SAU KHI XUYÊN SÁCH TA CUNG PHỤNG HOÀNG ĐẾ NƯỚC ĐỊCH


Giống nàng mệnh đều khổ, chỉ xứng làm bia đỡ đạn để tô đậm sự tồn tại của vai chính thôi.
Cũng không đúng, Diệp Họa còn có Sở Thần thích, còn có con dân ủng hộ.
Nàng một người cũng đều không có, không chỉ có như thế, còn bị thế nhân Sở quốc ghét bỏ, trong nguyên tác kết cục cuối cùng so với Diệp Họa không biết thảm hơn bao nhiêu lần.
Tính đi tính lại vẫn là nàng thảm nhất.
Diệp Họa cứ nhìn Sở An Nhan sửng sốt ngồi ở chỗ kia như vậy, thần sắc trên mặt từ sầu biến thành vô cùng sầu.
Con mắt đen bị lông mi cong vút che hơn phân nửa, đầu cũng rũ xuống, hoàn toàn không còn thần sắc sáng láng như ngày xưa, thêm vài phần nhu nhược đáng thương.
Nếu là ngày xưa nàng ta nói với Sở An Nhan như vậy, giờ phút này sợ đã nhảy dựng lên đối nghịch với nàng ta, lúc này ngược lại là ủ rũ không được bình thường.
" Sao không nói lời nào? Bị câm à? "
" Ừ, Diệp tướng quân dạy bảo rất đúng "
Sở An Nhan buồn bã ỉu xìu.
Vốn dĩ đêm qua không ngủ, lại bị Sở Quân Hành hành hạ, Sở An Nhan liền chưa được nghỉ ngơi.

Ngồi ở ghế đá, biểu tình càng thêm uể oải mỏi mệt.
Sở An Nhan lười nhác ghé vào trên bàn đá, đem vùi đầu trong cánh tay, muốn nghỉ ngơi một lúc.
" Sở An Nhan ngươi có ý gì? "
Diệp Họa cảm giác mình như đánh một quyền vào bông, đối với thái độ ảm đạm của Sở An Nhan, nàng ta càng thêm khó chịu.

" Diệp cô nương ".

Hồng Tô vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Họa thấp giọng nói, " Công chúa nhà ta mệt mỏi, cả đêm hôm qua cũng chưa ngủ, lại vì tiểu hoàng tử mà vất vả một hồi, cầu Diệp cô nương để công chúa nhà ta nghỉ ngơi một lát, đến lúc đó ngươi có chuyện gì lại nói sau cũng không muộn "
Diệp Họa nhìn đỏ cả mắt, lại đem ánh mắt dừng trên người Sở An Nhan, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
Nàng ta tốt xấu gì cũng là tướng quân, sau khi yên tĩnh lại, phát hiện ra vô số lỗ hổng, nàng ta luôn có một loại ảo giác mình hiểu lầm Sở An Nhan.
Chờ Lục đại phu từ bên trong đi ra, Hồng Tô có chút không đành lòng đánh thức Sở An Nhan, liền tự mình tiến lên dò hỏi tình hình:
" Lục đại phu, tiểu hoàng tử hắn bị làm sao vậy? "
Hồng Tô trước kia là người trong cung, lúc nàng ta còn ở trong cung, Lục đại phu còn chưa bị đuổi ra cung, tự nhiên nàng ta cũng biết người này.
" Không có chuyện gì lớn, chính là ăn nhiều đồ không nên ăn, ta mở đơn thuốc, uống xong thì tốt rồi "
Hồng Tô nghe được không có liên quan gì với công chúa, tức khắc vui sướng, liên tục nói lời cảm tạ.
" Lục đại phu, vừa rồi ngươi cũng không nói như vậy "
Sở An Bình thử mở miệng, nàng ta cũng không nghĩ tới lão già này tvậy mà không làm theo kịch bản.
" Vậy ngài nói xem ta nên nói cái gì? "
Mắt Lục đại phu vốn dĩ không quá lớn, lúc này hơi híp lại, xem xét đánh giá Sở An Bình.
" Không có gì, có lẽ là ta nghe lầm, đa tạ Lục đại phu, Tố Thu, đưa Lục đại phu đi "
Sở An Bình tuy rằng tức đến nghiến răng, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta cũng không dám nói cái gì.
Không nghĩ tới bị lão già này chỉ đông lại nói tây!
Vừa rồi nàng ta ở trong phòng nói với ông ta rõ ràng là Sở Quân Hành ăn cay, dạ dày hắn quá yếu, không chịu nổi mới đau bụng, không nghĩ tới lão già này lại không hé răng, ngoài mặt thì gật đầu đồng ý, ra tới bên ngoài lại nói khác, hơn nữa ông ta còn nhận bạc rồi.
Tính sai, sớm biết như thế, nàng ta nên hạ thuốc với Sở Quân Hành.
Nàng ta cũng không nghĩ tới, mình buổi sáng đi đưa đồ cho Lăng Giang, sau đó trở về tính toán hạ thuốc Sở Quân Hành, ai biết Sở Quân Hành tự mình la hét bụng đau.
Vốn dĩ cho rằng sẽ theo ý của nàng ta, ai biết là tiểu tử này đau bụng là do ăn nhiều!
Trên mặt Sở An Bình vẫn duy trì tươi cười dịu dàng, ánh mắt thấy Sở An Nhan ngủ trên bàn đá.
Thật sự là đủ kiên định, ở chỗ này cũng có thể ngủ.
Tuy rằng không rõ Sở An Nhan vì cái gì nguyện ý đem công lao đều đẩy đến trên người nàng ta, chẳng qua có thể khẳng định, nàng để ý Lăng Giang.

Nếu Sở An Nhan đều nguyện ý cho nàng ta cơ hội này, nàng ta không nắm thật chắc, chẳng phải sẽ cô phụ ý tốt của Sở An Nhan.
Trước kia đồ gì của nàng ta cũng bị nàng đoạt, hiện tại nàng ta đoạt một tên Lăng Giang cũng không quá phận đi.
Hơn nữa nàng ta dám khẳng định, thân phận Lăng Giang không tầm thường.
Sở An Bình ra vẻ tri kỷ tiến lên đánh thức Sở An Nhan:

" Muội muội, ngươi sao lại ở chỗ này ngủ rồi, nếu không thì đến phòng ta nghỉ ngơi đi "
Sở An Nhan mở đôi mắt buồn ngủ ra.
Buồn ngủ muốn chết, có một loại ảo giác linh hồn của nàng đã rời khỏi thân thể này.

Sở An Nhan lắc lắc đầu, nỗ lực tự hỏi vừa rồi Sở An Bình nói cái gì.
Nàng là đang nói, nếu mình nguyện ý, nàng có thể cùng nàng ta thờ chung một chồng sao?
Không thể, sao lại có thể.
" Không cần, ta trở về, đó là của ngươi, không phải của ta "
Cuối cùng câu của Sở An Nhan nói rất nhỏ, còn không kịp nghe rõ, Sở An Nhan cũng đứng lên, được Hồng Tô nâng rời đi.
Sở An Nhan mới ra khỏi Thanh Trì viện được vài bước, liền thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Sở An Nhan giật mình một chút, đem tay trái giấu ở phía sau, đầu cúi xuống, căn bản không dám ngẩng lên nhìn mặt hắn, tim đập muốn dọa người, luôn có một loại cảm giác làm sai việc.
Hắn hôm nay mặc chính là bộ bạch y mua ở tiệm y phục hôm đó, hiện tại vừa thấy chợt nhớ tới vừa rồi Sở An Bình cũng mặc y phục như vậy, nhìn thật xứng đôi.
Sở An Nhan đột nhiên có can đảm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lăng Giang.
Hôm nay sắc mặt của hắn vẫn có chút tái nhợt như cũ, có chút bệnh tạo cảm giác rung động lòng người.
" Công chúa, công chúa, Lăng công tử hỏi ngài kìa ".

Hồng Tô ở bên cạnh lôi kéo tay áo Sở An Nhan nhỏ giọng nói.
Lăng Giang đi đến cách Sở An Nhan vài bước, Sở An Nhan lấy lại tinh thần theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Hồng Tô ở bên cạnh thấy hai người như này, thức thời rời đi.
" Ngươi vừa rồi nói cái gì, ta không nghe rõ "

Sở An Nhan hơi có chút không được tự nhiên quay đầu đi.
" Ta nói, công chúa hôm nay không phải nói làm một bàn đồ ăn báo đáp ta sao, hiện tại rất nhanh sẽ đến buổi trưa, công chúa muốn nuốt lời? "
Bị Lăng Giang hỏi như vậy, Sở An Nhan mới đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua nàng quả thật thề non hẹn biển những lời này, buổi sáng gặp phải đả kích thất tình, nàng đã quên mất tiêu.
Việc này không thể để Lăng Giang biết, bằng không hắn sẽ hận nàng.
Không đúng, nàng hiện tại nên khiến Lăng Giang hận nàng, hiện tại nhớ lại, bọn họ lúc trước quả thật có chút gần gũi.
Ngón tay trong tay áo Sở An Nhan hơi hơi siết chặt, nói ra một hơi:
" Thực xin lỗi, ta vừa rồi vội vàng đi thăm Hành nhi bị bệnh, đem chuyện này quên mất rồi "
" Quên mất rồi? "
Ánh mắt Lăng Giang bình tĩnh nhìn nàng, không nghĩ tới nàng một câu nhẹ nhàng bâng quơ liền đem việc này bóc ra.
Nàng có biết hắn hôm qua còn mong đợi hồi lâu không?
"Đúng vậy, ta đã quên mất, một bữa cơm trưa mà thôi, ngày khác đền lại cho ngươi, Hành nhi không thể xảy ra chuyện, bằng không mẫu phi hắn cũng không dễ đối phó "
Sở An Nhan kéo căng da đầu đứng tại chỗ, nàng có thể cảm giác được chung quanh Lăng Giang đang dần lạnh xuống.

Nàng hiện tại không phải cũng là đi theo cốt truyện sao, nếu mình đối xử quá mức với Lăng Giang, vậy Sở An Bình làm sao có cơ hội đi an ủi hắn, làm sao có thể để Lăng Giang buông cảnh giác thích nàng ta.
Rốt cuộc ngày sau, nàng còn muốn đem Lăng Giang đuổi ra khỏi phủ công chúa đấy nhé..


Bình luận

Truyện đang đọc