SAU KHI XUYÊN THÀNH VẬT HI SINH TA KHIẾN NAM CHÍNH TRỞ NÊN NỔI TIẾNG


Tô Tễ Tinh không biết Hạ Xán đã đăng weibo, cho nên không hiểu Lục Miểu nhắn thế là có ý gì.

[Tô Tễ Tinh]:...!Làm sao cô biết?
[Lục Miểu]: Tôi vừa lướt xong weibo thì lại nhìn thấy vòng bạn bè của anh, từ xa còn phải nhìn hai người tú ân ái! Tết nhất rồi, có thể để ý đến cảm thụ của cún độc thân một chút không hả? *mỉm cười*
[Tô Tễ Tinh]:...!
Cậu vội vào xem weibo của Hạ Xán, hai tấm ảnh giống hệt cái cậu đăng vòng bạn bè, cho nên chỉ cần là người vừa theo dõi weibo Hạ Xán vừa kết bạn wechat của cậu, thì đều sẽ biết đêm nay bọn họ ở bên nhau ngắm pháo hoa!
Tô Tễ Tinh chọc chọc khuỷu tay vào Hạ Xán, hỏi: “Sao cậu lấy ảnh tôi chụp đăng weibo?”
Hạ Xán lại thấy không có việc gì, “Chỉ muốn đăng thôi.”
Tên này lười đến mức cả vạn năm không thèm cập nhật weibo lấy một lần, lại đột nhiên đăng ảnh, không gây chấn động mới là lạ!
Quả nhiên bài đăng chưa tới năm phút phía dưới đã có rất nhiều người hâm mộ để lại bình luận, có một bình luận hỏi anh có phải xem pháo hoa một mình không, Hạ Xán còn trả lời ‘Không phải’.

Cư dân mạng đều là những người có khứu giác nhạy bén, lập tức ngửi được mùi dưa chín, cả đám sôi nổi tag Hạ Xán hỏi anh xem pháo hoa cùng ai, Tô Tễ Tinh dám cá Hạ Xán dám nói thật, nên vội cướp điện thoại khỏi tay anh.

Cậu không muốn ngay mùng một đầu năm đã phải tăng ca làm quan hệ công chúng khẩn cấp đâu!
“Này, cậu đừng lên weibo nói lung tung!” Tô Tễ Tinh thấp thỏm nói, “Sẽ bị thủy quân dẫn hướng dư luận!”
Hạ Xán lại không sao cả, “Tôi cũng nói gì đâu, ăn Tết cùng người nhà rồi cùng nhau xem pháo hoa rất bình thường mà.”
Tô Tễ Tinh đỡ trán, “Chính vì rất bình thường nên không đáng để cố ý giải thích, cậu có biết cái gì gọi là lạy ông tôi ở bụi này không? Còn nữa, cậu đăng ảnh giống hệt tôi đăng trên vòng bạn bè, thế này thì những người quen chúng ta không phải đều biết đêm nay chúng ta ở bên nhau sao?”
Hạ Xán nhún vai, “Biết thì sao, cũng đâu phải chuyện gì khó nói.”
Tô Tễ Tinh: “...” Lại còn biết thì sao à, ngay cả Lục Miểu còn đoán ra được quan hệ của bọn họ, tên này còn cà lơ phất phơ không thèm để ý, cậu sớm muộn gì cũng bị tên này chọc tức chết mất thôi!
Lục Miểu vẫn còn đang hóng chuyện, gửi liên tiếp mấy tin nhắn cho Tô Tễ Tinh, cậu sợ Lục Miểu nói lung tung, vội giải thích với cô.

[Lục Miểu]: Gặp người nhà rồi?

[Tô Tễ Tinh]: Đâ có, tôi với cậu ta vốn cùng quê, gia đình cũng quen biết nhau rồi.

[Lục Miểu]: À ~ thì ra là thanh mai trúc mã.

[Tô Tễ Tinh]:?
[Lục Miểu]: Không cần giấu đâu, tôi sớm đã nhìn ra hai người là gay rồi, nếu không, tôi xinh đẹp cỡ này, làm gì có tên trai thẳng nào lại không động tâm?
[Tô Tễ Tinh]: Được rồi, đừng nói lung tung {Lì xì} {Lì xì} {Lì xì}
[Lục Miểu]: Cảm ơn ông chủ ~ yên tâm, miệng tôi kín lắm ~ *hôn*
Còn may trước mắt chỉ có Lục Miểu nhìn ra manh mối, tống cổ xong Lục Miểu, Tô Tễ Tinh nghiêm túc trừng Hạ Xán, “Về sau mỗi một chữ cậu đăng Weibo, không mỗi một dấu chấm câu, đều phải được tôi cho phép mới được đăng, biết chưa?”
Hạ Xán tùy tiện ‘Ừm’ một tiếng, nghe sao cũng thấy quá có lệ, sau một lát lại hỏi: “Cậu rất sợ để người khác biết quan hệ của chúng ta à?”
“Tôi là sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu đấy.” Tô Tễ Tinh thở dài bất đắc dĩ, “Tuy những năm nay mọi người đã chấp nhận đồng tính luyến ái hơn xưa, nhưng cậu còn trẻ, công khai giới tính quá sớm cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng đến con đường diễn xuất sau này của cậu.”
Điều Tô Tễ Tinh lo lắng cũng không sai.

Đồng tính trong giới giải trí dù nam hay nữ cũng không ít, nhưng không ai sẽ công khai ngay lúc sự nghiệp mình thăng hoa, bởi vì trước mắt phim ảnh trên thị trường chủ đạo vẫn là theo hướng ngôn tình, thừa nhận mình đồng tính, chẳng khác nào tự vùi lấp nghiệp diễn của mình.

Hạ Xán biết Tô Tễ Tinh làm vậy là muốn tốt cho anh, người sống trên đời, có rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ, nhưng anh muốn mang đến những điều tốt đẹp nhất cho Tô Tễ Tinh, không muốn yêu đương còn phải che che giấu giấu.

Anh muốn cho toàn thế giới biết người anh thích là ai, muốn chia sẻ niềm vui của mình với toàn thế giới.

Đã qua không giờ, tuy pháo hoa vẫn còn bắn, nhưng người ở công viên đã với đi rất nhiều, dù sao đêm mùa đông trời vẫn rất lạnh, mọi người ở bên ngoài hứng gió lạnh lâu như vậy, đều đã muốn quay về ổ chăn ấm áp trong nhà.

Tô Tễ Tinh đứng lên dậm dậm chân, dùng bàn tay xoa khuôn mặt lạnh lẽo, “Mọi người đều đi cả rồi, chúng ta cũng về thôi chứ?”
Hạ Xán không ý kiến, hai người đi bãi đỗ xe tìm xe, rồi lái xe về nhà.


Đến một ngã rẽ, Hạ Xán đột nhiên hỏi: “Đưa cậu về nhà à?”
Tô Tễ Tinh quay sang nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, “Không thì sao?”
Ánh mắt Hạ Xán như còn ý khác, nói: “Nhà tôi không có ai.”
Tô Tễ Tinh trợn mắt, “...!Không ai tôi cũng không đi!”
Hạ Xán tiếc nuối nhướn mày, “Vậy thì tiếc quá, mẹ tôi còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon chờ cậu tới đó.”
Tuy Hạ Xán đã kéo ra Hạ Tinh, nhưng Tô Tễ Tinh vẫn không dao động, cậu sao còn không hiểu Hạ Xán muốn gì, tên này á, từ sau khi nói rõ tâm ý với cậu là không còn cần mặt mũi gì nữa, cậu sao còn có thể chui đầu vô lưới?
“Yên tâm, sáng mai tôi sẽ đến chúc tết cô.”
Hạ Xán dụ dỗ bất thành, chỉ đành thành thật đưa Tô Tễ Tinh về nhà, khi đến cổng khu nhà cậu, xe mới dừng lại, Tô Tễ Tinh bỗng nhận được một cuộc điện thoại, là Trương Bác Thiên gọi đến.

Tô Tễ Tinh: “A lô, Trương mập, muộn vậy còn gọi có chuyện gì sao?”
“Đại ca, em nhìn thấy ảnh anh đăng trên vòng bạn bè, đêm nay anh cũng tới công viên bờ sông à?” Tuy mấy năm nay không thường gặp mặt, nhưng hai người trò chuyện vẫn quen thuộc như cũ, Trương Bác Thiên nói với vẻ hấp tấp, “Năm nay anh về đây ăn Tết à? Có rảnh không? Lâu rồi không gặp, chọn lúc nào tụ tập chút nha?”
Tô Tễ Tinh vốn đang chuẩn bị xuống xe, nhận được cuộc gọi thì vừa mở cửa xe lại đóng lại, ngồi trở lại trong xe: “Được đó, mấy ngày đầu năm tôi đều ở Thông Thành.”
Trương Bác Thiên: “Vậy được, để em gọi mấy anh em nữa.

Đúng rồi, anh Xán cũng về quê à? Em thấy hình như weibo của anh ấy cũng đăng ảnh xem pháo hoa?”
Tô Tễ Tinh quay sang nhìn Hạ Xán, vờ như không có việc gì nói: “Ừ, cậu ấy ở.”
“Gọi anh ấy cùng đi nhé?” Trương Bác Thiên vui tươi hớn hở nói, “Vợ em là fan của anh ấy đấy, em còn muốn tìm anh Xán xin chữ ký cho cô ấy niềm vui bất ngờ, không biết anh ấy có đến không nữa.”
Tô Tễ Tinh sợ Trương Bác Thiên biết cậu và Hạ Xán đang ở bên nhau, nên cũng không lên tiếng hỏi Hạ Xán ngay lúc này, mà chỉ bảo với Trương Bác Thiên là đợi ngày mai cậu sẽ hỏi Hạ Xán hộ cậu ta, rồi sẽ trả lời cậu ta sau.

Trương Bác Thiên rất vui vẻ, “Tốt quá, vậy em chờ tin của đại ca, em đi liên hệ với đám bạn học cũ đây, để xem có thể mở một buổi họp lớp không.”

Cúp điện thoại, Tô Tễ Tinh hỏi Hạ Xán: “Cậu đi không?”
Hạ Xán nghe được cuộc đối thoại của Tô Tễ Tinh với Trương Bác Thiên, thời cấp ba anh đã quen độc lai độc vãng, trừ Tô Tễ Tinh với đám đàn em của cậu còn xem như quen biết, còn lại những bạn học cùng lớp khác anh đã quên gần hết tên rồi.

Nhưng ai cũng biết, mấy chỗ như họp lớp là nơi dễ xảy ra chuyện nhất.

Nên Hạ Xán chỉ suy nghĩ chốc lát liền nói: “Đi.

Tôi đi cùng cậu.”
***
Cuối cùng họp lớp quyết định tổ chức vào ngày mùng hai tháng giêng, nhờ có Trương Bác Thiên tuyên truyền, khiến mọi người đều biết Hạ Xán sẽ tham gia họp lớp, thành ra cả lớp có những hơn ba mươi người tới.

Đa số mọi người từ sau khi tốt nghiệp đều chưa từng gặp lại, nếu không phải đều muốn gặp mặt Hạ Xán một lần, thì cũng sẽ không tới đông như vậy.

Trương Bác Thiên đặt một phòng bao của nhà hàng, đến trưa, mọi người lục tục đến chỗ hẹn, khiến Tô Tễ Tinh ngoài ý muốn chính là, không biết Trương Bác Thiên làm cách nào còn liên hệ được với cả Sở Điềm, cô cũng tới tham gia họp lớp...!
Sở Điềm đã hủy hợp đồng với công ty cũ, sau khi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng thì ký với Thước Tinh, hiện tại cô đã là nghệ sĩ của Thước Tinh.

Việc ký hợp đồng với Sở Điềm cậu giao hết cho Evan làm, hai người sau lần Tô Tễ Tinh ra mặt thay Sở Điềm ở khách sạn đó, chưa từng gặp lại nhau.

Tô Tễ Tinh thấy hơi hổ thẹn với Sở Điềm, dù sao cô vốn dĩ là nữ chính, cô với Hạ Xán mới là một đôi.

Nhưng hiện giờ...!Không biết trời xui đất khiến thế nào, mà Hạ Xán thành gay lại còn thích cậu, cậu đoạt mất người đàn ông vốn di sẽ thuộc về Sở Điềm...!
Càng xấu hổ hơn chính là, Trương Bác Thiên không biết rõ mọi chuyện còn xếp cậu, Hạ Xán và Sở Điềm ngồi chung một bàn, cho nên hiện giờ bên trái cậu ngồi là Sở Điềm, bên phải cậu là Hạ Xán, khiến cậu cảm thấy bản thân như kẻ thứ ba chen chân phá hoại tình cảm của nam nữ chính.

Họp lớp chính là mấy người bạn học cũ tụ lại một chỗ ăn ăn uống uống, ôn chuyện khoác lác, qua ba tuần rượu, có rất nhiều người đến tìm Hạ Xán xin chụp ảnh chung với chữ ký, dù sao người bình thường đâu phải ngày nào cũng được gặp diễn viên, có một người bạn học cũ là người nổi tiếng, khoe lên vòng bạn bè thì tha hồ khoác lác.

Bên Hạ Xán vây quanh một đám người, đều đang xếp hàng chờ chụp ảnh, tất cả là bạn học cũ, Hạ Xán cũng không tiện từ chối, anh đành nhẫn nại chụp ảnh với từng người một, buổi họp lớp bình thường như biến thành buổi fan meeting nhỏ của anh.


Sở Điềm lúc này mới chỉ là một diễn viên tuyến ba, độ nổi tiếng không bằng Hạ Xán, chỉ vài cô gái là muốn chụp ảnh chung với cô.

Hôm nay Sở Điềm trang điểm nhẹ, khiến khuôn mặt vốn đã đẹp càng như đóa phù dung trong sương, so với thời đi học cô đang diễm lệ động lòng người hơn, các bạn học nam đều lén nhìn cô liên tục, thầm cảm thán, nhiều năm rồi, mà nữ thần càng thêm xinh đẹp, không biết người nào có phúc sau này cưới được hoa khôi đây.

Thừa dịp mọi người đều đang vây quanh Hạ Xán, Sở Điềm nâng chén rượu kính Tô Tễ Tinh một ly, cô cười dịu dàng nói: “Thì ra cậu cũng quay về Thông Thành ăn Tết, thời gian trước tôi bận chuyện hủy hợp đồng vẫn chưa có dịp nói lời cảm ơn với cậu, ly rượu này tôi kính cậu.”
Mỹ nữ kính rượu, từ chối là bất kính.

Tô Tễ Tinh đành nâng chén của mình cụng nhẹ vào chén của Sở Điềm, cười nhẹ: “Hôm nay là họp lớp, nói chuyện bạn học thôi đừng nói chuyện công việc, về sau đừng nói mấy lời như cảm ơn này với tôi nữa, đều là người một nhà, không cần khách khí.”
“Người một nhà?” Trương Bác Thiên đã uống say vừa lúc đi tới, chỉ nghe thấy nửa câu sau của Tô Tễ Tinh, cậu ta kinh ngạc: “Mịa ơi, đại ca, anh với hoa khôi thành người một nhà từ khi nào vậy? Sao không nói cho em biết? Đã định ngày chưa?”
‘Người một nhà’ mà Tô Tễ Tinh nói là ý chỉ cùng công ty, đáng tiếc Trương Bác Thiên còn chưa biết Sở Điềm đã ký hợp đồng với công ty của cậu, tưởng ý là hai người đã ở bên nhau, cậu ta rượu vào giọng nói càng vang dội, nói một câu này đủ để tất cả mọi người đều nghe rõ, ai cũng sôi nổi quay đầu nhìn hai người Tô Tễ Tinh với Sở Điềm.

“Anh Tinh, thì ra anh với hoa khôi...”
“Chúc mừng chúc mừng! Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!”
“Bao giờ kết hôn nhớ gọi đội này đấy, cả đám đều chờ ăn kẹo mừng của hai người đây!”
Tô Tễ Tinh choáng hết cả đầu, vội xua tay liên tục, muốn giải thích: “Không phải, mọi người hiểu lầm rồi! Tôi với Sở Điềm...”
“Ây dà, còn hiểu lầm cái gì!” Trương Bác Thiên vỗ bàn ngắt lời cậu, cậu ta ngửa đầu như đang nhớ lại chuyện cũ, “Em còn nhớ hồi cấp ba anh yêu thầm hoa khôi, còn bảo em giúp anh tìm hiểu đường về nhà của hoa khôi muốn tỏ tình với cậu ấy còn gì! Bao năm rồi, rốt cuộc hai người có thể bên nhau, đúng là chuyện tốt! Có gì mà phải giấu?”
Sở Điềm thấy Trương Bác Thiên nói nghe như thật, hơn nữa hồi ấy cô cũng thường nghe mấy chị em tốt của mình nói Tô Tễ Tinh thích mình, nên tưởng thật, nghĩ rằng Tô Tễ Tinh từng yêu thầm mình.

Thực ra sau khi được Tô Tễ Tinh hai lần ra tay tương trợ, Sở Điềm cũng có hảo cảm với cậu, cô ngước đôi mắt đẹp ngượng ngùng nhìn Tô Tễ Tinh, thầm nghĩ, nếu Tô Tễ Tinh vẫn còn thích cô và tỏ bày với cô, cô sẽ chấp nhận tình cảm của cậu.

Tô Tễ Tinh đối diện với ánh mắt mong chờ của Sở Điềm, cùng tiếng ồn ào xung quanh hết đường chối cãi, cậu chột dạ nhìn Hạ Xán giữa đám người, nam chính giờ đang cười lạnh, ánh mắt sắc như dao lạnh căm căm mà nhìn cậu, giữa trán ẩn hiện sát khí, ánh nhìn hung ác nham hiểm, chính là điềm báo mưa bão sắp ập tới!
Xong rồi.

Quả nhiên, họp lớp là nơi dễ sinh chuyện!.


Bình luận

Truyện đang đọc