SAU KHI XUYÊN SÁCH TA CUNG PHỤNG HOÀNG ĐẾ NƯỚC ĐỊCH


Trong nguyên tác hơn nửa võ công của Lăng Giang là Diệp Họa dạy.
Sư phụ Lăng Giang, bàn về võ công khẳng định cùng Lăng Giang không phân cao thấp, nếu ôm chắc cái đùi này, nàng về sau chẳng phải liền không cần quá sợ Lăng Giang?
Vừa vặn quan hệ giữa nguyên chủ cùng nàng ấy cũng không tính là quá xấu, còn cơ hội!
Trong lúc Sở An Nhan đang đánh bàn tính nhỏ, không chú ý tới bóng dáng trước mặt đột nhiên ngừng lại, mặt cứ như vậy cụng phải lưng Diệp Họa.
" Ngài lại tính làm gì? ".

Diệp Họa cảnh giác xoay người về phía sau, lùi lại một bước kéo giãn khoảng cách với Sở An Nhan, thần sắc không vui.
Sở An Nhan ngày thường bày vô số trò đùa dai, không chừng hiện tại lại đánh chủ ý oái oăm gì.
Vừa rồi cụng hơi mạnh, Sở An Nhan thật không nghĩ tới lưng nữ tử cũng có thể cứng rắn như thế, cái mũi bị cụng có chút đỏ khiến nàng rơi cả nước mắt.
Vừa nghe đến thanh âm bất thiện của Diệp Họa, Sở An Nhan vội vàng xin lỗi: " Thực xin lỗi, ta không phải cố ý "
Diệp Họa có chút hồ nghi nhìn thần sắc đơn thuần vô số tội của Sở An Nhan ở trước mặt, trên mặt bộ dạng thống khổ không giống đang ngụy trang.
Nước mắt điểm điểm, nhu nhược đáng thương, Diệp Họa nhất thời hoài nghi lời mình nói vừa rồi có phải hơi nặng hay không.

Diệp Họa có chút giằng co, làm Sở An Nhan một lần nữa cho rằng Diệp Họa đã bắt đầu chán ghét nàng, nàng đến cả đùi đều không có ôm được.

Cuối cùng vẫn là Sở Thần xuất hiện đánh vỡ thế cục giằng co.
" Họa Họa, ngươi mặc bộ này thật đẹp mắt!......!Sở An Nhan, muội sao lại chạy đến đây? "
Sở An Nhan khóe miệng giật giật, đối đãi của Sở Thần khác biệt có phải quá rõ ràng rồi không?
" Muội không thể tới? "

" Được được được, muội có thể tới, tới thì cũng đừng đi theo ta, ta còn có hẹn, chính mình nhanh chóng hồi cung đi "
" Chậc, hiếm lạ lắm à? " Sở An Nhan mắt trợn trắng, đang muốn rời đi, đột nhiên phát hiện Sở Thần đã thay một bộ đồ màu trắng mới, lúc này đang liếc mắt đưa tình nhìn Diệp Họa.
Mà Diệp Họa lại xem cũng không nhìn thấy cái liếc mắt của Sở Thần.
Phong cách ăn vận, tỉ mỉ trang điểm, Diệp Họa lần đầu trở về, hai người ở cạnh nhau, trước kia Sở Thần rất thích tìm Diệp Họa chơi.
Có mùi bát quái!
" Các ngươi nói chuyện phiến, ta đi đổi lại y phục "
" Đừng a! Bộ này đẹp ".

Sở An Nhan kéo lại Sở Thần đang muốn ngăn cản Diệp Hoa, đem hắn lôi về cạnh mình.

" Tam ca ~ "
Sở Thần nghe một tiếng này của Sở An Nhan bị kích thích đến nỗi nổi lên một tầng da gà: " Tính làm gì! Ta chính là sẽ không để muội đi theo, muội đã có Lăng Giang, như thế nào còn nhớ thương Thẩm Tử Sâm? "
" Hả? Huynh còn hẹn cả Thẩm Tử Sâm? A phi! Ai nói muốn đi theo huynh, huynh thành thật khai báo, huynh thích Diệp Họa đúng không? "
" Suỵt! Nói bậy bạ! " Sở Thần* một phen che miệng Sở An Nhan, " Nha đầu thối, nói ra không sợ hủy mất danh dự của người ta, muội cho rằng ai cũng đều giống muội? "
(* Trong raw tác giả gõ thành 沈子深 "Thẩm Tử Sâm", cho nên mình sửa lại thành 楚辰 "Sở Thần")
Sở An Nhan bị Sở Thần đùa cợt, tay cầm góc áo trượt xuống, nhưng nàng cũng không chú ý tới.
" Thật không thích? ".

Sở An Nhan lay tay Sở Thần, đáng tiếc thở dài, " Muội còn nghĩ nếu huynh thích thì muội sẽ giúp huynh theo đuổi nàng ấy, muội hoành hành trên đường tình trường nhiều năm như vậy, theo đuổi sẽ rất dễ dàng "
" Thật sự? ".

Sở Thần bán tin bán nghi, Sở An Nhan thì có thủ đoạn gì? Bất quá nghĩ lại nàng thường xuyên tiếp xúc với nhiều nam tử, bản thân lại là nữ tử, nói không chừng thật sự có cao kiến.
" Cái khác không nói tới, muội còn có thủ đoạn dụ dỗ người khác, muội xem qua vô số người rồi, là một tay lão làng trong giới tình trường ".

Sở An Nhan mừng thầm, nàng xem nhiều tiểu thuyết như vậy cũng không phải để đó.
" Huynh nên thuê......thuê......!" Lời Sở An Nhan nói đều nuốt vào trong cổ họng, bởi vì nàng vừa vặn thấy Thẩm Tử Sâm từ chỗ ngoặt đi tới.

Này không phải trọng điểm, trọng điểm là phía sau Thẩm Tử Sâm còn có Lăng Giang.
Sở Thần vốn dĩ trong lòng đã tin lời Sở An Nhan nói, nhưng hắn theo tầm mắt Sở An Nhan nhìn qua, chú ý tới Thẩm Tử Sâm.
Hắn nghĩ Sở An Nhan sẽ có biện pháp tốt, hoá ra là ở chỗ này cùng hắn kéo dài thời gian.
Ở cạnh Lăng Giang nhiều ngày như vậy, Sở An Nhan đã sớm học được cách quan sát thái độ Lăng Giang, rõ ràng lúc này quanh thân hắn đều tản hàn khí, tỏ vẻ vị phật gia này không cao hứng.
Xong rồi xong rồi, nàng tối hôm qua làm ra chuyện không tốt với Lăng Giang, hiện tại ánh mắt Lăng Giang nhìn nàng, ước chừng muốn đem nàng nuốt sống.
Ánh mắt Lăng Giang dừng trên mặt Sở An Nhan, tựa hồ muốn đem nàng nhìn thấu.
Tiếp xúc vô số người? Tay tình trường lão làng?
Nếu thật là như vậy, nàng lúc trước chẳng qua đều là diễn trò? Hoặc là, chỉ chơi đùa hắn mà thôi?
Nội tâm Lăng Giang có chút bực bội.

" Ha ha, ca, nguyên lai huynh hẹn gặp Thẩm thừa tướng a, muội không quấy rầy các ngươi, muội đi trước ha! ".

Thừa dịp chỗ này có nhiều người, Lăng Giang sẽ không làm gì được nàng, phải nhanh chóng bỏ chạy!
Sở An Nhan nhìn lối đi đã bị Thẩm Tử Sâm cùng Lăng Giang chặn lại, nhất thời có chút khó xử.
Bên cạnh Lăng Giang khoảng trống có chút lớn.

Nhưng......!Sở An Nhan thật cẩn thận nhìn biểu tình trong mắt Lăng Giang, cuối cùng không chút do dự lựa chọn bước đến chỗ khe hở nhỏ cạnh Thẩm Tử Sâm.
Không biết vì cái gì, ánh mắt Lăng Giang nhìn nàng tựa hồ có chút sợ, sợ tới mức Sở An Nhan bước càng nhanh hơn.
Tại lúc đi ngang qua bên cạnh Thẩm Tử Sâm, Sở An Nhan không lưu ý, một chân dẫm lên váy chính mình.
Cmn*......
(*尼玛: câu chửi bậy)
Đắc tội nam chủ quả nhiên không có kết cục tốt!
Sở An Nhan khống chế không được lao về phía trước, theo bản năng nàng muốn bắt lấy một thứ ở xung quanh.
Mà Thẩm Tử Sâm cũng xuất phát từ phép lịch sự mà giữ lấy góc áo Sở An Nhan.
Trong nháy mắt, Sở An Nhan cảm giác bả vai có chút lạnh......
Sở An Nhan sửng sốt.
Thẩm Tử Sâm cũng sửng sốt, theo bản năng liền buông tay che mắt quay đầu đi.

Đại ca! Ngươi thẹn thùng liền thẹn thùng đi, có thể hay không đừng buông tay a!
Cái này là gấp đôi mất mặt.
Sở An Nhan nhận mệnh nhắm mắt lại, trong bóng tối cảm giác được có người ôm lấy eo nàng, một trận gió lướt qua, nàng nguyên bản sớm đã lạnh cả người, bả vai lại chạm đến tầng vải mềm mại.
Sở An Nhan được kéo lên, lúc này mới đứng vững gót chân, vừa mở mắt thấy chính là khuôn mặt lạnh lẽo Lăng Giang.
Cánh tay hắn ôm lấy bả vai nàng, đem bộ y phục Sở An Nhan vừa mua khoác lên vai nàng, che lại làn da bị bại lộ.
Lúc đạo trên vai khá lớn, Sở An Nhan có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo từ tay Lăng Giang xuyên qua lớp vải kích thích đến làn da nàng.

Sở An Nhan tứ chi cứng đờ, thở mạnh cũng không dám.

Xong rồi, trốn bất thành.

" Thẩm thừa tướng, Tam hoàng tử, nếu công chúa ở đây, tiểu nhân liền cùng nàng trở về "
Lăng Giang nhéo bả vai Sở An Nhan, xoay người mang nàng rời đi.
Sở An Nhan như máy móc đi theo Lăng Giang.
Xong đời rồi xong đời rồi, lần này thật sự xong đời rồi.
Lăng Giang muốn tính sổ.
Ai tới cứu nàng a!
Ánh mắt Sở An Nhan đột nhiên thấy Hồng Tô, tức khắc dâng lên hy vọng.
Ai biết Hồng Tô thấy nàng lại mỉm cười, gật đầu với Sở An Nhan, xoay người liền rời đi.
Cứu mạng a! Hồng Tô! Công chúa của ngươi sắp không sống được bao lâu nữa!
*
Tiểu kịch trường:
Tiểu Thảo: Xin hỏi Lăng Giang, ngươi vì cái gì lại muốn cứu Sở An Nhan.
Lăng Giang:......
Tiểu Thảo: Được rồi, xin hỏi An An, đối với việc Lăng Giang giữ chân ngươi, có dám chạy không?
Sở An Nhan: Dám chạy? Ngươi xem ta dám chạy sao? (╥_╥).


Bình luận

Truyện đang đọc