chẳng mấy chốc cô sẽ chán thôi.

Sau khi cơm nước xong, Kiều Tịch đưa Lục Hoặc đến bệnh viện. Bạo Phú đã cho cô xem mục tiêu nhiệm vụ của Triệu Vũ Tích.

Cô không ngờ Bạo Phú lại biết rõ ràng tỉ mỉ đến vậy, ngay cả số phòng bệnh cũng biết luôn.

Trong hành lang, một cặp vợ chồng mặc quần áo đơn giản, trên ống quần người đàn ông trung niên còn dính xi măng, tóc tai lộn xộn, vạt áo cuộn lên, rõ ràng là bình thường ông ấy không chú trọng đến vẻ bề ngoài lắm.

"Bố nó à, bên bệnh viện giục chúng ta đóng tiền phẫu thuật rồi, nhưng mà còn thiếu nhiều thế này, chúng ta đào đâu ra đây?" Người phụ nữ búi tóc lỏng lẻo, hai bên tóc mai rối bời, vẻ mặt tiều tụy, giọng nói tràn ngập vẻ sốt ruột.
"Chỗ mấy người công nhân ở công trường tôi đã mượn cả rồi, để tôi nghĩ thêm cách khác." Đôi môi người đàn ông khô tróc cả da, nóng nảy đến mức nổi cả bọng nước bên miệng.

"Ông có cách gì nữa, chúng ta còn thiếu tận năm mươi ngàn!" Người phụ nữ nghiến răng: "Hay là đừng phẫu thuật nữa?"

"Bà nói nhỏ một chút, con còn ở đây đấy."

Năng lượng màu xanh lục trên mu bàn tay bé gái nằm trong phòng bệnh dần dần tụt xuống.

Bạo Phú nói với Kiều Tịch: "Chủ nhân, năng lượng xanh thấp hơn 10% sẽ bị cướp mất, người phụ nữ xấu xa mà tới đây thì nhất định sẽ cướp năng lượng xanh đi."

"Chị biết rồi."

Đúng lúc này, có một nhân viên y tế đến tìm hai vợ chồng nói chuyện tiền thuốc men.

Bé gái mặc đồ bệnh nhân từ từ xuống giường, cô bé hiểu những lời mà bố mẹ đang cầu xin nhân viên y tế.
Cô bé lặng lẽ đi đến đầu kia hành lang.

"Cô dẫn tôi đến bệnh viện làm gì?" Lục Hoặc cụp mắt, nói thật nhỏ: "Kiều Tịch, chân tôi không thể chữa được."

"Tôi biết." Kiều Tịch đẩy anh đi theo cô bé kia: "Tôi không đưa anh đến đây để khám bệnh."

Lục Hoặc quay lại nhìn cô gái đứng sau anh.

Kiều Tịch mở to mắt, trong đôi mắt xinh đẹp ngập tràn ý cười: "Tôi đưa anh đến làm chuyện tốt."

Bình luận

Truyện đang đọc