SAU KHI XUYÊN THÀNH MINH TINH PHÁO HÔI TÔI BẠO HỒNG

Editor: Fei

Nụ hôn đột ngột rơi xuống quấy nhiễu lý trí phải vất vả lắm mới nhặt nhạnh về được của Kỷ Li.

Y bất chấp tất cả kéo tay Tần Nhạc, phóng túng bản thân vào nụ hôn sâu nằm ngoài kịch bản kia.

"A ưm..."

Tiếng rên nhỏ bé bật thốt khỏi miệng.

Tần Nhạc ngắm nhìn gò má ửng hồng của đối phương, vội kéo chăn lên thật nhanh.

Cảnh tượng động tình bị tấm chăn chướng mắt che kín mít.

Cameron và thợ quay phim hiểu rõ mười mươi, tắt máy móc rời khỏi hiện trường.

Mặc kệ bọn họ vậy.

Dù sao cảnh quay mà ông cần đã có, hai câu thoại quan trọng cũng rất ăn nhập với việc diễn viên tự do phát huy.

Kỷ Li bị hôn đến mức chẳng phân rõ Đông Tây Nam Bắc, không hề biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì. Cảm giác thiếu oxy ngày càng tăng, đầu ngón tay ấm áp thuộc về Tần Nhạc châm lửa lướt qua, mãi đến khi chạm vào nơi nào đó.

"Ôn Quỳnh."

Âm thanh nỉ non tràn ra từ kẽ răng.

Dục vọng thiêu đốt trong mắt Tần Nhạc tắt ngấm. Hắn cưỡng ép bản thân mình ngừng lại, thân thể căng cứng, chăm chú ngắm Kỷ Li, "...Em nhìn thử xem tôi là ai?"

Chất giọng kìm nén đầy cay đắng.

Đôi mắt Kỷ Li ngập hơi nước, há miệng thở dồn dập, não vẫn chưa kịp load.

Tấm chăn chùm qua đỉnh đầu được xốc lên, ánh sáng đột ngột bao phủ kích thích sự tỉnh táo.

"Tần, Tần Nhạc?"

Kỷ Li cả kinh, nhìn bốn phía.

Bấy giờ y mới phát hiện đạo diễn lẫn ekip đều biến mất tăm, phim trường như trở thành không gian ái muội dành cho hai người.

Tần Nhạc híp mắt quan sát vẻ mặt Kỷ Li. Hắn ngồi sang bên cạnh, cố gắng kiểm soát âm điệu: "Quay xong rồi."

Lần này hắn không cố tình lấy chăn che phản ứng của mình nữa.

Khóe mắt Kỷ Li lơ đãng đảo qua người hắn, nhận thấy nơi nào đó đang cực kì hưng phấn nên y càng chẳng biết phải nói gì.

Đóng phim đóng tới mức này, nếu dùng hai từ "chuyên nghiệp" để miêu tả thì thật quá hời hợt.

"Tần Nhạc, em..."

"Tôi cho em thời gian." Tần Nhạc xoay lưng, cứng rắn nhưng vẫn rất dịu dàng siết gáy Kỷ Li khiến y không thể tránh khỏi việc đối mặt với hắn.

Tần Nhạc trông bình tĩnh song sâu bên trong con ngươi lại là cuồng phong bão tố, từng câu từng chữ như đang nói cho Kỷ Li đồng thời cũng nhắc nhở chính mình.

"Chờ bộ phim đóng máy, chúng ta sẽ cẩn thận phân tích mối quan hệ này nhé."

Lâu nhất là một tháng.

Bằng không cứ kéo dài thêm, Tần Nhạc sợ bản thân hắn sẽ phát điên trước khi theo đuổi được người ta mất.

Bây giờ không phải thời điểm thích hợp, ngoài việc bọn họ còn gần một tháng ghi hình thì hiện đang có rất nhiều nhân viên công tác đứng chờ. Chính vì vậy, Tần Nhạc không thể làm ra bất kỳ hành động bất thường nào hủy hoại mối quan hệ giữa hắn và Kỷ Li.

Tần Nhạc dừng một chút, gặng hỏi, "Tối hôm qua em thực sự mơ thấy tôi đúng không?"

"..."

Kỷ Li yên lặng chớp mắt, hừ một tiếng, "Toàn mơ linh tinh thôi ý."

Hư quá!

Tần Nhạc nhạy bén phát hiện vài sợi tơ tình lưu luyến, lúc này mới nở nụ cười.

Hắn dùng ngón tay lau vệt nước quyến rũ dính trên môi Kỷ Li, cười nhạo, "Cameron không hô cut và dẫn người đi chứng tỏ cảnh này chúng ta tự do phát huy khá tốt."

Kỷ Li vội vàng đẩy hắn ra, cố gắng bình tĩnh, "Dù sao chúng ta cũng là diễn viên chuyên nghiệp."

Tần Nhạc phì cười, không nói gì thêm.

Năm phút sau, ekip của từng người bước vào phòng.

Kỷ Li vừa uống nước ấm vừa vô thức hồi tưởng dư vị nụ hôn sâu ban nãy.

Bánh Bao thấy y ngẩn ngơ bèn hỏi, "Anh Kỷ, anh đang nghĩ gì thế?"

"À không." Kỷ Li lảng tránh.

Chẳng qua y đang tự nhủ: Nếu bỏ qua vai diễn Lộ Diệu, hình như y cũng thật sự thích Tần Nhạc?

...

Đoàn phim nghỉ dưỡng sức hai ngày xong liền bắt đầu ghi hình phân đoạn quan trọng nhất ——

Khi Lộ Diệu và Ôn Quỳnh rơi vào lưới tình, bọn họ cùng nhau thương lượng vấn đề sang Mỹ định cư, quyết tâm gây dựng sự nghiệp mới, thoát khỏi cha mình.

Thời điểm hai người đang ngập tràn ảo tưởng về tương lai thì một tai nạn xe liên hoàn bất ngờ xảy đến.

Tháng mười một tại Iceland lạnh thấu xương.

Kỷ Li là kiểu người sợ lạnh, quay phim ngoài gió rét chẳng khác gì hành xác y. Cả ekip phải vất vả ngoài trời gần tám tiếng đồng hồ mới kết thúc công việc.

Kỷ Li ôm túi sưởi trốn trong xe RV, bàn tay cứng đờ dần trở nên ấm áp hơn.

Giây lát sau, ai đó mở cửa xe RV khiến gió lạnh ùa vào.

"Kỷ, đây là phần kịch bản kế tiếp, cậu có thể đọc trước."

Nhân viên công tác đưa tài liệu tới, còn bổ sung, "Đạo diễn Cameron bảo tôi dặn cậu, kết cục của bộ phim cần giữ bí mật, khi nào đến ngày ghi hình mới có thể cho cậu biết."

"Hơn nữa phần diễn của cậu và Tần phải chia ra quay riêng. Nói cách khác, kịch bản mỗi người các cậu nhận đều viết dưới góc nhìn của từng người. Đạo diễn hy vọng cả hai sẽ giữ kín kịch bản vì hiệu quả diễn xuất."

"Chia ra quay riêng?" Kỷ Li chỉ ra điểm khác biệt.

Vậy nghĩa là sau khi Lộ Diệu và Ôn Quỳnh gặp tai nạn xe sẽ không có cảnh quay chung?

Nghĩ đến khả năng ấy, cõi lòng Kỷ Li đột nhiên căng thẳng. Y cảm ơn nhân viên công tác rồi vội lật xem tình tiết mà mình mong đợi từ lâu.

Lộ Diệu bị tai nạn hôn mê, lúc mở mắt đã là nửa tháng sau. Y nằm trên giường bệnh mê man gần một tuần mới thanh tỉnh.

Trong phòng bệnh VIP, cha Lộ lâu lắm mới gặp cuối cùng cũng xuất hiện.

Từ khi Lộ Diệu gặp chuyện tới nay, tiền viện phí đều do ông ta chi trả.

Lộ Diệu làm lơ vẻ "ân cần" của ông ta, câu nói đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là:"Ôn Quỳnh đâu?"

Nhưng vừa nhắc tên người ấy cha Lộ liền nổi trận lôi đình.

"Ôn Quỳnh? Mày bảo cái thằng đàn ông nhu nhược vô liêm sỉ chỉ biết dùng cái mặt để lừa tiền người khác kia á? Nó trốn lâu rồi! Mày bị tai nạn là nó chuồn mất dạng luôn!"

"Mày đúng là cái đồ thiếu chí tiến thủ, cầm tiền của tao sống chung với đàn ông! Mày không biết xấu hổ nhưng mày nên nghĩ tới tao chứ! Sao mẹ mày lại đẻ ra loại con như mày nhỉ? Nếu mày không phải con trai duy nhất của Lộ Bang Tường tao thì mày có chết trong tai nạn xe kia tao cũng chả thèm quan tâm!"

Như đại đa số phụ huynh Hoa Quốc khác, cha Lộ coi chuyện "con mình là đồng tình" thành chuyện rất đáng sỉ nhục. Huống hồ trong mắt ông ta, Lộ Diệu vẫn là "công cụ" dùng để "nối dõi tông đường".

Tiếng chửi rủa che trời lấp đất truyền đến khiến y tá phải qua khuyên can.

Lộ Diệu lạnh lùng nhìn cha Lộ, giả điếc trước mấy lời nhục mạ đó. Y kiên định hỏi, "Ôn Quỳnh đâu? Anh ấy không phải người như vậy."

Cha Lộ bị y chọc tức suýt tắc thở, đẩy cửa bỏ đi.

Lộ Diệu hiểu rõ cách làm người của cha Lộ, chắc chắn y sẽ không bao giờ tin những gì ông ta nói. Y đành chuyển sang nhìn y tá bên cạnh, lặp lại vấn đề.

"Ngài Ôn chưa chết."

Dường như y tá biết Lộ Diệu đang muốn nghe điều gì, ngay câu mở đầu đã làm y bớt lo hơn. Trong vụ tai nạn xe này, người bị thương nghiêm trọng nhất là Lộ Diệu.

Y thở phào nhẹ nhõm, song câu sau của y tá lập tức đẩy y rơi xuống địa ngục.

"Người được đưa vào bệnh viện cùng lúc với cậu bị thương nhẹ ở phần đầu, chưa tới hai ngày đã xuất viện, mấy hôm rồi chưa ghé qua."

"À, tôi tận mắt nhìn thấy anh ta cầm tiền trong vali, để lại toàn bộ quần áo và đồ dùng khác."

"Ngài Lộ, tuy tôi không tán thành việc cha cậu mắng chửi cậu nhưng tôi muốn cậu biết rằng, chia tay một kẻ không xứng đáng thì tương lai cậu mới có thể gặp được tình yêu chân chính."

Y tá tốt bụng nhắc nhở, lại chẳng khác gì đâm từng nhát dao vào tim Lộ Diệu.

Y không khóc không quậy, đương nhiên cũng chẳng tin.

Lộ Diệu thừa dịp bảo vệ không đi kiểm tra, lết chân phải thương nặng đi tìm khắp mọi ngóc ngách trong bệnh viện.

Y trở về căn gác xép vắng tanh, lang thang tìm kiếm không mục đích như người điên trên đường phố lạnh lẽo.

Trái tim được Ôn Quỳnh ủ ấm dần đóng băng.

Cuối cùng Lộ Diệu bị ép nhập viện.

Mặc dù cha Lộ vô tình nhưng chung quy vẫn không nỡ bỏ mặc đứa con trai ruột mang chung dòng máu với mình. Ông ta thuê đoàn bác sĩ chuyên nghiệp chẩn bệnh cho Lộ Diệu.

Về sau chân phải Lộ Diệu chẳng thể chữa dứt điểm, trời trở lạnh sẽ đau đến mức đi không nổi.

Cái danh "công tử bột" "công tử nhà giàu" mà người ngoài gán cho Lộ diệu cũng không còn nữa nhưng y vẫn lưu luyến ly Long Island Iced Tea kia như cũ.

Đến bất cứ đâu, bất cứ quán bar nào, khẩu vị luôn không đổi.

Y thường quay trở lại căn gác xép nhỏ vào mùa đông hàng năm, dùng giá tiền cao gấp mười lần để đổi lấy quyền được ngủ tại đó. Chủ nhà nghỉ cười bảo y là đồ ngu nhưng càng thấy mừng hơn vì mối làm ăn này.

Chẳng ai hay, lồng ngực đầm đìa máu tươi của Lộ Diệu đã hoàn toàn trống rỗng theo sự ra đi đột ngột của người nọ.

Cuối kịch bản có một màn độc thoại.

"Tôi nằm dưới bầu trời cực quang Reykjavík, mơ một giấc mộng tuyệt đẹp. Trời vừa sáng tôi liền tỉnh mộng, người kia cũng biến mất."

"Mỗi năm tôi đều trở lại căn gác xép ấy: lò sưởi vẫn hỏng, bóng đèn vẫn chớp tắt liên tục, tất cả đều chẳng thay đổi nhưng tôi tìm không thấy nữa."

...

Đạo diễn Cameron quá tàn nhẫn, ngăn cản hai nhân vật chính gặp mặt trước cảnh "tai nạn xe cộ" còn yêu cầu hai bên ký hiệp nghị thỏa thuận.

Không chỉ Lộ Diệu và Ôn Quỳnh, Kỷ Li và Tần Nhạc cũng phải tách nhau ra. Đạo diễn dùng hành động thực tế để xây dựng bầu không khí chân thật nhất.

Kỷ Li hiểu dụng ý của Cameron, dứt khoát đưa điện thoại cho Bánh Bao.

Hai mươi ngày trôi qua nhanh chóng, tâm trạng Kỷ Li ngày càng nặng nề khi nhập tâm vào việc diễn xuất. Cuối cùng, cảnh hơ khô thẻ tre mà y chờ mong đã đến.

"Đạo diễn, sắp tới ngày bấm máy tiếp rồi đúng không? Kịch bản đâu ạ?" Kỷ Li trang điểm xong xuôi đi tới, hỏi thẳng.

Kỷ Li đóng phim nhiều năm, đây là lần đầu tiên đụng phải tình huống chưa có kịch bản vào ngày quay. Thú thực, y không rõ trong hồ lô của Cameron đang bán thuốc gì.

"Kỷ, đừng vội. Chú giới thiệu với cháu người này trước." Cameron vỗ vai Kỷ Li, trấn an, "Đây là quý cô Amanda, biên kịch của Long Island Iced Tea."

Kỷ Li dời mắt sang.

Một người phụ nữ tóc xoăn màu vàng, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, mặc áo khoác quần bò đơn giản trông rất thoải mái đang đứng cạnh Cameron.

"Chào cô Amanda, tôi là Kỷ, diễn viên đóng vai Lộ Diệu."

"Kỷ, lần đầu gặp mặt." Amanda chủ động đưa tay bắt chuyện, "Xin lỗi, mãi đến cảnh cuối tôi mới đến gặp diễn viên chính."

"Không sao ạ."

"Thật ra tôi rất sợ cậu không diễn được Lộ Diệu trong lòng tôi. Cơ mà từ lúc bắt đầu bấm máy, đạo diễn Cameron thường gửi tôi xem cảnh cut của hai người. Cảm ơn cậu nhé, cậu diễn quá tuyệt vời."

Kỷ Li khẽ mỉm cười, nội tâm vẫn lo về kết cục bộ phim.

"Amanda, cháu giải thích cho Kỷ nghe đi." Cameron nhường biên kịch quyền lợi công bố.

Amanda mời Kỷ Li ngồi xuống, chẳng vòng vo thêm nữa: "Kỷ, tôi quyết định xong kết thúc từ lâu rồi nhưng sẽ không có kịch bản."

"Xin lỗi, tôi không hiểu ý cô lắm." Kỷ Li nhíu mày.

"Cậu từng nghe "sân khấu nhập diễn sâu" chưa?"

Xếp khán giả vào một bối cảnh rộng lớn, NPC tại đó đều là diễn viên. Bọn họ sử dụng ngôn ngữ dẫn dắt "vai chính khán giả", khiến bọn họ hòa mình vào kịch bản.

Kỷ Li gật đầu, nhanh chóng thông suốt, "Cô Amanda, ý cô là lát nữa chúng ta ghi hình như vậy ư?"

"Cháu chính là Lộ Diệu, chúng tôi tin cháu sẽ bộc lộ được tình cảm chân thật nhất dưới tình huống "không biết gì"." Cameron búng tay.

"Đương nhiên, chú sẽ nói cho cháu biết sơ lược cốt truyện."

Đoàn phim bắt tay vào việc dựng bối cảnh từ nửa tháng trước.

Cameron khá liều lĩnh, quả thực chẳng có mấy đạo diễn vượt qua ông về phong cách tả thực trần trụi này.

"Thiết bị ghi hình đã chuẩn bị xong. Chú hứa với cháu: nếu cảnh quay không đạt hiệu quả như chú mong muốn thì bọn chú sẽ xóa đi và quay lại theo cách bình thường."

Ông dám thử nghiệm phương thức mới, đồng thời có kế hoạch dự trù khi thất bại.

"Vâng, cháu sẵn sàng rồi." Toàn bộ ekip đều không sợ chậm tiến độ thì diễn viên chính là y đây còn gì để lo nữa?

Diễn viên cần khiêu chiến đa dạng cách thức diễn xuất mới phải.

Cameron hài lòng gật đầu, đưa cho y một tờ giấy mỏng, "Đây là sơ lược cốt truyện, cháu cầm lấy ngẫm nghĩ thử xem. Nửa giờ sau chúng ta bấm máy."

"Vâng."

Thời gian thoắt cái đã hết.

Kỷ Li mặc âu phục màu nâu nhạt đứng trước cửa triển lãm tranh, lẳng lặng đợi Cameron hô action.

Thiết bị ghi hình và thợ quay phim đều là những người dày dặn kinh nghiệm. Ngoài ra bên trong triển lãm còn gắn rất nhiều camera ẩn, ngay cả NPC cũng là diễn viên gạo cội.

Hết thảy đều sẵn sàng, âm thanh "action" vang lên lần cuối.

Kỷ Li ấp ủ tâm trạng xong bèn mở mắt, lập tức hóa thân thành Lộ Diệu.

Kỷ Li đứng trước địa điểm tổ chức triển lãm tranh, gấp gọn chiếc gậy chống, nhét vào tay áo rộng rãi. Y hạ mắt nhìn chân phải, chậm rãi hít thở vài nhịp rồi đẩy cửa.

Hơi ấm lẫn tiếng bàn luận xôn xao ùa tới.

Triển lãm tranh mở ba ngày, nghe đồn là trưng bày tác phẩm của vài họa sĩ nặc danh. Bởi vì những bức tranh được người trong nghề đánh giá cao nên khách tham quan đều thuộc giới thượng lưu.

Lộ Diệu biết tin liền nhờ người lấy được thư mời. Mấy năm qua, y thích nhất đi dạo mấy triển lãm tranh như thế này.

Bất kể họa sĩ nổi tiếng hay không nổi tiếng, y đều có mặt.

Lộ Diệu ấp ủ nỗi mong chờ không thiết thực, y muốn tìm dấu vết người kia để lại ở nơi bao la rộng lớn đó.

Chỉ tiếc rằng mọi thứ đều chỉ là mơ.

Cái tên Ôn Quỳnh chẳng còn xuất hiện tại thế giới của y nữa.

Lộ Diệu từng nghĩ phải chẳng mọi người đang lừa mình: kỳ thực Ôn Quỳnh chết trong tai nạn xe ấy mất rồi. Song, camera ở bệnh viện đã nói cho y biết ——

Ôn Quỳnh không chết. Hắn đã cầm hết các vật đắt tiền, sảng khoái bỏ đi.

Khóe mắt Kỷ Li ửng hồng nhưng cũng tan biến rất nhanh.

"Chào ngài, xin hỏi ngài có cần nghe thuyết minh tranh không?" Nam thanh niên mặc chế phục bước đến, đánh giá vị khách vừa xuất hiện này.

Theo lẽ thường tới đây đều là người giàu, sao bộ vest của quý ngài đây trông lạc quẻ như vậy nhỉ?

Lộ Diệu không phát hiện ánh mắt đánh giá kia, chìa thư mời ra, "Làm phiền anh dẫn tôi tham quan xung quanh."

"Đương nhiên."

Thanh niên chủ động dẫn đường, thấy Kỷ Li đi chậm bèn phối hợp giảm tốc độ.

Dạo triển lãm, thưởng thức các tác phẩm hội họa quả thật là chuyện vui tai vui mắt.

Hồi xưa Lộ Diệu không hiểu, còn từng cười nói "toàn chỗ cho đám nhà giàu bày vẽ". Tiếp đó y sẽ bị Ôn Quỳnh trừng phạt bằng cách bóp má, tiện đà hôn một cái.

"Thưa ngài, những tác phẩm hội họa trưng bày tại đây có thể giao dịch buôn bán. Nếu như ngài vừa ý bức nào xin hãy nói với tôi."

Song giá khá cao, không phải fan họa sĩ thì rất hiếm người chịu chi.

Kỷ Li im lặng cười. Đây không phải tranh của người nọ, y chẳng có hứng thú.

Hai người trò chuyện câu được câu chăng với nhau, trái tim Kỷ Li cũng dần bị cảm giác thất vọng quen thuộc lấp đầy.

Y từng mua tập tranh Ôn Quỳnh vẽ, quen thuộc từng nét bút của hắn. Các bức tranh này tuy đẹp nhưng không phải điều y mong đợi.

Triển lãm rất rộng, hai người vừa đi hết dãy hành lang dài chợt nghe tiếng đứa nhỏ la hét.

Kỷ Li nhìn sang. Đứa nhỏ chắc vẫn chưa tới tuổi hiểu chuyện, bị mẹ mình che miệng, thấp giọng dạy dỗ.

Khóe mắt Kỷ Li lướt qua, ngay lập tức như bị điện giật.

Y chẳng hề do dự mặc kệ nhân viên công tác mải mê thuyết minh bên cạnh mà chạy chậm đến một góc không người ghé thăm.

Màn hình giám sát phát hình ảnh trực tiếp.

Cameron chú ý chi tiết Kỷ Li diễn chân phải bị què, ông thở dài, "Đó! Kỷ đã hòa nhân vật Lộ Diệu vào trong máu thịt mình rồi."

Mặc dù y chạy theo bản năng nhưng vẫn thể hiện từng tiểu tiết một cách hoàn hảo.

Amanda gật đầu, ánh mắt luôn dừng trên monitor.

Tiếp theo chính là phân cảnh quan trọng nhất.

Kỷ Li nhìn chằm chằm tác phẩm treo nơi góc tường, cả người run rẩy.

Thanh niên trong tranh đứng dưới bầu trời cực quang, hai mắt nhìn thẳng vào người "ngoài tranh", nụ cười trên gương mặt còn đẹp hơn muôn ngàn vì sao.

Dưới khung tranh to lớn viết tên bức họa là —— Người Tôi Yêu Nhất.

"Anh bảo mình đến đây tìm linh cảm, hiện tại đã thấy chưa?"

"Em mơ thấy anh vẽ tranh cho em, còn nói em là Muse của anh."

"Muốn lừa tranh ở chỗ anh chứ gì?"

"Sao lại lừa được? Trông em cũng đẹp chứ bộ. Nếu anh muốn vẽ thì em sẽ miễn phí thuê người mẫu cho anh."

Kỷ Li đột nhiên nhớ lại đoạn đối thoại ngày hôm đó, lòng đau chẳng thở nổi.

Trái tim trống rỗng vừa mọc ra máu thịt ngay lập tức bị những lời kia đâm nát bấy.

Thanh niên hướng dẫn hỏi, "Thưa ngài, ngài thích bức họa này ư?"

"Anh, anh có biết họa sĩ vẽ bức tranh là ai không? Anh ấy đang ở đâu?" Kỷ Li chớp mắt, vội vàng bám lấy quần áo người hướng dẫn, gặng hỏi.

"Thưa ngài, xin ngài đừng kích động. Những bức họa đều là nặc danh cả."

Người hướng dẫn đảo mắt nhìn sang, "Thế nhưng tôi nghe nói...Nghe nói họa sĩ vẽ bức tranh đã qua đời vào tháng trước."

Hình như do căn bệnh ung thư di truyền, mẹ hoạ sĩ kia cũng mất vì lí do tương tự.

"..."

Kỷ Li không biết kịch bản của Tần Nhạc, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Y thẫn thờ mãi, khó tin cười gượng, "Anh bảo sao?"

Người hướng dẫn là diễn viên đoàn phim mời tới. Anh quan sát vẻ mặt Kỷ Li, tiếp tục đọc câu thoại vốn được chuẩn bị sẵn.

"Vị họa sĩ ấy là bạn của ông chủ chúng tôi. Khoảng 4-5 năm trước anh ta bị tai nạn xe cộ nghiêm trọng, não chịu chấn thương nặng ảnh hưởng tới thị lực..."

Hai mắt hắn chỉ thấy ánh sáng lờ mờ nhưng vẫn vẽ lên bức tranh này.

Phải phác họa sơ qua mới có thể cầm cọ vẽ, điều đó chứng tỏ cảnh tượng kia đã khắc sâu trong tâm trí hắn, bằng không hắn lấy đâu ra nghị lực vượt xa người bình thường để hoàn thiện tác phẩm?

"Ông chủ chúng tôi là nhà phê bình trong nghề, ngài ấy mang nó đến chỗ các chuyên gia thẩm định. Tác phẩm nhận được đông đảo lời khen ngợi nhưng vị họa sĩ kia vẫn không chịu bán."

Thật ra cũng không hẳn, vị họa sĩ kia chỉ muốn bán cho một người, đồng thời còn ra giá thấp một cách thái quá.

Ông chủ yêu cầu bọn họ treo bức tranh tại mỗi kỳ triển lãm.

Song, do bức tranh hoàn toàn không đem lại lợi ích gì nên người phụ trách bèn đặt nó ở góc khuất.

Đầu óc Kỷ Li trống rỗng, bị những lời ban nãy làm chấn động. Lúc y hoàn hồn thì hốc mắt đã đẫm nước.

Y lau nước mắt, ép bản thân tỉnh táo hơn nhưng giọng điệu vẫn run rẩy như trước: "Bức tranh này bao nhiêu tiền? Tôi có thể mua nó không?"

"Rất xin lỗi thưa ngài, bức tranh chỉ bán cho vị khách tên là..." Người hướng dẫn bỗng im lặng.

Hắn đột nhiên nhớ cái tên viết trên thư mời của thanh niên —— Lộ Diệu.

Đó cũng là người duy nhất họa sĩ muốn bán tranh cho.

"Ngài Lộ? Ngài nhất định phải mua bức tranh này à?"

Kỷ Li không đáp, ánh mắt chưa từng rời khỏi tác phẩm treo trên tường.

Hóa ra người y luôn tin tưởng chưa bao giờ bỏ rơi y. Ôn Quỳnh vẫn luôn yêu y đến tận cùng sinh mệnh.

Ôn Quỳnh có lòng tự trọng rất cao, hắn không muốn người yêu thấy dáng vẻ đầy khiếm khuyết của mình.

Lộ Diệu biết chuyện "Ôn Quỳnh cầm đồ đắt tiền bỏ trốn" là cách thức vụng về đối phương dùng để khiến y dứt khoát từ bỏ đoạn tình cảm này.

May mà y thông minh, không bị lừa.

"Chắc chắn."

Kỷ Li nở nụ cười so với khóc còn đáng lo hơn: "Bức tranh này bao nhiêu tiền vậy?"

Người hướng dẫn nhìn y bằng ánh mắt hết sức phức tạp, báo con số nhỏ đến ngỡ ngàng, "Tám đô la."

Nỗi chua xót vất vả lắm mới kìm nén được bỗng trào dâng, Kỷ Li ngồi xổm xuống đất để mặc nước mắt tuôn rơi.

Cái người xưa giờ luôn biết dùng nụ cười che giấu nỗi đau nay lại giống như đứa trẻ, cao giọng khóc rống.

Tương tự khung cảnh nhiều năm về trước. Y say rượu bất lực khóc lóc kể lể trên đường phố Iceland thế nhưng lần này chẳng còn ai "nhặt" y về nhà nữa.

Bức tranh trị giá tám đô la?

Ban đầu, ly rượu Long Island Iced Tea y mời Ôn Quỳnh cũng có giá tám đô la.

========

Bình luận

Truyện đang đọc