SAU KHI TRỌNG SINH PHÁO HÔI THIẾU GIA GIẢ SỢ NGÂY NGƯỜI


Trong hậu trường, các nhóm thí sinh đã hoàn thành buổi diễn đang nghỉ ngơi.
Vì phải lên sân khấu biểu diễn nên bọn họ chẳng dám dùng bữa để phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn.

Thế nên sau khi vừa xuống sân khấu, mọi người đều nhanh chân nhanh tay hướng phòng bếp chạy.
Thẩm Tinh Thần nói: "Sau khi buổi công diễn này kết thúc, tổ chương trình không phải là nên mở một bữa tiệc lớn để chúc mừng à?"
Các thành viên khác sôi nổi phụ họa, có một số người bắt đầu ảo tưởng:
"Có lẽ nào làm một con dê nướng nguyên con."
"Tôi rất thèm một bữa lẩu."
"Theo tôi nghĩ, làm một bữa tự thân vận động không tốt à?"
Thẩm Tinh Thần còn hăng hái hơn.

Đừng thấy bây giờ hắn mặc trang phục nhẹ nhàng ra dáng quân tử, nhưng người khác mặc có phong thái thư sinh, còn hắn thì chẳng khác gì muốn hẹn đi đánh nhau: "Theo tôi thấy thì nên thả chúng ta ra ngoài đi nhà hàng ăn."
Những người khác đều tươi cười hớn hở.
Thẩm Tinh Thần ghé mắt người bên cạnh: "Cậu thì sao? Ra ngoài muốn mua cái gì ăn?"
"Tôi á." Giản Tinh Tuế nghĩ nghĩ, cười nói: "Tôi thế nào cũng được."
Thẩm Tinh Thầm "xùy" một tiếng: "Tiền đồ đâu."
Không phải Giản Tinh Tuế không có gì muốn ăn, nhưng khoản phí phải tiêu sau này hẳn sẽ rất khó xoay sở.

Vì thế cậu dứt khoát không thèm nghĩ tới, như vậy sẽ tốt hơn.
Khi nhóm người vào nhà ăn, quả nhiên ở đây không ít đồ ăn, cũng không thiếu một số nhóm đã biểu diễn xong đang dùng bữa.
Thẩm Tinh Thần vẫy vẫy tay: "Ninh Trạch."
Ninh Trạch đã biểu diễn xong đi tới.
"Cậu thế nào rồi?" Thẩm Tinh Thần lấy bánh mì ăn: "Có ổn không?"
Trong ký túc xá của họ, Ninh Trạch là một người trầm mặc kiệm lời nhưng thực lực lại vô cùng đáng gờm.

Lần này dù ở khác nhóm nhưng hắn vẫn luôn khắc khổ tập luyện, nhiều hôm còn thức từ đêm tới sáng mới thôi.

Vốn ra kỹ năng vũ đạo của hắn rất chắc, không cần thiết phải vất vả như vậy nhưng hắn vẫn ra sức tập luyện nghiêm túc.
Dù đã vô cùng nỗ lực để hoàn thành buổi trình diễn, hắn trong nhóm cũng là người nổi bật nhưng bất hạnh là trong đội còn có một Lý Nhứ An nữa.
Trong buổi diễn chính thức, ánh sáng của Ninh Trạch hầu như là bị đè ép, có thể nói là bị cướp sạch tất cả sự nổi bật.


Tất nhiên không phải là Ninh Trạch không đủ ưu tú mà làm người ta đau đớn tâm can là màn hình hầu như chỉ quay tới Lý Nhứ An, thậm chí lúc đạo sư nhận xét cũng chỉ soi tới Lý Nhứ An.

Điều này khiến cho tất cả nỗ lực của Ninh Trạch đổ sông đổ bể.
Ninh Trạch mở miệng: "Còn ổn."
Giản Tinh Tuế lo lắng, còn chủ động cổ vũ hắn: "Không sao cả.

Tôi tin năng lực của A Trạch.

Lần sau lên sân khấu cậu chắc chắn có thể làm sôi động bầu không khí."
Đáy mắt Ninh Trạch xẹt qua ý cười, hắn gật đầu: "Lần này cũng do tôi không nỗ lực hết mình, lần sau sẽ cố gắng hơn."
Ở đây nếu so với mong ước được ra mắt và khát vọng được làm chủ sân khấu thì không ai sâu đậm bằng hắn.
Thẩm Tinh Thần ở bên cạnh ăn nhăm nhăm, nói với Giản Tinh Tuế: "Nhanh nhanh ăn đi.

Sau đó chúng ta phải trở về đấy, còn một tiết mục cuối cùng phải quay nữa."
Giản Tinh Tuế nói: "Biết rồi."
Bọn họ bận rộn cả ngày, tới giờ tất cả đều đói meo mốc.
Tuy rằng đang dùng bữa ở hậu trường nhưng mọi người vẫn không thể nghỉ ngơi.

Tới giờ bọn họ đều đói bụng, còn chưa kể tới đạo sư và các nhân viên thu quay.
Giản Tinh Tuế nhớ tới Phó Kim Tiêu.

Có thể người khác không rõ ràng, nhưng cậu đã theo đuổi thần tượng nhiều năm, biết ảnh đế đại nhân vô cùng không yêu quý cơ thể của anh.

Những thứ này đều thể hiện ở nhiều phương diện: Thời trẻ vì anh quá vất vả, phải lăn qua lộn lại để thu âm, thậm chí còn hát tới khàn cả giọng nên sau này bị di chứng.

Tuy rằng không dẫn tới phải ngừng ca hát, cũng không để lại hậu quả nghiêm trọng những vẫn là có một ít vấn đề.
Trong một khoảng thời gian dài anh đã không thể nói chuyện, nếu nói thì cổ họng sẽ rất đau.
Tất cả đều là những việc từ xửa xưa, có rất ít người biết.

Mấy năm sau nước lên thuyền lên, có rất ít lần bị yêu cầu phải sử dụng cổ họng tới kiệt quệ như cũ, nhưng hôm nay rõ ràng là một ngoại lệ.

Giản Tinh Tuế nói: "Tinh Thần, bác gái cũng ngồi ở thính phòng rất lâu rồi.

Đem chút gì đó cho bác ăn đi."
"À, ừ nhở." Thẩm Tinh Thần nhìn đồng hồ: "Quay xong sẽ nghỉ ngơi một lúc.

Chúng ta lén đi cửa sau, thuận tiện mang cho bọn họ mấy món."
Thẩm Tinh Thần nghĩ nghĩ rồi trào phúng: "Mẹ tôi chắc chắn sẽ tìm anh Phó hỏi tôi có gây phiền cho anh ta hay không.

Chờ mà xem, một lúc nữa tôi qua, nói không chừng là gặp ấy mà.

Khốn khổ tôi quá, cũng chẳng biết anh Phó nói như nào, hay tôi lấy một chút đồ đi hối lộ nhỉ."
Tim Giản Tinh Tuế khẽ xao động, cậu thử nói: "Thế mang thêm đồ ăn đi, nhóm đạo sư chắc hẳn cũng chưa ăn gì."
Thẩm Tinh Thần cảm thấy ý tưởng này không tồi: "Lấy ít bánh mì chắc là được.

Vẫn là thằng nhóc cậu nhanh nhạy."
Giản Tinh Tuế cười cười.
Trong thời gian nghỉ ngơi, khi bọn họ đi qua quả nhiên thấy nhóm đạo sư đang nghỉ ngơi.
Thẩm Tinh Thần xách theo đồ đi qua, thấy Phó Kim Tiêu đang nằm trên ghế dài nghỉ ngơi liền lại gần: "Anh Phó đang nghỉ ngơi ha."
Phó Kim Tiêu trợn mắt, nhàn nhạt quét một vòng: "Việc gì?"
"Em làm gì mà có chuyện gì." Đem đống đồ để lên bàn: "Đem cho anh mấy món ăn nè, đây không phải là quan tâm tới anh sao."
Phó Kim Tiêu nhướn mày, lạnh nhạt: "Chứ không phải sợ bác gái à?"
Tâm tư của Thẩm Tinh Thần bị chọc thủng, ngượng ngùng cười cười.

Hắn không sợ trời cũng chẳng sợ đất, duy chỉ e ngại bị mẹ lải nhải.
Phó Kim Tiêu cũng mặc kệ hắn.

Sau khi mở túi, vốn chỉ định ăn cho có, anh lại ngoài ý muốn thấy một thứ đằng sau đống hộp đồ ăn.

Đó là kẹo ngậm họng.


Từ trước tới nay anh không phải người hảo ngọt, nhưng kẹo này thì khác.

Đã rất lâu rồi không bị đau họng, mới vừa rồi đúng là anh thấy không thoải mái lắm, còn đang nghĩ hôm nay chịu một chút là được.

Thế mà không nghĩ tới là lại có người tinh tế đem thứ này tới.
..........
Đôi mắt Phó Kim Tiêu đen lại, anh không tin Thẩm Tinh Thần có thể nghĩ ra cái này: "Từ đâu ra đây?"
Thẩm Tinh Thần lẩm bẩm: "Em lấy cho anh mà, còn có ai ở đây nữa chứ."
Phó Kim Tiêu cũng không giục, chỉ thong thả buông túi.

Ảnh đế đại nhân khẽ cười: "Không lâu trước đó, bác gái còn đang tiếc hai nhà không thể kết nên một mối lương duyên, nói cậu không biết quan tâm người khác.

Thế nhưng nhìn mấy thứ này thì tôi thấy xem ra cũng không phải là hết cách, nếu vậy thì tôi qua chỗ bác gái nói một chút..."
Quả nhiên Thẩm Tinh Thần bị dọa bay màu: "Anh, em sai rồi, em nói thật.

Không phải là em lấy!"
Phó Kim Tiêu chậm rãi nhìn hắn.
"Sao em có thể nghĩ được vậy chứ." Thẩm Tinh Thần chỉ chỉ Giản Tinh Tuế đang nói chuyện với Đồ Nhã cách đó không xa: "Cậu ấy đi tìm nhân viên công tác nhờ họ, rồi đưa em mang tới cho anh."
Theo phương hướng chỉ của hắn, Phó Kim Tiêu nhìn qua, híp híp mắt.
Giản Tinh Tuế bên kia cũng cầm một ít đồ ăn, cùng các thành viên đưa cho Đồ Nhã.

Lúc này bọn họ đùa tới vui vẻ, Đồ Nhã vẫn luôn có thiện cảm với cậu nhóc này.

Cô thậm chí còn che môi cười cười, một bộ trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Giản Tinh Tuế, lại là cậu ta.
Chuyện cổ họng anh không tốt thực ra có rất ít người biết, đi đầu là người đại diện, ngay cả trợ lý mới cũng chẳng biết rõ ràng.

Một số fans từ rất nhiều năm trước cũng có khả năng biết, nhưng số lượng cực ít, lại không chắc vẫn còn trụ tới bây giờ.

Ở giới giải trí này, anh đã quá quen với cảnh người tới người đi, cũng không quá tin chuyện tình cảm dài lâu.
Như vậy...!cậu nhóc kia rốt cuộc làm sao mà biết được?
Là có mục đích tiếp cận anh nên mới làm như vậy sao?
Nhớ tới cậu nhóc đã từng một mình bảo vệ anh, nhớ tới cậu nhóc đầu tấc yên lặng cúi người nhặt poster mà người khác không cần ở bãi đỗ xe.


Ý niệm trong đầu Phó Kim Tiêu chậm rãi tiêu tán.
Có lẽ, thật sự là fan của anh...
Lắng lại, anh nhớ tới đã từng có một người, cũng là người mà anh nhớ sâu sắc nhất đã cổ vũ anh khi vẫn còn là vô danh tiểu tốt.

Ngày trước anh đăng Weibo cả ngày cũng chẳng ma nào xem, chỉ có bạn fans kia vẫn luôn ủng hộ, vẫn luôn đi theo anh.

Tuy rằng lời nói không rành mạch, nhưng anh lại cảm thấy vụng về đáng yêu.
Nghĩ đến đấy, không biết vì sao nhưng trái tim vẫn luôn lạnh băng của Phó ảnh đế mềm mại vài phần.

Anh mở miệng hỏi: "Thế sao cậu ấy không tự mình đưa cho tôi?"
Câu nói này đánh tỉnh Thẩm Tinh Thần.

Đầu óc thẳng nam của hắn nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Em cũng không biết á.

Không phải là em lấy đồ mang qua, cậu ấy thuận tay để vào túi để em đem đi hả?"
Phó Kim Tiêu mở miệng: "Thế đồ cậu ta đưa thì cậu ta không tới sao?"
"Cậu ấy tới để làm gì.

Cậu ta còn phải tặng đồ cho cô Đồ Nhã nữa chứ, với cả mấy món ăn này một mình em đưa không phải là được rồi sao.

Muốn nhiều người như vậy để làm gì cơ chứ." Thẩm Tinh Thần tùy tiện nói.
"Phải không?"
Phó Kim Tiêu nhìn về phía người đang tươi cười trò chuyện với Đồ Nhã cách đó không xa, nguy hiểm híp híp mắt, khóe miệng gợi lên ý cười, nhưng thấy như nào cũng thấy nụ cười kia lạnh lẽo vô cùng: "Thế tại sao lúc tặng đồ cho Đồ Nhã lại không chê nhiều người?"
Thẩm Tinh Thần nghi hoặc nhìn theo.

Tư duy của hắn thẳng hơn cả thẳng, hơn nữa lúc nói chuyện cũng không dùng não: "Hẳn là thích cô Đồ Nhã ấy chứ, hay lại là fans của cô ấy? Mà cũng không phải bình thường sao.

Cô Đồ Nhã xinh đẹp như vậy, ai nha, vẫn là anh hùng không qua ải mỹ nhân thôi.

Nói tới nhan sắc gợi cảm làm gì có ai so được với chị Nhã Nhã chứ.

Anh cũng đừng ghét người ta, có khả năng Tuế Tuế không thích loại hình như anh đâu."
Cậu xàm vừa.
Phó Kim Tiêu ngẩng đầu nhìn chàng trai cách đó không xa, rõ ràng cậu ta là fan của tôi..


Bình luận

Truyện đang đọc