SAU KHI XUYÊN THÀNH MINH TINH PHÁO HÔI TÔI BẠO HỒNG

Editor: Fei

Bởi vì sức ảnh hưởng của chuỗi hot search, weibo Kỷ Li đột phá mười triệu fans trong vòng bảy ngày ngắn ngủi.

Ở giới giải trí có rất ít diễn viên trẻ sở hữu độ nổi tiếng cao ngất trời khi chỉ mới debut một năm.

Úc Phú Nhã quyết tâm cho Kỷ Li kì nghỉ dài hạn, ngoại trừ fanmeeting nước hoa Ứng Thị đã lên lịch từ trước thì Kỷ Li không còn hoạt động công khai nào nữa.

Thời gian nhanh chóng bước sang trung tuần tháng 9.

Kỷ Li rảnh rỗi suốt một tháng đã chịu không nổi, bèn gọi cho Úc Phúc Nhã, "Chị Úc ơi em muốn đóng phim."

Vì vậy sau khi kết thúc cuộc gọi khoảng một tiếng, Úc Phú Nhã và Bánh Bao cầm theo ba kịch bản mới đến nhà y.

"Anh Kỷ, anh Kỷ!"

Bánh Bao bày hết toàn bộ kịch bản trước mặt Kỷ Li: "Em với chị Úc lọc qua rồi, ba kịch bản "chiến thắng" đều không trùng đề tài, hơn nữa toàn là nam chính."

Bánh Bao vỗ vỗ quyển kịch bản đầu tiên, "Đặc biệt là cái này, IP điện ảnh lớn của đạo diễn Trương Thừa Nghiệp, cơ mà anh phải tham gia casting."

Kỷ Li nhướng mày, "Nghe không tệ nhỉ? Sao, gần đây có nhiều kịch bản gửi đến công ty lắm à?"

Hai tháng trước, y muốn chọn một bộ phim hay cũng khó.

Bánh Bao đắc ý vênh mặt, trông rất lố, "Đương nhiên rồi! Bây giờ giá trị bản thân anh cao lắm luôn á!"

Úc Phú Nhã giải thích, "Sau lễ quốc khánh có nhiều dự án phim điện ảnh bấm máy, cậu cứ xem thử, nếu vừa ý nhân vật nào chị sẽ bàn giúp cậu."

Bánh Gạo lười biếng nằm ườn trong ổ mèo, chậm rãi nghển cổ lên nhìn rồi ngả đầu ngủ tiếp.

Bánh Bao đến gần, ngồi xổm chơi với nó, "Anh Kỷ, sao trông Bánh Gạo ỉu xìu xìu thế ạ?"

"Rảnh rỗi dẫn nó đi triệt sản, chắc đang tủi thân đấy." Kỷ Li cầm kịch bản, đáp.

Đừng nói là Bánh Bao, ngay cả Kỷ Li đây cũng bị Bánh Gạo bơ đẹp.

Mới đầu Kỷ Li còn lo Bánh Gạo lây bệnh gì trong quá trình phẫu thuật, vội vàng tìm bác sĩ thú y hỏi một chút, kết quả ——

Lúc cậu mang nó tới triệt sản diễn hời hợt quá, chưa đủ thương tâm nên nhóc mèo này dỗi cậu rồi.

Thân là diễn viên mới phái thực lực được ngoại giới công nhận, từng lấy được toàn bộ cúp ảnh đế mà lại bị mèo nhà mình chê bai kỹ năng diễn xuất.

Kỷ Li dở khóc dở cười, "Mọi người cứ tự nhiên nhé, em đọc qua tóm tắt và tiểu sử nhân vật đã."

"Vâng, bọn em không quấy rầy anh nữa." Bánh Bao cầm gậy đùa mèo, chọc Bánh Gạo.

Úc Phú Nhã quan sát bên mặt chuyên chú của Kỷ Li, muốn nói lại thôi.

Kỷ Li dành nửa giờ mới xem xong một lượt.

Úc Phú Nhã hỏi, "Cậu thấy sao?"

"Phải có kịch bản hoàn chỉnh mới quyết định được ạ." Kỷ Li thẳng thắn trả lời.

Sự thật là nội dung ba bộ phim này quá bình thường, thắng ở chỗ đầu tư khủng, chế tác lớn.

Nhưng Kỷ Li cũng không từ chối ngay, y muốn đọc kịch bản hoàn chỉnh trước, tránh bỏ lỡ tác phẩm xuất sắc.

"Kỷ Li, chỗ chị còn một kịch bản khác nữa." Úc Phú Nhã mở túi xách, lấy tập tài liệu dày ra đặt lên bàn.

Kỷ Li rũ mắt, trên trang bìa đen được in dòng chữ tiếng Anh màu vàng ——

《Long Island Iced Tea》

"Long Island Iced Tea?" Đáy mắt Kỷ Li thoáng vẻ tò mò, "Dùng rượu làm tên phim?"

Úc Phú Nhã tạm ngăn cản hành động muốn cầm kịch bản của đối phương, cô nhìn thanh niên, "Chị có hai vấn đề quan trọng muốn nói với cậu."

Bánh Bao đang mải chơi đùa cùng Bánh Gạo nghe thấy vậy vội vàng ôm mèo ngồi cạnh hai người.

"Vẫn chưa hết ạ? Sao em chẳng biết nhỉ?"

Kỷ Li liếc Bánh Bao rồi quay sang Úc Phú Nhã, trịnh trọng gật đầu, "Vâng, em nghe đây."

Dựa vào vẻ mặt của Úc Phú Nhã, hẳn là chất lượng kịch bản này sẽ không tệ.

"Đạo diễn bộ phim là Roland Cameron." Úc Phú Nhã nhắc đến một cái tên.

Kỷ Li chưa rành lắm về các đạo diễn nước ngoài trong thế giới này nhưng Bánh Bao chợt kích động đứng bật dậy, "Đệt! Đạo diễn Cameron á?"

Lần đầu tiên Kỷ Li thấy Bánh Bao ngạc nhiên tới mức văng tục, y hỏi, "...Chuyện gì vậy?"

Bánh Bao đã quen với việc y thường hay thắc mắc, hưng phấn giải thích, "Đạo diễn Cameron cực kì tài giỏi! Anh biết liên hoan phim quốc tế Ana không? Là liên hoan phim số một thế giới ấy!"

"Tại đây, đạo diễn Cameron từng nhận sáu lần giải "Đạo diễn xuất sắc nhất"!"

"Đạo diễn Cameron hành nghề gần ba mươi năm, tự tay dẫn dắt thành công bảy ảnh đế ảnh hậu quốc tế!"

Ngoài ra, tên ông chưa bao giờ vắng mặt trong các lễ trao giải khác.

"Tuy ông ấy chủ yếu quay phim văn nghệ nhưng doanh thu phòng vé hoàn toàn sánh ngang với phim thương mại, thậm chí còn cao hơn!"

Top 100 bộ phim xuất sắc nhất thế giới mới được công bố có đến năm tác phẩm thuộc về Cameron.

Dựa theo kịch bản và khả năng quay chụp, chỉ cần đóng một vai trong phim của ông là Kỷ Li sẽ đặt chân vào giới phim ảnh quốc tế!

Không phải Bánh Bao nói khoác nhưng với hào quang ekip đạo diễn Cameron, ba kịch bản kia chẳng đáng để bàn tới nữa.

Úc Phú Nhã gật đầu, xác nhận những gì Bánh Bao nói.

"Tài nguyên lần này đều nhờ đạo diễn Adolf giới thiệu cả, chị trao đổi với bên Cameron suốt ba tiếng mới có thể lấy kịch bản cho cậu xem."

Đương nhiên bọn họ cần ký thỏa thuận bảo mật.

Úc Phú Nhã là người đại diện nên được quyền ký thay Kỷ Li.

"Đạo diễn Cameron từng xem video quảng cáo nước hoa Ứng Thị, thấy cậu rất hợp hình tượng nhân vật. Nếu cậu thích, họ liền sắp xếp thời gian để chúng ta bay sang Mỹ casting."

Kỷ Li nghĩ mấy điều kiện kia khá hợp lý.

"Vậy vấn đề thứ hai là gì ạ?" Y hỏi.

Chuyện khiến Úc Phú Nhã xoắn xuýt và thận trọng như vậy chắc không phải mỗi Cameron.

"Chị đã đọc thử." Ánh mắt Úc Phú Nhã hết sức phức tạp, "Đây là phim đồng tính."

Bánh Bao trợn mắt, "Cái này..."

Kỷ Li nén hồi hộp, lần nữa tập trung lên kịch bản.

Rốt cuộc y cũng hiểu tại sao Úc Phú Nhã lại do dự khi lấy kịch bản ra.

Mấy năm gần đây nền điện ảnh nước nhà thua xa phương Tây về tính cởi mở, không bao giờ xuất hiện đề tài đồng tính. Do đó, số lượng khán giả Hoa Quốc chấp nhận nam diễn viên đóng phim kiểu này ít hơn nước ngoài nhiều, càng đừng nói đến chuyện Kỷ Li vẫn đang trên đà phát triển sự nghiệp.

Nhưng Long Island Iced Tea là tác phẩm của đạo diễn Cameron, chỉ cần vượt qua kiểm duyệt thì y sẽ có cơ hội xâm nhập thị trường quốc tế.

Điều kiện thực sự quá hấp dẫn nên Úc Phú Nhã mới mâu thuẫn, đắn đo.

Song cô vẫn nhớ những gì Kỷ Li nói lúc bọn họ mới hợp tác ——

"Em muốn được toàn quyền lựa chọn kịch bản."

Một năm qua, Úc Phú Nhã hoàn toàn tin tưởng tư duy chín chắn biết nhìn xa trông rộng của Kỷ Li, cô không vội từ chối ngay mà trò chuyện cùng ekip Cameron, giúp đối phương lấy kịch bản hoàn chỉnh và cơ hội casting.

Hiện cô giao mọi quyết định cho Kỷ Li.

"Chị Úc, em không ngại bất cứ thể loại phim nào vì điều quan trọng nhất vẫn là phần nội dung." Ánh mắt y vẫn cứ mãi dừng trên cuốn kịch bản bìa đen chữ vàng kia.

Vài kịch bản sinh ra đã mang sức hấp dẫn đặc biệt.

Khi thấy nó, thâm tâm Kỷ Li bắt đầu gợi lên từng tầng hiếu kỳ, "Em muốn đọc thử."

"Ừ." Úc Phú Nhã buông tay, lông mày trở về độ cong bình thường. Cô đã làm đúng nghĩa vụ người đại diện, giờ phải xem đối phương và kịch bản có duyên với nhau hay không.

Bánh Bao biết chọn kịch bản là đại sự, chẳng dám tùy tiện ý kiến.

Cậu thầm nhủ, bản chất của thể loại đồng tính lẫn dị tính đều giống nhau, trọng điểm cuối cùng là giá trị tác phẩm, nội dung hấp dẫn.

Ở thập niên 80 thế kỉ trước, Hoa Quốc sở hữu vô số tác phẩm xuất sắc gắn tag đồng tính. Các nam diễn viên đủ can đảm nhận vai chắc chắn sẽ nhận được vô vàn yêu thích sau khi phim chiếu.

Thế nhưng ngày nay diễn viên lại bị hạn chế đủ đường, đừng nói đề tài đồng tính ngay cả nhân vật phản diện sát thủ cũng sợ ảnh hưởng tới hình tượng trước công chúng, không muốn đóng.

Kỷ Li dựa lưng vào ghế sofa, bắt đầu lật quyển kịch bản.

Bên trong viết hoàn toàn bằng tiếng Anh, trình bày gọn gàng sạch sẽ.

Bộ phim kể về hai người đàn ông Hoa kiều, một trong số đó tên là Lộ Diệu.

Cha mẹ Lộ Diệu kết hôn xong liền sang nước ngoài tay trắng dựng nghiệp, vất vả tròn mười năm mới thành tài.

Tiệc vui chóng tàn, cha Lộ giàu rồi bắt đầu ngoại tình. Ông ta chán ghét mẹ Lộ vì bà không thích ăn diện.

Hai vợ chồng xa mặt cách lòng, chẳng còn ân ái như thuở ban đầu, ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ. Sở dĩ mãi không chịu ly hôn là vì Lộ Diệu vẫn chưa trưởng thành.

Nhưng chuyện của cha Lộ với người tình nhanh chóng bại lộ.

Ả vô cùng xinh đẹp, luôn nhăm nhe vị trí bà chủ nhà họ Lộ, ba lần bảy lượt khiêu khích mẹ Lộ sau đó mượn đứa con trong bụng leo lên làm chính thất.

Mẹ Lộ bị trầm cảm, uống thuốc tự sát.

Bà dùng cách thức tàn khốc, quyết liệt nhất để thể hiện nỗi căm hận dành cho chồng và con giáp thứ 13.

Song mẹ Lộ không biết rằng, kết cục thảm khốc ấy lại tạo nên bóng ma rất lớn trong cuộc đời Lộ Diệu tám tuổi.

Mười mấy năm sau, việc kinh doanh của cha Lộ ngày càng phát triển, lơi lỏng việc chăm sóc Lộ Diệu. Ngoại trừ gửi tiền tiêu vặt mỗi tháng thì gã chẳng thèm quan tâm con trai mình sống ra sao.

Lộ Diệu trở thành "công tử bột" chỉ biết hút thuốc uống rượu.

Sinh nhật hai mươi lăm tuổi Lộ Diệu đi du lịch ghé vào một quán bar, gặp được người quan trọng nhất cuộc đời mình.

Sau bối cảnh nhân vật mới là lúc mạch truyện chính bắt đầu.

Lộ Diệu để ý một người đàn ông trong quán rượu.

Đối phương khoảng chừng ba mươi tuổi, gương mặt Hoa Quốc nổi bật giữa một rừng "mắt xanh mũi lõ".

Mái tóc dài qua cổ buộc gọn ra sau gáy để lộ gò má quyến rũ. Hắn mặc áo khoác âu phục rộng thùng thình, thậm chí còn hơi cũ nát.

Trông như nghệ thuật gia chán chường.

Người đàn ông ngồi ở quầy bar nhìn menu rượu, chậm chạp chưa quyết định.

Lộ Diệu động tâm, đi thẳng tới chỗ đối phương.

Y xích lại gần, đảo mắt quan sát người đàn ông nọ rồi kêu bartender, "Cho tôi một ly Long Island Iced Tea, tôi mới ngài đây uống."

Long Island Iced Tea còn được gọi là "Rượu Gạ Tình".

Tuy tên nó khá đơn thuần nhưng lại có nồng độ cồn cao, đánh lừa vô số khách hàng không sành rượu, một khi uống say rất dễ xảy ra chuyện khó tả.

Lâu dần nếu ai đó đề cập đến "Long Island Iced Tea" thì người trong giới đều biết đối phương muốn gì.

Bartender hiểu ý ngay.

Người đàn ông lơ tơ mơ kia cũng lộ thần sắc phức tạp.

"Cậu định mời tôi uống rượu à?"

"Đúng vậy."

Bọn họ ngồi tại quầy bar, cùng nhau nâng ly.

Người đàn ông nọ khao khát giãi bày tâm sự, sau khi rót nửa ly rượu vào bụng bèn giới thiệu mình tên Ôn Quỳnh.

Ôn Quỳnh vốn là thiếu gia quen ăn sung mặc sướng đồng thời cũng là hoạ sĩ, tác phẩm của hắn từng được bán đấu giá với số tiền cực khủng.

Tiếc rằng ba năm trước nhà họ Ôn dần sa sút, cha hắn bệnh không dậy nổi, mẹ lại mắc ung thư giai đoạn cuối.

Ôn Quỳnh tiêu sạch tiền tiết kiệm nhưng vẫn chẳng thể cứu vãn mọi chuyện.

Gánh nặng gia đình đột nhiên đè lên vai.

Dưới áp lực ấy, Ôn Quỳnh phát hiện mình không còn cảm hứng sáng tác nữa.

Điều này chẳng khác gì đòn trí mạng với một nghệ thuật gia dùng linh cảm để kiếm cơm. Tác phẩm mới mất hết giá trị, người khác bắt đầu chê bai hắn, từ chối hắn.

Lòng tự trọng bị ném xuống đất, ai cũng có thể giẫm đạp.

Tháng trước, cha mẹ Ôn lần lượt qua đời.

Ôn Quỳnh một thân một mình đặt vé máy bay đến Iceland.

Lúc xuống máy bay bèn đi bừa vào quán bar này.

Ôn Quỳnh hết tiền, nhìn giá cocktail xoắn xuýt hồi lâu. Mãi đến tận khi Lộ Diệu đột ngột xuất hiện mời hắn một ly Long Island Iced Tea.

Hoàn cảnh gia đình bất đồng, cuộc đời khác biệt nhưng bọn họ đều có chung trái tim cô độc.

Đôi lúc tình yêu là chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Hai người kết bạn, khám phá mọi ngóc ngách Iceland.

Bọn họ đi trên sông băng không bao giờ tan, ngắm bầu trời cực quang chói mắt, hứng gió lạnh bờ biển, cảm nhận trái tim đập rộn ràng.

Lộ Diệu cùng Ôn Quỳnh đi từ mọi điều đơn giản đến ý nghĩa nhất như ôm ấp, hôn môi, làm tình, cứu rỗi lẫn nhau.

Sau khi đơn độc trải qua những năm tháng khó khăn, bọn họ gắn kết nhờ ly rượu được đặt tên là "Long Island Iced Tea".

Mỗi phim điện ảnh đều có những "bước ngoặt" định sẵn.

Ôn Quỳnh và Lộ Diệu cũng vậy.

Thời điểm bọn họ tới sân bay rời khỏi Iceland đã gặp tai nạn xe liên hoàn.

Sau khi màn va chạm quá đỗi bất ngờ lẫn tuyệt vọng ập đến, thế giới hai người bỗng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

...

Kỷ Li nín thở đọc hết một mạch. Y vô thức lật sang trang kế tiếp nhưng chỉ còn khoảng trống lạnh lẽo.

"Chị Úc, kịch bản này..." Kỷ Li vội vàng hỏi.

Lồng ngực y âm ỉ lửa giận, không thể trút ra cũng chẳng nuốt xuống được.

"Trong tay đạo diễn Cameron còn một phần ba nữa." Úc Phú Nhã đoán đối phương sẽ thắc mắc, bèn giải thích rõ.

Phía đạo diễn nói tình tiết kế tiếp cực kì quan trọng, vì phòng ngừa bí mật bại lộ ảnh hưởng lợi ích đoàn phim nên bọn họ không đưa kịch bản hoàn chỉnh.

Trừ phi diễn viên quay đến phân đoạn đó thì mới có thể đọc tiếp kịch bản, nếu không chỉ đành ra rạp xem nếu muốn biết diễn biến về sau thế nào.

Kỷ Li nghe xong nhíu mày thở dài, tay siết chặt cuốn kịch bản.

Y thừa nhận nội dung bộ phim khiến y vô cùng xúc động và bứt rứt khi bị gián đoạn nửa chừng.

Bánh Bao xách đống đồ ăn, "Anh Kỷ, chị Úc ăn tối đi ạ. Lát nữa lại thảo luận kịch bản sau, đừng để bụng đói."

Úc Phú Nhã biết Kỷ Li nghĩ gì thông qua vẻ mặt ban nãy, cô vỗ vỗ bả vai đối phương, "Kịch bản này hợp gu cậu."

Hôm trước cô đọc xong, hơn nửa đêm còn chưa ngủ được.

Kỷ Li gật đầu, bỏ kịch bản xuống.

Đánh chén no say, Úc Phú Nhã và Bánh Bao về trước, để kịch bản trên bàn trà.

Kỷ Li rửa mặt sạch sẽ rồi vùi trong ghế sofa nghiên cứu các bộ phim khác. Bánh Gạo cảm thấy chán, bằng lòng chui vào lồng ngực chủ nhân làm nũng.

Không có lịch trình, khỏi cần dậy sớm.

Kỷ Li dành khoảng hai ngày mới xem xong toàn bộ.

Mắt chọn kịch bản của Úc Phú Nhã vẫn rất tốt, cả ba bộ phim đều có đặc sắc riêng, chỉ cần đạo diễn lẫn nhà sản xuất cố gắng hết sức, hẳn là chất lượng tác phẩm cũng không tệ.

Nếu như lúc trước, Kỷ Li sẽ nhanh chóng quyết định.

Song hiện tại trong đầu Kỷ Li cứ lưu luyến bóng hình Lộ Diệu và Ôn Quỳnh, chẳng hề nguôi ngoai.

Y thận trọng cân nhắc một hồi, gọi cho Úc Phú Nhã, "Chị Úc giúp em liên lạc với ekip của đạo diễn Cameron nhé, em muốn tham gia casting."

Đầu bên kia điện thoại bật cười, "Chị sắp xếp xong rồi. Tối chủ nhật hai bên gặp nhau, chúng ta bay vào thứ tư."

Từ ngày Kỷ Li sốt sắng sau khi đọc xong kịch bản, Úc Phú Nhã liền đoán được câu trả lời của y. Cô lập tức hẹn thời gian cùng đoàn đội Cameron.

Phim đồng tính thì sao?

Kịch bản hay, đạo diễn giỏi, ekip có tâm sẽ trở thành bệ đỡ quan trọng để Kỷ Li đứng trên vũ đài quốc tế.

Không chỉ Kỷ Li, ngay cả Úc Phú Nhã cũng muốn nắm bắt cơ hội ấy.

"Nghỉ ngơi đầy đủ, chuẩn bị cẩn thận, ngày kia bọn chị đón cậu ra sân bay."

Kỷ Li nhếch môi, "Vâng, cảm ơn chị Úc."

"Khách khí với chị làm gì? Đây là cậu chọn mà."

"Ừm, em biết rồi."

...

Chủ nhật, tại nhà hàng cao cấp.

Để giữ phép lịch sự, Kỷ Li và Úc Phú Nhã cố ý mặc trang phục dạ hội.

Tóc Kỷ Li nhuộm thành màu nâu đậm, cắt ngắn hơn hồi lễ trao giải tháng trước. Bộ vest ba mảnh xanh khói tạo cảm giác trầm ổn nhưng đồng thời vẫn rất hoạt bát.

Vóc dáng lẫn tỉ lệ cơ thể của Kỷ Li vốn chẳng khác móc áo di động là bao, vừa xuất hiện đã hấp dẫn mọi sự chú ý.

"Chào buổi tối quý ngài, quý cô! Tôi có thể giúp gì cho hai vị không ạ?"

Úc Phú Nhã thong thả gật đầu, "Chúng tôi có hẹn với ngài Cameron."

Người phục vụ lập tức hiểu rõ tình huống: "Xin hai vị đi theo tôi."

"Cảm ơn."

Bọn họ rời khỏi đại sảnh, rẽ qua nhiều hành lang gấp khúc yên tĩnh mới đến một phòng bao riêng.

Phục vụ gõ cửa.

Một người phụ nữ trẻ tuổi tới tiếp đón. Khi nhìn thấy Kỷ Li, hai mắt chị lập tức tỏa sáng, nghiêng người nhường đường, "Cô Úc, ngài Kỷ, mời vào."

Chị là con gái Cameron kiêm tổng phụ trách dự án điện ảnh này, Lalinta.

Kỷ Li mỉm cười, thong dong bước lên

Trước khi tới đây y đã tìm hiểu về đạo diễn Cameron.

Năm nay ông 58 tuổi, sở hữu các tác phẩm thường được xưng tụng là đại biểu cho nét đẹp của dòng phim văn nghệ. Cameron cực kì am hiểu việc xây dựng hình ảnh, khai phá nghệ thuật câu chuyện.

Đông đảo người mê phim khẳng định, tùy tiện cắt một tấm nào đó trong phim ông quay cũng đủ để cài hình nền.

Cameron là đạo diễn đồng thời là một nghệ thuật gia.

Kỷ Li chú ý đến Cameron đầu tiên.

Râu tóc ông bạc phơ, đội một chiếc mũ nồi màu đen rất có khí chất người làm nghệ thuật.

"Chào đạo diễn cháu là Kỷ Li. Ngại quá, bắt ngài phải chờ lâu." Kỷ Li chủ động mở miệng.

"Bọn chú mới đến thôi, mọi người ngồi đi." Cameron cười, nhìn không giống đạo diễn nghiêm khắc.

Kỷ Li và Úc Phú Nhã nhìn nhau, thuận theo lời ông nói.

Cameron quay sang Kỷ Li, hỏi, "Cháu thích ăn bít tết không? Món bít tết ở nhà hàng này ngon lắm."

"Cảm ơn đạo diễn, cháu ăn được ạ."

Kỷ Li âm thầm quan sát xung quanh, cố gắng đè nỗi nghi hoặc xuống.

Sao bảo casting cơ mà?

Hiện tại bầu không khí cứ sai sai thế nào á.

"Đọc kịch bản chưa?"

"Dạ rồi, hơn nữa cháu còn khá khó chịu..." Kỷ Li vừa bất đắc dĩ vừa chân thành, "Do nội dung cứ úp úp mở mở."

Cameron cười rộ lên: "Xin lỗi, tất cả cũng vì tính bất ngờ của bộ phim ấy mà."

"Vâng."

"Chú đã xem đoạn quảng cáo cháu hợp tác với Adolf, trông cháu rất quyến rũ." Cameron khen ngợi.

Nếu không nhờ vậy, ông cũng chẳng biết Hoa quốc còn có một gương mặt đặc biệt như Kỷ Li.

Ông bắt tay chuẩn bị bộ phim này vào khoảng một năm trước, việc chọn ai đóng hai nhân vật chính người Hoa Quốc khiến ông vô cùng đau đầu.

Ông cần diễn viên nói tiếng Anh tốt lẫn ngoại hình phù hợp, quan trọng nhất là phải dám diễn đề tài đồng tính nhạy cảm.

Cameron cùng ekip kiểm tra tư liệu của rất nhiều nam diễn viên Hoa Quốc nhưng vẫn chưa tìm thấy người phù hợp.

Ông suýt từ bỏ, đổi nhân vật chính thành người nước ngoài nhưng biên kịch lại từ chối.

Mấy năm nay phương Tây có quá nhiều phim điện ảnh đồng tính, diễn viên nước ngoài thì hằng hà sa số tha hồ chọn nhưng lâu dần cũng khiến khán giả bớt hứng thú.

Biên kịch muốn thử viết về một tình yêu tinh tế thoát ly khỏi sự nóng bỏng nhiệt tình của văn hóa phương Tây, thể hiện vẻ đẹp nghệ thuật hoàn toàn khác biệt nên quyết định chọn hai nhân vật chính là Hoa kiều.

Cameron và Kỷ Li hàn huyên hồi lâu, người sau bỗng thử thăm dò, "Đạo diễn, thứ cho cháu trực tiếp hỏi thẳng, chuyện casting..."

Cameron nhướng mày, "Chú sẽ dùng hai mắt để đánh giá."

Lalinta bổ sung, "Ngài Kỷ, mọi người đừng thấy cha tôi tủm tỉm cười rồi tưởng ông ấy dễ nói chuyện."

"Khi ông ấy chọn diễn viên chưa bao giờ đi theo lối mòn coi diễn xuất mà thường lấy hình tượng nhân vật để đánh giá trực quan."

Ở chỗ Cameron không bao giờ có chuyện đi cửa sau.

Ông tuân theo tiêu chuẩn —— Diễn viên có thể đả động khán giả bằng kỹ năng diễn xuất đều nhờ bản thân vai diễn đó.

Nói cách khác, ấn tượng đầu tiên dành cho diễn viên ấy phải là liệu đối phương có giống nhân vật hay không.

Cameron từng xem video và ảnh chụp Kỷ Li, trong lòng đã xác nhận 50%. Hiện tại gặp được người thật, độ hài lòng lập tức đạt 100%.

Úc Phú Nhã lần đầu tiếp xúc với cách thức này, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Cô nghĩ đạo diễn cấp bậc quốc tế như Cameron sẽ cực kì nghiêm khắc, chưa biết chừng bọn họ phải trải qua nhiều vòng casting.

"Nếu muốn, ngày mai hai bên liền bắt đầu thương lượng hợp đồng."

Cameron nhìn Kỷ Li, trêu chọc y, "Thù lao không ít đâu."

Kỷ Li đến đây tức là y cũng chuẩn bị sẵn tinh thần cố gắng giành vai diễn về, giờ tự dưng bớt được chút thời gian thì quá tốt.

"Vâng, cảm ơn đạo diễn Cameron." Úc Phú Nhã trả lời thay y.

"Đạo diễn, cháu diễn vai Lộ Diệu vậy ai đóng Ôn Quỳnh thế ạ?"

Kỷ Li chưa bao giờ nhận phim đồng tính. Hơn nữa theo kịch bản, y sẽ phải diễn cảnh thân mật nên khá hồi hộp, chẳng rõ bạn diễn là ai.

"Ôn Quỳnh đã chọn xong, là một nam diễn viên nổi tiếng Hoa Quốc."

Cameron và Lalinta đối mặt, người sau mỉm cười, "Cậu ấy đang ở Mỹ. Hôm nay chúng tôi cũng ngỏ lời mời, chắc sắp đến rồi đấy."

Kỷ Li còn chưa kịp tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ, âm thanh gõ cửa bất chợt vang lên.

Lalinta đáp, "Vào đi."

Kỷ Li nghe tiếng cửa mở, nội tâm hết sức căng thẳng.

Một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn truyền tới.

"Chào đạo diễn Cameron, đã lâu không gặp."

Úc Phú Nhã thấy Tần Nhạc đột nhiên xuất hiện, vội quay sang Kỷ Li đang cực kì kinh ngạc kia.

Chẳng hiểu sao lại bực bội ——

Thôi xong.

Phòng tới phòng lui cuối cùng tự tay đưa nhãi con nhà mình đến miệng sói mất rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc