SAU KHI VỀ HƯU PHÁN QUAN THAM GIA TRÒ CHƠI CHẠY TRỐN

Kỳ Vô Quá nhíu mày nhìn màn hình, loài người luôn cảm thấy sợ hãi đối với cơ thể không bình thường, mà cậu cũng không ngoại lệ.

Trạng thái quỷ dị của bác sĩ Tống khiến Kỳ Vô Quá cảm thấy khó chịu, chỉ là khuôn mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, chưa để lộ vẻ kinh hoảng thất thố.

Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dán sát màn hình của bác sĩ Tống, thử nhìn kỹ một lát.

Những thứ trước mắt hẳn là chuyện chân thật, chứ không phải là hình ảnh giả hay thứ gì khác.

Nhưng vào lúc này, bác sĩ Tống lại mở miệng.

Miệng bà ta khép mở như đang nói chuyện, nhưng trên màn hình quan sát vẫn không có âm thanh nào.

Nhưng bây giờ Kỳ Vô Quá đã có kinh nghiệm sau khi quan sát bác sĩ Vương. Cậu chỉ từ khẩu hình của bác sĩ Tống là đã đoán ra ý của bà ta.

“Hộp, vì sao, mở ra…”

Kỳ Vô Quá nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lại chất vấn chúng ta vì sao đi mở hộp.”

Giọng nói của cậu vừa dứt, màn ảnh lập tức tối đi.

Nhưng chỉ sau vài giây, màn hình theo dõi trong phòng bác sĩ Vương và bác sĩ Tống lại sáng lên lần nữa.

Trong màn hình, hai người bọn họ đều đưa lưng về phía camera theo dõi, yên lặng ngồi trên giường hệt như những người bệnh khác, không có gì đặc biệt.

Kỳ Vô Quá xoa cằm, cầm lấy bộ đàm nhấn nút.

“Bác sĩ Lý, bệnh nhân phòng số bảy khu C có biểu hiện bất thường.”

Đầu bên kia máy truyền tin vang lên tiếng tạp âm, sau đó mới có giọng nói truyền đến.

“Không sao đâu, trước đây tôi cũng thích múa. Trong phòng không có chuyện gì để làm, rèn luyện cơ thể cũng ổn.”

Giọng của bác sĩ Lý nghe không rõ lắm, cứ như đang ở nơi nào đó có tín hiệu không tốt.

“Nhưng mà tôi không yên tâm lắm, bệnh nhân kia trông rất bất thường, vì trách nhiệm với người bệnh, tôi cảm thấy nên đi xem một chút.”

Giọng nói của Kỳ Vô Quá nôn nóng, biểu cảm trên mặt lại không thay đổi. Tất nhiên cậu sẽ chẳng quan tâm gì biểu hiện của hai vị bác sĩ kỳ quái kia, cuộc trò chuyện này chỉ để nhử mồi mà thôi.”

Bác sĩ Lý im lặng một lát, tựa hồ bị Kỳ Vô Quá thuyết phục: “Cậu liên lạc với hộ công đi, sẽ có người qua xem.”

“Nhưng mà cái này chỉ liên lạc được với thầy thôi, hay là để tôi qua đó xem nhé?”

“Liên lạc với kênh này.”

Bác sĩ Lý vứt ra một dòng số, sau đó cúp luôn bộ đàm.

Kỳ Vô Quá cũng không tức giận, ngược lại cười nói: “Quả nhiên giống hệt mình nghĩ.”

Bộ đàm không chỉ có thể liên lạc với mỗi mình bác sĩ Lý mà còn có thể liên lạc với những người khác để giải khóa cốt truyện.

Nếu nói như vậy, bảo người chơi khác nghĩ cách mở được kênh tương ứng từ giáo viên hướng dẫn là có thể giao lưu với nhau trong tình cảnh nửa giam cầm này.

Kỳ Vô Quá ấn vào kênh kết nối đến hộ công khu phòng bệnh, sau đó bảo đối phương đến phòng xem thử.

Khoảng ba phút sau, trên màn hình xuất hiện bóng dáng của hộ công. Hắn đi vào phòng kiểm tra tình huống của bác sĩ Tống một chút, sau đó đóng cửa rời đi.

“Xin chào, trạng thái của bệnh nhân bình thường, bệnh tình cũng không phát tác.”

“Được rồi, cảm ơn.”

Kỳ Vô Quá cúp bộ đàm truyền tin, không nói gì nữa.

Cậu bảo hộ công đến kiểm tra trạng thái của bác sĩ Tống đơn giản là vì hai việc.

Một là tình huống ban nãy trong phòng bệnh có thật, chứ không phải là do camera kỳ lạ, hai là bác sĩ Tống vẫn còn sống, ít nhất là vẫn còn sống theo khái niệm của NPC y tá.

Giữa trưa, nhóm người chơi như thường lệ trao đổi thông tin vào giờ ăn, ngoại trừ thay đổi địa điểm sang khu nghiên cứu, còn quỹ đạo sinh hoạt hàng ngày không có gì khác biệt.

Rõ ràng đãi ngộ ở canteen nhân viên khá hơn nhiều so với khu bệnh nhân, ít nhất là có buffet, đồ ăn phong phú, thích ăn gì lấy cái đó.

Lúc Kỳ Vô Quá nhìn Chúc Nhiên thả đĩa đồ ăn xuống thì hơi ngạc nhiên.

Cậu không ngờ Chúc Nhiên thoạt trông gầy gò văn nhã lại là một tên thích ăn thịt.

Đĩa cơm của Chúc Nhiên không hề có rau xanh, bên trong chỉ toàn thịt với cá, mà trong đó thịt chiếm phần lớn.

Hồ Tử Khiêm vốn là kẻ có gì nói nấy, hỏi thẳng ra: “Không ngờ nhỉ anh Chúc, trông anh gầy thế mà lại ăn được nhiều vậy.”

“…” Chúc Nhiên chỉ cười cười, sau đó bắt đầu ăn.

Lúc cậu ta ăn cá còn rất nhỏ nhẹ, dường như sợ bị phỏng, thổi hết hơi nóng bốc lên từ thức ăn mới cho vào miệng.

Xuất phát từ lễ phép nên Kỳ Vô Quá cũng không tiện nhìn chằm chằm vào đối phương, dù chỉ vài lần cũng đã bị Đoạn Lệ để ý tới.

“Thời gian không nhiều, tập trung ăn đi.” Hắn thấp giọng nói.

Kỳ Vô Quá thở dài, nói: “Dù là ở đâu, dân đi làm vẫn luôn thảm nhất. Đúng rồi, anh làm việc gì vậy?”

Đoạn Lệ nói: “Tuần tra phòng bệnh.”

Kỳ Vô Quá chớp chớp mắt, nói: “Không công bằng chút nào, vì sao tôi phải ở trong phòng điều khiển theo dõi, còn phải nhìn thấy hình ảnh kinh khủng vậy chứ.”

Đoạn Lệ liếc mắt nhìn Kỳ Vô Quá, nói: “Chắc là vì vấn đề an toàn.”

“…” Kỳ Vô Quá bỗng cảm thấy hình như mình mới bị châm chọc, nhưng Đoạn Lệ nói không sai, chỉ cần dùng giá trị vũ lực để xem xét, quả thật hai người đã khác nhau như trời với đất.

“Tôi là văn chức.” Kỳ Vô Quá ngạc nhiên, không ngờ vì sao mình lại nói như vậy, “Không phải, tôi là người làm nghệ thuật, bàn tay là thứ quý giá nhất.”

Đoạn Lệ nhìn cậu, nói: “Tôi biết.”

Đợi hai người ngừng nói chuyện, Hồ Tử Khiêm mới lấy hết dũng khí hỏi: “Anh Kỳ, anh nói anh thấy hình ảnh kinh khủng, cái đó là gì vậy?”

Thật ra Kỳ Vô Quá chỉ thuận miệng nhắc tới, không định nói cho cụ thể. Dưới cái nhìn của cậu, hai hình ảnh trong camera theo dõi kia ngoại trừ khiến cho người khác sợ hãi ra thì không có ích gì.

Nhưng lòng hiếu kỳ của cái người tên Hồ Tử Khiêm này quá lớn, hoàn toàn vượt qua nỗi sợ hãi. Nếu đối phương đã hỏi như vậy, Kỳ Vô Quá cũng không tiện giấu nữa, miễn cho giữa đồng đội với nhau lại sinh niềm nghi kỵ.

Cậu dùng vài ba câu, cố gắng miêu tả bình thường cảnh tượng đó một lần.

Mọi người đều im lặng một lát, Hồ Tử Khiêm vỗ ngực nói: “Cũng may không phải tôi đi theo dõi, bằng không kiểu gì tôi cũng bị dọa chết.”

Hoàng Mỹ Linh lại bình tĩnh hơn Hồ Tử Khiêm nhiều, nói: “Nếu nói như vậy thì bọn họ không phải người ư?”

“Chưa biết được, khó nói.”

Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn Hoàng Mỹ Linh, cảm thấy từ sau khi cô đổi thân phận, chứng bệnh cũng giảm đi không ít.

Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Chúc Nhiên, nếu chứng bệnh đã giảm bớt, vậy vì sao Chúc Nhiên vẫn không nói lời nào. Dựa theo quy tắc đã biết mà nói, thân phận của bọn họ lúc này là bác sĩ thực tập, không cần phải thể hiện chứng bệnh.

Sự im lặng của Chúc Nhiên là do cẩn thận, hay là do nguyên nhân nào khác?

Kỳ Vô Quá ngừng một chút, sau đó hỏi: “À này, công việc của mọi người là gì?”

Vẫn là Hồ Tử Khiêm mở miệng trước: “Tôi đi theo một bác sĩ làm trị liệu, không có gì đặc biệt.”

Hoàng Mỹ Linh nói: “Tôi sắp xếp lịch khám bệnh, những lịch khám bệnh kia khi ghép với bệnh nhân lại khiến người ta cảm thấy rằng, ngay từ đầu những bệnh nhân kia đã thuộc về viện điều dưỡng này rồi.”

Cô ngập ngừng nói: “Trước đây tôi còn hơi nghi ngờ, khi chúng ta vẫn còn là bệnh nhân thì trải qua cái chưa được tính là giấc mộng, mà chứng cứ thì càng lúc càng nhiều…”

Kỳ Vô Quá nói: “Cô quên mất một chuyện, đó là chuyện của mấy hôm trước có thể là mơ, nhưng lúc ở giao diện chọn nhân vật thì không thể nào.”

Hoàng Mỹ Linh ngạc nhiên: “Nếu cậu không nhắc, tôi cũng quên mất thông tin mấu chốt này đấy.”

Chúc Nhiên vẫn không lên tiếng, cậu ta lấy một quyển sổ nhỏ và một cái bút ra khỏi áo blouse.

“Tôi được phân vào phòng tiêu bản, tập bảo tồn đống tiêu bản đó.”

Xem ra, dù Chúc Nhiên vẫn theo thiết lập nhân vật mà im lặng, sau khi thân phận thay đổi, tình huống của cậu ta đã tốt hơn nhiều.

Ít nhất là đã có bút giấy để trao đổi với nhau.

Sau khi ăn cơm xong, Kỳ Vô Quá nhắc mọi người phải tìm cách để lấy một cái bộ đàm từ giáo viên hướng dẫn, sau này còn tiện liên lạc.

Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá vừa hay đi cùng một hướng, hai người bèn đi chung với nhau một đoạn.

Kỳ Vô Quá rũ vai, thở dài nói: “Đến cả giờ nghỉ trưa cũng mất rồi, đúng là thê thảm, rốt cuộc khi nào mới được về hưu…”

“Lần sau, có lẽ có thể chọn ra được một nhân vật không phải đi làm.”

Kỳ Vô Quá nghe xong, đột nhiên cảm thấy cuộc sống ảm đạm bỗng có chút ánh sáng: “Sao anh lại biết?”

Đoạn Lệ: “Không biết, trực giác.”

“Tạm thời tôi tin anh lần này, nếu game sau còn phải đi làm…”

Kỳ Vô Quá suy nghĩ một hồi lâu vẫn không thốt ra được câu sau, hai người cũng đến được nơi cần đến.

Đoạn Lệ khẽ cười, nói: “Chuyện tôi đã nói thì sẽ không nuốt lời.”

Dù cho không vui, Kỳ Vô Quá cũng chỉ có thể bất đắc dĩ về phòng điều khiển.

Thời gian ăn trưa của bọn họ ngắn hơn đám bệnh nhân rất nhiều, trên cơ bản là chưa tới nửa tiếng, mà đám bệnh nhân lại có tận một tiếng ăn cơm.

Cho nên khi Kỳ Vô Quá trở về, trên màn hình phòng theo dõi đều trống trơn.

Kỳ Vô Quá lấy một quyển sổ ghi chép đặt bên bàn, chuẩn bị ghi chép thời gian của bệnh nhân quay lại phòng.

Đây là công việc trước đây bác sĩ Lý đã yêu cầu, nói là để tiện cho việc quan sát tình trạng của bệnh nhân, nghiên cứu hành động của họ.

Từ sau khi đi vào tòa nhà trắng, Kỳ Vô Quá càng cảm thấy, những bệnh nhân trong viện điều dưỡng như con chuột bạch vậy.

Sự can thiệp thật sâu, ghi chép kỹ lưỡng giờ giấc sinh hoạt, thậm chí còn có buổi giải phẫu tối, đều đã chứng minh cho suy đoán này.

Kỳ Vô Quá vừa suy nghĩ vừa ghi chép chính xác thời gian bệnh nhân quay về phòng, một công đôi việc, không hề có sai sót.

Khoảng bốn mươi phút sau, thời gian ăn cơm trưa của bệnh nhân đã kết thúc.

Kỳ Vô Quá thả bút xuống, trên tờ giấy có một nơi đánh dấu đỏ, chứng minh có người không quay về phòng đúng giờ.

Cậu thoáng nhìn qua màn hình, nhíu mày.

Bệnh nhân không quay về phòng đúng giờ là người quen cũ của bọn họ, bác sĩ Vương.

Kỳ Vô Quá nhấn vào bộ đàm, hỏi: “Xin chào, tôi là người trực phòng an ninh, khu C có người bệnh không quay về phòng đúng giờ.”

Khoảng vài phút sau, Kỳ Vô Quá thấy trên màn hình có vài hộ công vội vàng đi vào phòng, sau khi kiểm tra một vòng phát hiện không thấy bệnh nhân ở đâu.

Bọn họ lao ra khỏi cửa, vài phút sau lại dẫn theo hai bác sĩ bước vào.

Kỳ Vô Quá nhìn bác sĩ đi vào, cười nói: “Thật là có duyên.”

Mà Đoạn Lệ trong màn hình như nghe thấy lời cậu, nhìn vào camera gật đầu.

***********************

Bình luận

Truyện đang đọc