Hầu như tất cả các nhóm đều tham gia.
Vì đồ đạc của bọn họ đều bị tổ chương trình thu hết rồi nên dù có tìm được quán ăn thì cũng không có tiền để mua.
Nếu ai da mặt dày thì có thể xin đồ ăn của dân địa phương, nhưng so với việc ăn không uống không của người khác thì bọn họ chẳng bằng tham gia trò chơi còn hơn.
Đạo diễn bắt đầu giới thiệu quy tắc: "Bây giờ chúng ta sẽ chơi trò Bạn diễn tôi đoán."
Sân được chia làm hai nửa.
Đạo diễn mỉm cười: "Bây giờ, mời từng nhóm thay phiên nhau lên thử sức với chủ đề phim ảnh.
Trong 5 phút, các bạn hãy phối hợp với nhau để những người còn lại tìm ra nhân vật chính trong tác phẩm được nhắc tới.
Một đáp án đúng tương đương 5 điểm, một món đồ ăn cần đổi 10 điểm.
Xin nhớ rằng khi miêu tả, các bạn không được nhắc tới tên của nhân vật chính, nếu không tương đương với phạm quy."
Đạo diễn nói thêm: "Đương nhiên nếu như phạm quy thì chúng ta sẽ có hình phạt thích đáng."
Quy tắc này xem ra cũng không tới nỗi nào.
Có thể chương trình cũng không muốn dày vò bọn họ - những người vừa xuống sân bay đã phải lăn lộn từ sáng tới giờ.
Đạo diễn nói: "Được rồi, nếu mọi người đã rõ thì tôi xin mời nhóm đầu tiên, Thẩm Tinh Thần và Đồ Nhã!"
Những người khác vỗ tay.
Khán giả cũng chờ mong:
"Chưa từng thấy thiếu gia múa may chơi trò này nha."
"Há há, hình như cô Đồ Nhã cũng chưa chơi bao giờ."
"Hóng quá đi~"
Theo trò chơi bắt đầu, nhân viên lập tức giơ bảng lên.
Thẩm Tinh Thần liếc mắt, thấy bảng viết [Cậu bé bọt biển].
Đồ Nhã ngơ ngác.
Thẩm Tinh Thần bắt đầu miêu tả.
Đầu tiên, hắn ho nhẹ một tiếng rồi nhảy nhót tung tăng, cầm lấy tay Đồ Nhã rồi kéo dài cái giọng: "Chúng ta đi bắt sứa đi!~~"
"..."
Đồ Nhã trầm mặc.
Cô chưa từng xem [Cậu bé bọt biển] nên không biết lời thoại này là như nào, chỉ ngây ngốc gật đầu: "Ừ đi."
Những người khác đều bị kỹ thuật diễn khoa trương của Thẩm Tinh Thần chọc cười.
Thẩm Tinh Thần thấy chẳng có ai nhận ra nên đành phải nhắc chi tiết hơn.
Hắn nhặt một cành cây trên đất rồi làm động tác xào rau: "Tớ phải làm ra món gạch cua tuyệt vời nhất!"
Những người khác bắt đầu giơ tay:
"Cậu bé bọt biển."
"Vai chính là Spongebob và Patrick Star."
"Ơ ông chủ cua của tôi không xứng làm vai chính hả?"
"Ha ha ha ha..."
Mọi người ồn ào vui đùa càng thu hút nhiều người xem.
Có khán giả tích cực tham gia cùng, thậm chí khi khách mời chưa kịp phản ứng đã nhanh nhảu đề đáp án trên kênh chat.
Rất nhanh, nhân viên cung cấp thông tin về bộ phim thứ hai: [Bạch nương tử truyền kỳ].
Cũng may Đồ Nhã đã xem qua bộ phim này.
Thẩm Tinh Thần ho nhẹ một tiếng rồi nhập diễn vô cùng nhanh.
Khi Đồ Nhã đang chuẩn bị vào vai Bạch nương tử, hắn đã nâng hoa lan chỉ, uốn éo đi tới bên người cô rồi e thẹn nói: "Quan nhân..."
Cả người Đồ Nhã nổi da gà.
Ai có thể tưởng tượng được một thanh niên cao mét 8 nhìn như đại ca đầu đường xó chợ lại lôi kéo tay mình, nũng nịu gọi "Quan nhân" được cơ chứ? Cảnh tưởng khủng bố này không tưởng tượng nổi đâu nhé!?
Những người khác phụt cười.
Có người thử suy đoán:
"Tây Môn Khánh đại quan nhân à?"
"Ha ha ha ha, đừng nói bậy, nhỡ đâu lại là hồi thôn dụ hoặc(?)."
"Tôi thấy giống thần thám Địch Nhân Kiệt hơn."
Suy đoán của các khách mời chọc khán giả trong phòng phát trực tiếp cười lăn lộn, đồng thời khiến Thẩm Tinh Thần tức hộc máu, dậm chân nhìn bọn họ.
Cũng may Đồ Nhã vội giữ chặt tay hắn, mắt long lanh ánh nước: "Dù hôm nay có phải trèo đèo lội suối, thiếp nhất định phải cứu tướng quân ra bằng được!"
Thẩm Tinh Thần sượng trân, nghẹn họng nửa ngày không biết đáp thoại như nào: "V-Vậy, vậy thì cảm ơn nàng nhiều."
Công sức kìm nén cảm xúc của Đồ Nhã nháy mắt nứt toạc, cô phụt cười: "Không, không cần khách khí."
Mọi người cũng cười ha ha theo rồi sôi nổi suy đoán bọn họ đang diễn tác phẩm nào.
Có thể nói, từ người xem tới người chơi đều cười không dứt miệng.
Cuối cùng, nhóm Thẩm Tinh Thần lấy được 30 điểm, tương đương với ba món ăn.
Thẩm Tinh Thần thở dốc: "Mết chết anh đây rồi!"
Đồ Nhã gật đầu theo: "Làm diễn viên đúng là không dễ dàng chút nào cả."
Đạo diễn đợi bọn họ xuống sân rồi mới cầm loa: "Tiếp tới là nhóm thứ 2, An Nhiễm và Lý Nhứ An chuẩn bị!"
Nhân viên vào chỗ sẵn sàng.
Lý Nhứ An và An Nhiễm phải diễn hầu hết một số phim hoạt hình như [Cừu vui vẻ và Sói xám] hay [Chú gấu Boonie] mà mọi người đều biết.
Vì thế phần thử thách này của họ không quá khó, giật được tổng điểm 40.
Rất nhanh đã tới nhóm 3 của Thẩm Tinh Tuế và Phó Kim Tiêu.
Đồ Nhã đứng ở bên cạnh nói: "Hai người phải chú ý một chút.
Vì có Kim Tiêu nên có thể tổ chương trình sẽ nâng độ khó của trò chơi lên đấy.
Tuế Tuế, em chuẩn bị tâm lý trước đi."
Dù sao càng có năng lực thì càng phải gánh vác nhiều khó khăn hơn.
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy khẩn trương.
Ngược lại, Phó Kim Tiêu thì rất nhàn nhã đi tới sân.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua cậu nhóc cạnh mình, thấp giọng: "Không phải khẩn trương, cứ theo tôi."
Sự khẩn trương của Thẩm Tinh Tuế nháy mắt tan biến vì những lời này.
Anh dường như thật sự có ma thuật khiến người khác cảm thấy an toàn.
Trong lần thử sức đầu tiên, nhân viên giơ tấm bảng viết: [Tây Du Ký- cảnh Nữ Nhi Quốc]
...
Thẩm Tinh Tuế nháy mắt trầm mặc.
Tổ khác thì [Cậu bé bọt biển], [Chú gấu Boonie] còn tới lượt bọn họ không chỉ là phim mà còn yêu cầu một cảnh chi tiết.
Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Phó Kim Tiêu.
Trong lòng cậu thầm quyết tâm, mặc kệ khó khăn tới đầu cũng phải tận lực giành lấy chiến thắng!
Nhớ lại cách Thẩm Tinh Thần diễn vừa nãy, Thẩm Tinh Tuế hắng giọng, thử nói: "Uống nước sông Mẫu Tử này thật sự có thể mang thai sao?"
Đáy mắt Phó Kim Tiêu xẹt qua ý cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, thật sự."
Mọi người lập tức đoán ra:
"Tây Du Ký."
"Tôn Ngộ Không."
"Đường Tăng, Trư Bát Giới!"
Đạo diễn lắc đầu: "Không phải."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
Xem ra chương trình chỉ định cảnh Nữ Nhi Quốc thì vai chính hẳn là đã chuyển thành Nữ vương.
Nếu như vậy thì bọn họ phải khiến mọi người nhớ nhiều chi tiết về Nữ nhi quốc hơn nữa.
Thẩm Tinh Tuế vắt hết óc mới nhớ được hai câu thoại.
Da mặt cậu mỏng nên nhớ tới lời kịch thì đỏ mặt.
Thế nhưng vì chiến thắng, Thẩm Tinh Tuế cố gắng: "Ngự đệ ca ca, chàng xem hoa ở Ngự Hoa Viên tươi đẹp làm sao.
Cảnh sắc động lòng người như này, ca ca bồi ta nán lại đây thưởng hoa một lúc, được không?"
Càng nói giọng cậu càng nhỏ.
Đặc biệt khi gọi "ca ca", giọng Thẩm Tinh Tuế vừa mềm mại vừa e lệ.
Những người khác kinh ngạc bật thốt thành lời, càng không nói tới không khí sôi trào đang xảy ra ở phòng phát trực tiếp:
"Này ai mà cưỡng lại được!"
"Một tiếng ca ca này bà đây đẻ được hai lứa rồi."
"Bé cưng Tuế Tuế đáng yêu quá đi mà ư ư."
"Ha ha, tui tình nguyện bầu nhóm này hạng 1 luôn."
Thẩm Tinh Tuế nói xong cũng tự cảm thấy mất mặt đến mức đầu không dám ngẩng lên xem anh.
Trong lúc cậu diễn thoại, ánh mắt của Phó Kim Tiêu càng ngày càng tối lại, thậm chí lúc cuối còn thu bớt vẻ nhàn nhã.
Đây là tín hiệu anh đang nghiêm túc.
Những người khác tò mò đoán:
"Nữ vương Nữ nhi quốc?"
"Đường Tam Tạng."
"Quốc sư."
"Tỳ bà tinh."
Tới lúc này mà đạo diễn vẫn lắc đầu khiến mọi người trợn tròn mắt, ai cũng không nghĩ đề bài của nhóm này lại khó tới vậy.
Những người phía trước chỉ cần tùy tiện nói mấy tên vai chính cũng coi như thông qua mà nhóm này lại không được chấp nhận.
Bây giờ, Phó Kim Tiêu đại khái đã hiểu vấn đề cũng như biết phải trả lời như nào mới thành công.
Thẩm Tinh Tuế sốt ruột, hỏi anh: "Tại sao đáp án nào cũng không đúng chứ? Em nghĩ lời thoại vừa rồi rõ lắm rồi mà, lẽ ra phải không có vấn đề gì nha."
Phó Kim Tiêu nhìn cậu nhóc đáng yêu trước mắt mà nổi hứng chọc cậu một phen.
Anh cúi thấp người xuống, trầm giọng nói: "Có thể em gọi ca ca bé quá nên bọn họ không nghe rõ.
Hay em gọi thêm hai tiếng nữa thử xem sao?"
Thẩm Tinh Tuế cứng đờ.
Ban đầu, cậu cũng nghiêm túc suy xét lời anh vừa nói, mãi sau đó mới nhận ra rằng Phó Kim Tiêu chỉ đang trêu mình mà thôi.
Hiểu rõ mọi chuyện, mặt cậu nghẹn đỏ, trừng mắt nhìn anh.
Xong.
Dỗi rồi.
Phó Kim Tiêu lập tức thu lại biểu tình của mình.
Dường như anh có tài trong việc điều khiển cảm xúc, trong nháy mắt đã nhập vai nhân vật.
Anh không buồn không vui giống như vị tăng lòng mang thiên hạ.
Tay tạo thành hình chữ thập, Phó Kim Tiêu mở miệng: "Bệ hạ, bần tăng sốt ruột tới ngày thỉnh kinh.
Mong rằng bệ hạ sớm ngày ban giấy thông quan Tây Lương."
Khi nói tới "Tây Lương", anh nhấn mạnh.
Những người khác cũng nhận ra, thầy Lý vỗ đùi, nói: "Là nữ vương Tây Lương?"
Đạo diễn gật đầu: "Đúng!"
"..."
Khó khăn cấp địa ngục.
Quả nhiên là ảnh đế khác với người bình thường, không chỉ [Tây Du Ký] mà các tác phẩm sau cũng có mấy bộ phim ít được biết tới.
Nếu đổi là người bình thường thì chắc hẳn sẽ bị làm khó nhưng với trí nhớ siêu phàm của Thẩm Tinh Tuế và khả năng diễn của Phó Kim Tiêu thì lại trở nên dễ hơn nhiều.
Cuối cùng, bọn họ lấy được 50 điểm, trở thành đội có số điểm cao nhất.
Sau khi kết thúc, mọi người sôi nổi vỗ tay:
"Oa, nhóm này lợi hại ghê."
"Thầy Phó với Tuế Tuế đều rất đỉnh."
"Hai người giỏi thật sự."
Chỉ là gần cuối, rõ ràng vẫn còn thời gian và năng lực của Phó Kim Tiêu không thành vấn đề nhưng anh lại sơ xuất diễn lỗi.
Thậm chí, Thẩm Tinh Tuế cũng bị kỹ thuật diễn của anh kéo theo nên hai người đều phạm quy, phải thực hiện trừng phạt cùng nhau.
Sau khi các nhóm chơi xong, thời gian trừng phạt ngay lập tức bắt đầu.
Nhóm đầu tiên là Thẩm Tinh Thần và Đồ Nhã.
Hai người phải hợp lực mặt đối mặt, cùng nhau ăn một thanh bánh chocolate dài.
Vốn phải là hình ảnh nam thanh nữ tú, nhưng tới những giây cuối, vì Thẩm Tinh Thần khờ khạo cắn quá mạnh nên Đồ Nhã không nhịn được mà phụt cười.
Đạo diễn châm chước coi như thông qua.
Tiếp tới là nhóm An Nhiễm cùng Lý Nhứ An.
Hai chàng trai thanh tú dựa vào nhau chầm chậm ăn rất giống một đôi thứ thiệt.
Nhưng lúc sau, Lý Nhứ An vẫn trộm cắn đứt thanh chocoloate, để từng người tự ăn nốt phần còn lại.
Tuy vậy, khán giả vẫn hào hứng, thỏa mãn với cảnh vừa rồi.
Tiếp tới chính là Thẩm Tinh Tuế và Phó Kim Tiêu.
Khi bọn họ lên sân khấu, người xem trong phòng trực tiếp bắt đầu điên cuồng spam:
"Hí hí hí."
"Mị đợi tới lượt hai người nãy giờ đó nha~"
Thẩm Tinh Tuế đứng trước mặt Phó Kim Tiêu, cùng nhau khom lưng ngậm lấy hai đầu chiếc bánh.
Khoảng cách giữa họ ngày càng thu hẹp lại, gần tới mức Thẩm Tinh Tuế có thể ngửi thấy rõ ràng hương thơm và độ ấm cơ thể của anh.
Quảng trường lúc này lạnh run vì gió thổi nhưng cậu lại chẳng thấy lạnh chút nào.
Chậm rãi, thanh chocolate bị ăn còn một nửa.
Thẩm Tinh Tuế cảm giác trái tim chính mình đập càng ngày càng nhanh.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, tứ chi của cậu tưởng chừng như cứng đờ không biết phải làm sao.
Trước mắt lúc này là người mà Thẩm Tinh Tuế có nằm mơ cũng không dám tới gần.
Thế nhưng giờ đây, bọn họ chỉ cách nhau một nửa miếng bánh, gần tới mức mà đại não cậu rối lên như đống tơ vò.
Cậu không định chủ động cắn đứt chocolate vì cho bản thân cậu cho rằng Phó Kim Tiêu sẽ làm vậy.
Nhưng tới lúc thanh bánh chocolate còn một mẩu, khi bên môi Thẩm Tinh Tuế truyền tới xúc cảm mềm mại cùng hương thơm thanh mát dễ ngửi của người đối diện thì Phó Kim Tiêu dường như vẫn chưa cắn đứt bánh.
Mọi chuyện diễn ra trong một cái chớp mắt, tiếp theo...
Bên tai cậu vang lên tiếng vỗ tay của mọi người: "Hoàn thành hình phạt!"
Vị trị đứng vừa rồi của bọn họ khá xảo quyệt nên chẳng ai rõ ràng đã xảy ra cái gì, chỉ có Thẩm Tinh Tuế ngơ ngác đứng tại chỗ một hồi.
Thậm chí có người còn tưởng cậu bị làm sao: "Tuế Tuế ngẩn người gì vậy?"
Thẩm Tinh Thần tới gần còn tò mò: "Em sao vậy, mặt như nào lại đỏ như thế này hả? Em phát sốt rồi à?"
Ai biết Thẩm Tinh Tuế nghe vậy mặt lại càng đỏ hơn, thậm chí vành tai cậu cũng hồng rực.
Phó Kim Tiêu đứng cạnh trái lại vô cùng bình tĩnh, nghe Thẩm Tinh Thần nói vậy còn cúi người ra vẻ quan tâm: "Trong người không thoải mái à?"
Mặt Thẩm Tinh Tuế đỏ như quả cà chua: "K-Không, không có gì không thoải mái ạ!"
Thẩm Tinh Thần khó hiểu chớp mắt.
Khán giả thấy một màn như vậy thì rất kích động:
"Vừa rồi xảy ra cái gì!?"
"Tuế Tuế đỏ mặt chuyện gì zậy, mau nói mau nói!"
"Chắc chắn có chuyện rồi chị em thân yêu!!"
"Ư ư, nhưng mà mọi người có thấy hai người này kỳ thật cũng rất xứng đôi không?"
"Real quá rồi! Real quá rồi!"
Cũng không biết vì sao, vốn ban đầu mọi người chẳng cảm thấy gì.
Nhưng càng ngày về sau, có một số người phát hiện hai người này quả thực như muốn tự công khai luôn chứ không cần ai phải ship CP vì...!bọn họ phát đường quá là nhiều!!
Cuối cùng trò chơi cũng coi như kết thúc.
Lần này, tổ chương trình sắp xếp cho bọn họ dùng bữa ở nhà trưởng thôn.
Vừa vào cửa, hương thơm của đồ ăn nóng hổi đã kích thích khiếu giác, vị giác và chiếc dày cồn cào của họ.
Thẩm Tinh Tuế ngạc nhiên khi phát hiện trưởng thôn lại chính là bác Vương trong nhiệm vụ của cậu.
Khi tất cả đã ngồi vào chỗ, bác Vương tốt bụng hỏi: "Cậu trai, tay cháu như nào rồi?"
Vì khác biệt ngôn ngữ nên sau khi được phiên dịch lại, các khách mời đều chú ý tới cậu:
"Sao lại thế này?"
"Làm gì mà tay bị thương vậy?"
"Thế nào rồi?"
Thẩm Tinh Tuế biết mọi người đã đói nên không dám gây phiền hà gì, nói: "Không sao, không có gì to tát đâu ạ.
Chốc nữa dùng bữa xong em đi sát trùng là ổn thôi."
Lúc này mọi người mới bớt lo lắng.
Chỉ có Phó Kim Tiêu ngồi cạnh nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Bị lúc nào?"
Thẩm Tinh Tuế vừa ngẩng đầu liền đối diện ánh mắt sắc bén của anh.
Thường ngày, Phó Kim Tiêu tủm tỉm cười đã chẳng có ai dám xem nhẹ, huống chi bây giờ nghiêm túc lại càng khiến người sợ hãi.
Thẩm Tinh Tuế vô thức chột dạ, bâng quơ: "Trong lúc làm nhiệm vụ bổ củi, cũng là do em không cẩn thận..."
Cậu còn chưa nói xong, tay đã bị người đối diện cầm lấy.
Phó Kim Tiêu nâng bàn tay thô ráp, đỏ bừng vì làm việc trong thời tiết lạnh của Thẩm Tinh Tuế, vô thức so sánh với bàn tay thon dài của mình.
Thế nhưng, anh không hề tỏ ra ghét bỏ mà mặt mày tối xầm lại.
Tiếp theo, Phó Kim Tiêu lạnh lùng nhìn đạo diễn đang ngồi cách đó không xa.
Đạo diễn run rẩy, cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Ông ngay lập tức nhờ nhân viên mang cho mình một chiếc áo khoác mới cảm thấy ấm áp hơn, đồng thời lại âm thầm rơi nước mắt.
Huhu...!lỡ chọc vị này không cao hứng, chương trình kỳ này lành ít dữ nhiều rồi.
....
Thẩm Tinh Tuế lại tưởng anh nhìn mình, chột dạ: "E-em không phải cố ý đâu..."
Phó Kim Tiêu nghe thấy cậu nói liền quay đầu lại, nhìn vết thương lem nhem không được băng bó cẩn thận.
Tuy nói rằng vết thương không quá lớn, nhưng có một số người do sợ ảnh hưởng tới mọi người nên cố tình giấu đi.
Cái cậu nhóc Thẩm Tinh Tuế ngốc này lại vì nhiệm vụ, vì không muốn phiền người khác mà nhịn đau nãy giờ.
Phó Kim Tiêu bất đắc dĩ, thở dài: "Không phải trách em, tôi đang tự trách bản thân mình."
Tức giận tại sao không phát hiện em bị thương sớm hơn.
Cũng giận tại sao em bị thương lại không nói cho tôi biết.
Trong lòng bỗng xuất hiện một ngọn lửa lớn, Phó Kim Tiêu trải nghiệm lần đầu tiên giận mà không thể phát tiết mà chỉ có thể nói: "Tôi đi tìm tổ hậu cần lấy hòm thuốc, em cứ ăn đi."
Thẩm Tinh Tuế hần chờ: "Không cần đâu ạ, anh cũng ăn cơm..."
Phó Kim Tiêu đè bờ vai của cậu, đứng lên rồi rời đi luôn.
Thẩm Tinh Tuế vốn định gọi theo lại bị Đồ Nhã cản lại.
Cô cười nói: "Không sao không sao, em cứ để anh ta đi đi, không lại giận dỗi mãi đấy."
Thẩm Tinh Tuế chần chờ: "Do bị em chọc tức sao ạ?"
Lạ ghê, rõ ràng cậu bị thương mà.
Sao thầy Phó lại bực tức nhỉ?
Đồ Nhã cảm thấy đứa nhỏ này đúng là dốt đặc cán mai trong tình cảm.
Đương nhiên là ai đó đau lòng cho cậu nên mới tức giận nha! Nhưng cái này phải nói sao giờ, Đồ Nhã chỉ có thể cười cười: "Thật ra tôi với thầy Phó của cậu cũng biết nhau lâu rồi.
Trong ấn tượng của mình, tôi chưa từng gặp qua một lần anh ta bị thương mà lại nhíu mày."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
"Cậu biết chân Kim Tiêu bị thương đúng chứ?" Đồ Nhã vừa dùng bữa vừa nói: "Lúc tập xảy ra sai sót, anh ấy bị đạo cụ đóng phim gây thương tích nên bị gãy xương.
Khi ấy tôi trùng hợp có ở đó, rõ ràng bị thương nặng như vậy nhưng anh ấy không nhăn mày một xíu nào, ngược lại còn bình tĩnh gọi trợ lý tới hỗ trợ."
Giống như lúc anh vô cảm ăn đồ chua mà không ai chịu nổi vậy.
Anh đúng là người có sức chịu đựng tốt.
Hoặc có thể nói, anh không hề yêu chính mình chút nào.
Nhưng vì cậu bị thương, anh lại nhíu mày.
Đồ Nhã cười với Thẩm Tinh Tuế: "Có thể bởi vì anh ấy thương em hơn cả chính mình đó."
Chỉ một câu nhẹ nhàng lại khiến trái tim Thẩm Tinh Tuế loạn nhịp.
Ngay cả khi Phó Kim Tiêu trở về xử lý vết thương cho mình, cậu vẫn mơ màng trong cõi trời riêng của bản thân.
Tới khi cô gái hứa dạy nhảy cho họ lại gần, Thẩm Tinh Tuế mới hoàn hồn.
Phó Kim Tiêu hỏi cô: "Bây giờ cô dạy chúng tôi luôn sao?"
Cô gái gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, nhưng điệu nhảy của tộc chúng tôi có phân vai nhân vật.
Những người khác của đoàn các cậu đã chọn xong nhân vật cho mình rồi, hiện tại chỉ còn nhân vật tiên nữ làm tân nương thôi."
Thẩm Tinh Tuế thiếu chút nữa cắn phải lưỡi mình: "C-cái gì nương cơ?"
Cô gái che môi cười, trả lời cậu: "Tân nương."
Thẩm Tinh Tuế chần chờ: "Để tôi đóng vai tân nương hả? Nhưng tôi là nam mà, làm sao sắm vai nữ được chứ?"
"Nam cũng sắm vai tân nương được mà." Cô gái nhẹ giọng đáp: "Chỉ cần mặc trang phục và đạo cụ rồi nhảy điệu của tiên nữ là được.
Chuyện này chắc hẳn không có vấn đề gì đâu."
Thẩm Tinh Tuế còn chưa nói gì, Phó Kim Tiêu lại mở miệng: "Tôi có vấn đề."
Cô gái nhìn anh một cách khó hiểu.
Phó Kim Tiêu nhướn mày, ung dung hỏi: "Ai làm tân lang?"
"...."
Đánh thẳng trọng tâm.
Lúc này, cô gái nói: "Điệu nhảy này không có ai các anh phải đóng vai tân lang cả, thay vào đó là em trai tôi sẽ biểu diễn hộ.
Năm trước thằng bé đã diễn nhân vật này thì hôm nay cũng có thể làm được."
Là tìm một người đàn ông khác tới diễn.
Phó Kim Tiêu dựa vào bàn, chậm rãi hỏi: "Không thể để bọn tôi diễn vai tân lang sao?"
Cô gái sinh sống ở đây từ bé nên không hiểu về giới giải trí cho lắm, đơn thuần đáp: "Không phải các anh là ca sĩ hay nghệ sĩ gì đó sao? Mấy loại tiết mục biểu diễn như này chắc hẳn chẳng ai hứng thú cả, hơn nữa vai tân lang cũng không có cảnh ca hát gì đâu."
"Cô gái, chắc cô hiểu lầm rồi."
Phó Kim Tiêu đứng thẳng thân mình, trên mặt mang theo ý cười như có như không: "Từ hồi nhỏ gia đình tôi đã vô cùng khó khăn, vậy nên bản thân tôi có một ước mơ trẻ thơ tầm thường.
Đó là trở thành một diễn viên được lên sân khấu biểu diễn...".