SAU KHI TRỌNG SINH, TA THAY ĐỔI PHÒ MÃ

Trước ngày đại hôn, mẫu hậu muốn ta đi dâng hương ở chùa Pháp Hoa để cầu phúc.

Quỳ trong đại điện trang nghiêm, thị nữ bên cạnh cẩn thận đưa nắm hương cho ta, mỉm cười nói:

" Điện hạ, nô tì nghe nói chùa Pháp Hoa cầu nhân duyên rất linh đó, điện hạ có thể cầu Phật Tổ bảo hộ người và Tả tướng quân ngày ngày ân ân ái ái, bên nhau hạnh phúc đến già."

Tay ta đón lấy 3 nén hương nhưng trong lòng đã nguội lạnh.

Kiếp trước ta cũng đã từng tới nơi này.

Lúc đó ta đã cầu ta và và Thẩm Dục phu thê đồng tâm, ân ái không rời.

Nhưng có lẽ ta và hắn không có duyên với nhau, dù cho có cầu nguyện chăng nữa thì cũng chỉ là vọng tưởng.

Thế nên bây giờ ta cũng chẳng muốn cầu nguyện nữa.

Ta đứng dậy, cắm hương vào trong lư rồi quay lưng rời đi.

Trong hậu viện phần lớn đều là nữ quyến nên ta không đem theo thị vệ cùng vào, chỉ đem theo duy nhất một cung nữ thân cận.

Ai ngờ ta ra khỏi hậu viện đến một nơi ít người thì đột nhiên có một đôi bàn tay xuất hiện sau lưng ta, dùng một miếng vải bịt chặt miệng ta lại!

Ta vô cùng hoảng sợ, dùng hết sức để giãy dụa, liếc mắt sang phía thị nữ đi sau ta, vậy mà đã hôn mê dưới đất, sau đó lại bị một nam nhân vác đi mất.

Ta chỉ nghe thấy giọng ồm ồm chứa đầy sự xấu xa của một tên nam nhân:

" Không hổ là nữ nhân có thân phận cao quý, thân thể thật mềm mại, hôm nay xem như được hưởng phúc rồi."

" Là ai?! "

Miếng vải đó có mùi hắc rất khó ngửi, ta còn chưa kịp nghĩ xem xảy ra chuyện gì thì thần trí đã trở nên mơ hồ.

Trước mắt là một khoảng tối đen.

Khi tỉnh lại, ta phát hiện bản thân đã ở trong ngôi nhà làm bằng gỗ.

Ta mở to đôi mắt, muốn ngồi dậy, trước mắt đột nhiên xuất hiện chén trà

" Tỉnh rồi à "

Ta kinh ngạc nhận ra người đang ngồi bên giường của ta lại là Thẩm Dục!

" Thẩm Dục?! "

Ta nói với giọng hoài nghi:

" Ngươi bắt cóc ta tới nơi này để làm gì, ngươi có biết rằng hành thích huyết mạch hoàng thất sẽ phải chịu tru di cửu tộc! "

Thẩm Dục đưa tay xoa xoa thái dương, đem ly trà nhét vào tay ta

" Không phải ta bắt cóc người tới đây, ta đi theo người tới đây cầu phúc, lại phát hiện sau khi người đi vào hậu viện thì bỗng mất tích, nên mới...

Ta cảm thấy không ổn, liền đi theo mấy tên xấu xa đó... "

Hắn nhẹ nhàng nói:

" Giết rồi"

Ta nhìn lại mới phát hiện ra vạt áo của hắn còn dính vệt máu đỏ sẫm, y phục trên người cũng có vết bẩn, trên vai lại có vết thương đang chảy máu.

Thẩm gia cũng có thầy dạy võ, tuy công phu của Thẩm Dục không được bằng Thịnh Dương nhưng cũng có thể coi là thân thủ bất phàm.

Ta hạ thấp tầm nhìn: " Làm phiền Thẩm tu soạn đưa bổn cung về, phụ hoàng tự sẽ ban thưởng cho ngươi "

" Ban thưởng?"

Thẩm Dục cười cổ quái.

Tiếp đó, hắn rướn người, túm lấy cổ tay ta một cách thô bạo rồi đ.è xuống.

Mắt hắn bây giờ chỉ toàn là những tia máu đỏ, trông rất đáng sợ,khiến thân thể ta không tự chủ được mà run lên

" Chiêu Dương, nàng thật sự không biết thứ ta muốn là gì sao? "

Vốn dĩ là tay của 1 thư sinh, nhưng lực tay lại mạnh đến nỗi ta muốn vùng ra cũng không được.

Tóc của hắn bây giờ đã rối hết cả, lại phảng phất hương thơm của trúc mai phủ kín người ta, sắc mặt tái nhợt, môi lại đỏ như máu, thật làm con người ta có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Không có chút phong thái nào của chàng Tân khoa trạng nguyên, mà ngược lại, giống với yêu tinh nơi hoang dã.

Ta sớm biết bản tính Thẩm Dục lương thiện.

Nếu không cũng sẽ chẳng vì nụ cười của hắn mà trầm luân hết một kiếp.

Nhưng bây giờ dung mạo có đẹp đến mấy thì trong mắt ta cũng còn lại là chán ghét.

Ta giãy dụa không ngừng, lên tiếng ch.ử.i

" Thẩm Dục, ngươi điên rồi sao?! "

" Ta đúng là điên rồi đó! "

Hắn giữ chặt lấy ta, sự điên cuồng trong ánh mắt dần dần bị đè xuống.

Nhưng những hành động đó chỉ càng làm ta lạnh sống lưng.

Hắn nhìn ta chăm chăm, chậm rãi nói:

" Chiêu Dương,nàng cũng là.... trọng sinh phải không? "

Những lời mà hắn vừa nói giống như sấm sét đánh thẳng vào tim ta vậy! Môi ta run run:

" Thẩm Dục, ngươi...."

Thẩm Dục cúi đầu, cười khẽ 1 tiếng, nụ cười đó lại chẳng lọt nổi vào mắt của ta

" Ta vốn dĩ không muốn nói cho nàng biết đâu, kiếp trước ta đối xử với nàng như vậy, nếu như bị nàng biết được ta cũng được trọng sinh, ta sợ là có đánh chết thì nàng cũng không nguyện ý ở cạnh ta nữa "

Khoảnh khắc đó, nỗi hận được đè nén trong tim ta như muốn trào ra, ta nắm chặt miếng vải trong tay, hận không thể một đao chém chết nam nhân trước mắt này.

Sao hắn dám chứ? Sao hắn dám tiếp tục dây dưa không dứt với ta như vậy nữa chứ? Sao hắn dám kiếp sau cứ vậy mà nói với ta hắn cũng trọng sinh?

" Từ khoảnh khắc nàng không lựa chọn ta, ta đã phỏng đoán được rồi " Thẩm Dục nói mà không hề chớp mắt.

" Chiêu Dương, ta biết nàng hận ta, nhưng ông trời cho chúng ta trọng sinh, chính là muốn cho chúng ta một cơ hội nữa "

" Duyên phận giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc, những ấm ức nàng phải chịu lúc trước ta đều có thể bù đắp lại cho nàng, nàng...."

Giọng của hắn run run " Nàng có thể đừng bỏ mặc ta, có được không?"

Ta nghiến răng, hết sức kìm nén nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn nổi mà tát vào mặt hắn trong cơn nóng giận.

Ta hoàn toàn mất đi sức lực, mặt của Thẩm Dục đã bị đánh đến lệch một bên.

Nhưng hắn lại chỉ dùng lưỡi đẩy má rồi lại cười quay sang nhìn ta, hắn không hề để ý cái tát đó, nhẹ nhàng nâng bàn tay ta lên rồi nói

" Tay nàng đau không? Nếu vẫn chưa nguôi giận có thể đánh nốt má bên phải của ta "

Bộ dang bị đánh không thấm vào đâu của hắn càng khiến ta tức giận hơn

" Thẩm Dục, sao ngươi không đi chết đi "

" Ta tự thấy bản thân chưa từng đắc tội ngươi, ngươi hại hại ta cả một đời vẫn chưa đủ hay sao, kiếp này vẫn phải chạy theo ta rồi hại ta một lần nữa sao?! "

" Ngươi không phải rất hận ta sao? Tại sao còn phải cố bám lấy ta không buông như vậy?"

Đôi mắt của Thẩm Dục chợt hiện lên chút mờ mịt, hắn cười khổ, nói

" Ngay từ đầu, ta quả thật rất hận nàng " 

Bình luận

Truyện đang đọc