SAU KHI VỀ HƯU PHÁN QUAN THAM GIA TRÒ CHƠI CHẠY TRỐN

Trịnh Hiểu Đồng đi ra, nói: “Xin lỗi, vừa rồi đã nghi ngờ mọi người.”

Cô là người khá cẩn thận, đây là lần thứ hai cô đi vào không gian quỷ vực, khi đi vào đã ở trong căn phòng này. Trịnh Hiểu Đồng cũng đoán ra phải tìm được chìa khóa mở cửa, chỉ là chìa khóa cô vừa tìm thấy không phải để mở cánh cửa này mà là mở cửa phòng giám đốc.

Sau khi mở cửa, cô nhìn thấy bạn cùng phòng của mình. Bạn cùng phòng mỉm cười bảo cô đi vào, cũng may Trịnh Hiểu Đồng hơi đắn đo nên không chạy vào ngay. Giây tiếp theo, cô nhìn thấy bạn cùng phòng biến thành một con quỷ dữ tợn nhào tới.

Cũng may cô có chút kinh nghiệm, nhanh tay lẹ mắt đóng sập cửa lại, sau đó dùng chìa khóa trên tay khóa trái, bằng không thì không biết cô đã bị lệ quỷ kéo đi đâu.

Tào Xuyên nghe tới đó, cảm thán một tiếng: “Cậu cũng giỏi thật, nếu là tôi, không chừng đã đi đời nhà ma rồi.”

Trịnh Hiểu Đồng hiểu tính Tào Xuyên, mím môi cười nói: “Cậu cũng không tồi, mới làm người mới đã mở được cửa là giỏi rồi, không phải cậu tới cứu tôi đây ư?”

Tào Xuyên liên tục xua tay: “Không có không có, tôi đây toàn đi ôm đùi thôi.”

Trịnh Hiểu Đồng ngẩn ra, nhìn thoáng qua Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ có khí chất đối lập nhau, nói: “Ôm, ôm đùi?”

Kỳ Vô Quá thấy đề tài nói chuyện của hai người càng lúc càng xa, nói: “Đi thôi, vẫn còn hai người chơi nữa, hẳn cũng ở trong văn phòng.”

Khi đi tới những địa điểm phía trước, Kỳ Vô Quá thuận miệng hỏi dò mối quan hệ giữa Tào Xuyên và Trịnh Hiểu Đồng. Thì ra bọn họ là bạn học chung đại học, hơn nữa còn cùng ngành nên xem như khá thân nhau.

Kỳ Vô Quá cụp mắt, càng lúc càng cảm thấy không gian quỷ vực này kỳ lạ. Kiểu kỳ lạ ấy biến thành hiện thực khi cửa được mở ra. Trong văn phòng có người, vẫn là một thanh niên trẻ tầm khoảng hai mươi tuổi. Lúc Kỳ Vô Quá nhìn thấy người kia, trong lòng bỗng hơi bồn chồn, cậu nghiêng người để lộ Tào Xuyên và Trịnh Hiểu Đồng phía sau. Quả nhiên thanh niên kia cau mày nhìn qua, trông có vẻ hơi kỳ quái.

Tào Xuyên là một người không biết nhìn tình huống, lên tiếng gọi: “Tiết Khải, cậu cũng ở đây à?”

Tiết Khải biến sắc, hỏi: “Đúng là hai cậu rồi, chuyện gì thế này?”

Nhân vật của Tiết Khải là nhân viên A, nhân vật còn lại chỉ có lao công chưa xuất hiện.

Kỳ Vô Quá mở một văn phòng khác ra, phát hiện bên trong là văn phòng bình thường không một bóng người. Cuối cùng vì vừa lười vừa lo phí thời gian nên cậu đi thẳng đến phòng đựng đồ cuối dãy. Nếu là lao công thì xác suất lớn sẽ xuất hiện ở đó.

Quả nhiên trong phòng kho nhỏ hẹp có người đang cuộn tròn.

Thật ra nơi này không tính là nhỏ, rất dễ thoát thân. Vì phạm vi có hạn, manh mối ít nên có thể nhanh chóng tìm thấy chìa khóa. Chỉ là thanh niên tên Trương Soái này khá thê thảm, cậu ta có chứng sợ không gian hẹp mức độ thấp, từ sau khi đi vào đây vẫn luôn trốn trong góc run cầm cập, không còn lòng dạ nào thoát thân.

Chuyện thú vị hơn là Trương Soái cũng là bạn của nhóm Tào Xuyên, cùng một câu lạc bộ. Có hai người quen nhau trong cùng một trò chơi thì có thể còn được, nhưng bốn người đều quen, vậy chắc chắn không thể là trùng hợp.

Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ sóng vai đi phía trước, bốn thanh niên quen nhau đi phía sau. Cậu đột nhiên vươn tay đập lên vai Đoàn Lệ, sau đó ghé lại gần tai hắn hỏi: “Anh có nhớ nguyên nhân vì sao nơi này trở thành địa điểm thi không?”

“Vì hợp.” Đoàn Lệ gật đầu.

Thấy đã đi tới trước cửa kính thang, Kỳ Vô Quá duỗi tay lấy thẻ quét ra, lại như bâng quơ hỏi: “Các người đều chung câu lạc bộ đúng không, câu lạc bộ gì?”

Tào Xuyên trả lời không hề nghi ngờ: “Câu lạc bộ nghiên cứu những hiện tượng siêu nhiên.”

Cậu ta nói xong còn xấu hổ gãi đầu: “Tôi nhát gan nên muốn rèn luyện bản thân một chút, còn cái tòa văn phòng này…”

Tiết Khải vội kéo tay Tào Xuyên, nói: “Cậu quên hết những gì đã học trong lớp tân thủ rồi à?”

Tào Xuyên sửng sốt, lập tức nhớ ra vừa rồi người chơi lão làng trong lớp đã dặn rằng tuy mối quan hệ giữa người chơi trong không gian phải hợp tác với nhau, nhưng tốt nhất đừng tiết lộ thông tin cá nhân, càng đừng tiết lộ quá nhiều chuyện của mình trong thế giới hiện thực. Dù ra khỏi không gian quỷ vực sẽ bị xóa bớt ký ức, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.

Tuy Tào Xuyên cảm thấy Kỳ Vô Quá không phải loại người gian xảo có âm mưu riêng, nhưng khi nhìn thoáng qua sắc mặt của Tiết Khải thì vẫn cười gượng xin lỗi Kỳ Vô Quá, sau đó im lặng.

Kỳ Vô Quá cũng không tức giận, cậu giơ tay quẹt thẻ mở cửa thang máy đi ra ngoài.

Khung cảnh ngoài thang không có gì đặc biệt. Chỉ là khi mọi người mới bước ra khỏi cửa, phía sau lập tức có tiếng giày cao gót vọng đến.

Có quy luật, có tiết tấu.

Lộp cộp.

Tào Xuyên vừa nghe thấy tiếng động này, mồ hôi trên trán lại túa ra như mưa.

Cậu ta run rẩy quay lại nhìn, quả nhiên thấy ngay nữ váy đỏ quen thuộc xuất hiện cuối hành lang. Cô gái váy đỏ ngược sáng đi tới, chỉ có thể thấy được cơ thể thướt tha, không nhìn rõ mặt.

“A a a!”

Tào Xuyên sợ tới mức mất hồn, quả nhiên cảnh nữ váy đỏ cắt cổ gã đàn ông trong nhà vệ sinh một cách nhanh gọn đã để lại bóng ma tâm lý cho cậu ta.

Kỳ Vô Quá dứt khoát đóng cửa lại, sau đó hỏi: “Đi kiểu gì đây?”

Tiết Khải nhìn cậu, trên gương mặt non choẹt xuất hiện chút ngạo mạn: “Đương nhiên là đi thang bộ rồi, chẳng lẽ đi thang máy để chết à?”

Kỳ Vô Quá lại gật gù nói: “Nhưng tôi không muốn leo thang bộ.”

Tào Xuyên thấy nữ váy đỏ từng bước tới gần, áp lực lớn đổ ập đến, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

Trịnh Hiểu Đồng hỏi: “Có phải anh không đi thang bộ vì phát hiện ra manh mối nào không?”

Kỳ Vô Quá thõng tay, nói: “Không phải, chỉ là thấy leo thang bộ mệt muốn chết, tăng ca đã thảm lắm rồi còn phải đi thang bộ.”

“…”

Nhóm người chơi đứng trước thang máy đã tính đường ai nấy đi, lý do của Kỳ Vô Quá không thể thuyết phục được bất kỳ người nào có lý trí. Mấy thanh niên này thuộc câu lạc bộ những người yêu thích khám phá hiện tượng siêu nhiên, cũng có thể nói là người am hiểu các phong tục dân gian, lòng chắc mẩm rằng trong tình huống như vậy mà đi thang máy thì sẽ chết.

Dường như Tiết Khải là người quyết định trong số họ, cậu ta kiên quyết chọn leo bộ, Trịnh Hiểu Đồng không có ý kiến gì. Trương Soái mắc chứng sợ không gian hẹp lại càng không có ý kiến, người do dự duy nhất là Tào Xuyên. Chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi ở chung với Kỳ Vô Quá, cậu ta đã được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của hai người này. Chỉ là khi nhìn Tiết Khải, Tào Xuyên vẫn chọn đi thang bộ với bạn.

Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đứng trước sảnh thang máy, nhìn bóng lưng mấy thanh niên biến mất giữa thang bộ. Cậu quay lại nhìn nữ váy đỏ bị ngăn cách bởi tấm kính, nói: “Đoàn Lệ này, anh có thấy mật độ quỷ xuất hiện trong không gian hơi nhiều không?”

Đoàn Lệ gật đầu: “Rất bất thường.”

Hắn hơi dừng một lát, nói: “Thanh niên kia là người không chính quy.”

“Hả?” Kỳ Vô Quá tò mò: “Ai?”

Đoàn Lệ nói: “Người thứ ba.”

Kỳ Vô Quá nhớ lại, biết Đoàn Lệ đang nói đến người thứ ba xuất hiện: “Ý anh là Tiết Khải à?”

Đoàn Lệ gật đầu, đối với mấy người râu ria như vậy, hắn không có hứng thú nhớ tên.

“Cậu ta biết một số ngón huyền môn.”

Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt, nói: “Sao anh thấy? Chẳng lẽ giữa thiên sư còn có lực hấp dẫn vô hình?”

“…” Đoàn Lệ nói: “Vừa rồi khi mở cửa phòng, trong không khí có mùi khét của bùa cháy.”

“Như thế có thể giải thích vì sao Tào Xuyên lại chọn đi theo bọn họ rồi.”

Chẳng qua nếu mấy người kia đã chọn đi thang bộ, Kỳ Vô Quá cũng sẽ không nghĩ đến mấy chuyện này nữa. Cậu giơ tay ấn nút thang máy, chuẩn bị đi xuống tầng.

Thật ra trong trò chơi trốn thoát khỏi mật thất, đi thang máy hay thang bộ chẳng có gì khác nhau, đều phải giải khóa rồi qua cửa. Mà lý do của Kỳ Vô Quá cũng là thật, đơn giản là cậu không muốn đi thang bộ nên chọn thang máy.

Cửa thang máy mở ra, bên trong thoạt trông rất bình thường, không có chỗ nào kỳ lạ. Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đi vào, cửa thang máy đóng lại, thế nhưng thang máy không hoạt động.

Kỳ Vô Quá quay qua, phát hiện bên trong thang máy có một ô bị thiếu, bên trong không có nút bấm. Cậu đi tới chọc vào lỗ tròn trống trơn, nói: “Được rồi, xem ra nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là tìm cái nút này.”

Những nơi có thể tìm được trong không gian khép kín như thang máy rất ít. Biển quảng cáo treo trên tường đã bị tháo xuống, phía sau không có gì. Hiện tại thứ duy nhất có thể cung cấp manh mối là màn hình treo trên vách thang máy.

Kỳ Vô Quá đi tới trước, sờ soạng phía sau một phen, ấn công tắc mở TV. Loại TV treo trong thang máy đều chỉ có tác dụng quảng cáo, nhưng bây giờ trên màn hình lại xuất hiện cảnh quay của camera. Từ màn hình có thể thấy đây hẳn là camera giám sát thang máy. Trong màn hình đen trắng, người tới lui đi làm chen đầy thang, cứ lặp đi lặp lại như vậy, không có bất cứ thông tin giá trị nào.

Kỳ Vô Quá nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, nói: “Chán quá đi mất, vào chủ đề chính đi được không?”

Đương nhiên TV sẽ không thỏa mãn yêu cầu của Kỳ Vô Quá, hình ảnh vẫn cứ nhàm chán như thế, hoặc người đi làm hàng ngày hoặc nhân viên giao cơm, không có bất cứ manh mối đáng giá nào.

Kỳ Vô Quá mất kiên nhẫn, bèn tìm chủ đề tán gẫu: “À mà này, mấy thanh niên vào tòa nhà thám hiểm ra sao rồi?”

Đoạn Lệ vẫn chăm chú quan sát màn hình, nói: “Mất hồn, vẫn luôn nằm trên giường.”

“Hừm?”

Kỳ Vô Quá gật gù, nghĩ đến mấy thanh niên vừa xuất hiện lại cảm thấy chuyện càng lúc càng kỳ quặc.

“Việc này không thể nói là trùng hợp được.”

Xem ra sau khi đi ra ngoài phải tìm kiếm thông tin liên quan tới mấy thanh niên trước kia đọc rồi. Tài liệu trước đó Đoàn Duệ Thành đưa tới chỉ sơ lược qua nguyên nhân chứ không được kỹ càng cho lắm. Hiện tại có thể thấy sự việc và những người liên quan tới nơi này không đơn giản như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc