SAU KHI XUYÊN THÀNH VẬT HI SINH TA KHIẾN NAM CHÍNH TRỞ NÊN NỔI TIẾNG


Người nhà cùng chủ nhiệm lớp rất nhanh đã tới đồn cảnh sát, cảnh sát dẫn người nhà vào phòng họp nhận con, đưa giáo viên chủ nhiệm vào văn phòng để tìm phương pháp giải quyết.

Tô Tễ Tinh cũng gọi điện cho người cha hời của mình, nhưng chỉ có thư ký của ông ấy đến, giả vờ giả vịt nói với cậu sếp Tô đang đi công tác ở tỉnh khác không tới được, cho nên cử ông đến thay.

Xí! Hôm qua cậu còn nhìn thấy trên báo viết cha cậu cùng cô người mẫu nào đó đêm khuya cùng ra vào khách sạn ở địa phương nào đó đây!
Tô Tễ Tinh tin chắc chỉ cần cậu không bị người ta đánh chết, lão cha hời kia của cậu sẽ không chịu ló đầu ra.

Người nhà đến đón Hạ Xán chính là mẹ anh, Hạ Tinh.

Bà vừa bước vào, Tô Tễ Tinh liền đoán ngay được bà chính là mẹ của Hạ Xán.

Hạ Tinh tuy ăn mặc mộc mạc nhưng vẫn giữ được dáng người mảnh khảnh, tóc dài bồng bềnh, rất có khí chất, đương nhiên vẻ ngoài không thể so sánh với những nữ minh tinh cùng tuổi biết dưỡng nhan, nhưng cũng nhìn ra được lúc còn trẻ là một mỹ nhân.

Hơn nữa Hạ Xán lớn lên rất giống Hạ Tinh, nhiều nét đẹp của anh đều di truyền từ mẹ, chẳng hạn như khuôn mặt thanh tú ăn ảnh, còn có đường nét của mắt đều là mắt hai mí, có một đường sâu trên mí mắt, khi đi đến đuôi mắt sẽ hếch lên một cách tự nhiên, vừa sâu lắng lại đa tình.

Nếu đôi mắt này nhìn bạn rồi mỉm cười, thì nhất định sẽ quyến rũ đến mê hồn người.

Nhưng khí chất trên người hai mẹ con lại khác biệt rất lớn, Hạ Tinh vừa nhìn liền biết là một người ôn nhu, còn Hạ Xán lại lộ ra vẻ u ám không phù hợp với lứa tuổi của mình.

Hạ Tinh nhận được điện thoại của Hạ Xán, nghe anh nói đã đánh nhau với người ta, còn bị lôi vào đồn cảnh sát thì sợ hãi vô cùng, lúc vào đến đồn cảnh sát sắc mặt còn tái nhợt, vừa thấy Hạ Xán là vội vàng chạy tới, kiểm tra anh từ trên xuống dưới, khẩn trương hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”

Hạ Xán nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Con không sao, mẹ yên tâm.”
Thấy con trai không bị thương Hạ Tinh mới thở phào, sau đó lại đỏ cả vành mắt quở trách: “Đứa nhỏ này, sao lại có thể đánh nhau với người ta? Còn đến mức phải vào đồn cảnh sát, nhỡ có chuyện gì xảy ra con bảo mẹ phải sống làm sao? Sao không chịu học hành cho tử tế?”
Tô Tễ Tinh sợ nhất nhìn thấy phụ nữ khóc, nhân lúc nước mắt Hạ Tinh còn chưa rơi, cậu làm mặt quỷ với Hạ Xán, biết còn cố hỏi: “Hạ Xán, chị cậu đấy à?”
Hạ Tinh quả nhiên bị dời lực chú ý, bà lau khóe mắt nhìn Tô Tễ Tinh, cũng hỏi: “Đây là bạn học của con à, A Xán?”
“Ừm.” Khóe miệng Hạ Xán mấp máy có lệ, như cười như không giới thiệu cho Tô Tễ Tinh, “Không phải chị, là mẹ tôi.”
Tô Tễ Tinh ra vẻ rất kinh ngạc mà đứng dậy, “Hóa ra là cô nhà à, trông cô trẻ trung xinh đẹp quá, làm tôi còn tưởng là chị cậu cơ! Cháu chào cô, cháu tên Tô Tễ Tinh, là bạn học kiêm bạn cùng bàn của Hạ Xán!”
Không một người phụ nữ nào có thể thờ ơ trước lời khen bản thân trẻ trung xinh đẹp, quả nhiên Hạ Tinh nín khóc mỉm cười, “Đứa nhỏ này, miệng thật ngọt.”
“Cô ơi, chuyện lần này cháu phải giải thích cho Hạ Xán một chút,” Tô Tễ Tinh bày vẻ mặt nghiêm túc nói, “Không phải cậu ấy muốn đánh người, mà là có người muốn gây rắc rối cho cậu ấy! Hạ Xán bình thường ở trường học cư xử rất tốt, tôn trọng thầy cô, thân thiết bạn bè, bọn cháu đều rất thích cậu ấy!”
Hạ Tinh càng nghe càng vui vẻ, “Thật không? Cô còn lo tính cách A Xán nhà cô có hơi quái gở, sợ ở trường nó không kết bạn được với ai, nghe cháu nói vậy cô an tâm rồi.

Vừa rồi cháu nói là người khác kiếm chuyện với A Xán đúng không? A Xán có được những người bạn nguyện ra tay giúp đỡ như các cháu, cô phải cảm ơn mấy đứa mới đúng.”
Tô Tễ Tinh nhân cơ hội vỗ lưng Hạ Xán, cười ha hả nói: “Cô không cần cảm ơn đâu ạ, ai bảo cháu lại là anh em tốt nhất của Hạ Xán chứ? Đúng không Hạ Xán?”
Hạ Xán nhịn không được đảo tròn tròng mắt, tên này thật biết thuận cột mà leo.

Trương Bác Thiên đứng bên cạnh nghe không nổi nữa, kéo Tô Tễ Tinh qua một bên, giọng chua lè: “Đại ca, cậu ta là anh em tốt nhất của anh, thế còn em đâu?”
To Tễ Tinh bóp bóp khuôn mặt mũm mĩm của bé mập, cười tủm tỉm: “Đương nhiên em cũng vậy!”
“Đại ca, thật ra em có một thắc mắc, vẫn chưa kịp hỏi anh.” Trương Bác Thiên cau mày, “Sao anh lại muốn giúp Hạ Xán? Lúc trước em còn tưởng anh gọi người đến là để cùng đám cao trung số 11 tẩn cậu ta!”
Tô Tễ Tinh nói đúng lý hợp tình, “Bởi anh đây chính là đại ca của Tam trung, trường khác muốn bắt nạt người trường mình, bất kể là bắt nạt ai chính là không nể mặt anh rồi! Hơn nữa lần này nếu không nhờ có Hạ Xán, anh đây có khi đã bị đám đó đánh rồi, cho nên từ nay về sau Hạ Xán chính là anh em của anh đây, đã hiểu chưa?”
Trương Bác Thiên gãi gãi đầu, cái hiểu cái không gật đầu: “Được rồi.”
Chỉ một lát sau, người nhà của bọn trẻ đều đã đến đông đủ, cảnh sát thương lượng xong với giáo viên của hai trường cũng đã có mặt.


Một người cảnh sát cầm đống tờ khai của cả đám để lên bàn, nói: “Lý do đánh nhau của mấy đứa chú đều đã biết, chú thật không hiểu nổi, mấy đứa đều là học sinh, không phải nên tranh cãi mấy việc như ai thành tích cao hơn, ai điểm thi tốt hơn sao? Vì người ta lớn lên đẹp trai hơn nên muốn đánh người ta, nếu thế thì trên đời này còn nhiều người đẹp hơn kìa, có phải mấy đứa định kéo bè kéo cánh đi đánh hết một lượt đúng không? Mấy nghệ sĩ trên TV đẹp hơn mấy đứa kìa, sao không đi đánh họ đi?”
Sắc mặt tên đại ca chuyển từ hồng sang tím, rồi từ tím sang đen xì, đã không thể dùng hai chữ ‘Xuất sắc’ để hình dung được nữa.

Tô Tễ Tinh trộm nhìn hắn, lại sợ chính mình không nhịn được cười, vội cúi đầu nín nhịn, nhưng đôi vai đang run rẩy vẫn bán đứng tâm trạng vui sướng khó nén của cậu.

Cảnh sát nói tiếp: “Dĩ nhiên không phải chú đang cổ vũ mấy đứa đi đánh nghệ sĩ thật, cho dù là đánh ai, chỉ cần đánh nhau đã là không đúng rồi! Còn cả video giám sát ở hiện trường nữa cũng đã cho hai giáo viên của mấy đứa xem, đúng thật là các học sinh của cao trung số 11 ra tay trước.

Cho nên chú cùng giáo viên của mấy đứa đã thương lượng cách xử lý lần này là, học sinh trường cao trung số 11 mỗi đứa viết một bản kiểm điểm, sau đó xin lỗi các học sinh Tam trung, còn việc nhà trường mấy đứa có phạt thêm gì, cảnh sát không nhúng ta.”
“Không đúng, anh cảnh sát, rõ ràng là con chúng tôi bị đánh, dựa vào đâu còn bắt tụi nhỏ đi xin lỗi đám đánh người đó? Anh nhìn xem ba đứa kia không bị thương một tí nào, còn con tôi này cánh tay bị bầm tím hết cả! Chúng tôi còn chưa đòi tiền thuốc men của bọn nó đây!”
Người nhà của học sinh nào đó bên cao trung 11 không phục lên tiếng, liền nhận được hưởng ứng từ những phụ huynh khác.

“Đúng vậy đúng vậy, con tôi cũng bị thương ở đùi!”
“Đều đánh nhau, sao lại chỉ bắt đứa nhỏ nhà tôi phải xin lỗi?”
“Ba đứa kia có bị gì đâu, con tôi bị thương khắp người đây này, rốt cuộc là ai đánh ai đây?”
“Pháp luật hình sự nước ta quy định ‘phòng vệ chính đáng là hành vi ngăn chặn hành vi xâm phạm trái pháp luật đối với người có hành vi xâm phạm trái pháp luật, nếu gây thiệt hại cho người có hành vi xâm phạm trái pháp luật thì đó là hành vi phòng vệ chính đáng và không chịu trách nhiệm hình sự’.”
Tô Tễ Tinh đột nhiên lên tiếng, khoanh tay không nhanh không chậm nói: “Nếu mọi người thấy không phục, thấy cảnh sát xử lý không công bằng, có thể đâm đơn kiện.

Nhưng đồng thời, bọn tôi cũng có thể kiện mọi người, dù sao có video làm bằng chứng, ai ra tay trước nhìn là biết ngay, chỉ là đến lúc đó, chỉ sợ không phải một câu xin lỗi là xong đâu.”

“Mày dọa ai? Chỉ là tranh cãi vặt của bọn trẻ ranh còn cần ra tòa?” Người lên tiếng chính là cha của tên đại ca kia, ông cũng có khuôn mặt dữ dằn, ngang ngược không nói lý, đúng là cha nào con nấy.

“Có phải đe dọa hay không, chú có thể hỏi luật sư của cháu.” Tô Tễ Tinh ngoắc ngoắc ngón tay, một người đàn ông mặc tây trang giày da đến cùng thư ký của cha cậu bước lên trước, đưa giấy chứng nhận luật sư của mình cho mấy người phụ huynh xem.

Ông cha hời này của cậu vẫn rất hiểu biết, còn biết để thư ký mang theo luật sư giữ thể diện cho cậu.

Trương Bác Thiên giơ ngón tay cái lên với Tô Tễ Tinh, sùng bái: “Đại ca, anh quá ngầu!”
“Đương nhiên.” Tô Tễ Tinh quay lại nhìn Hạ Xán, chớp mắt ra hiệu bảo anh không cần lo, cứ để cậu.

Hạ Xán nhìn thiếu niên đứng chắn trước mặt tranh cãi vì mình, thoáng hoảng hốt, trái tim đã đóng băng dường như cảm nhận được một chút ấm áp.

Hóa ra, được người bảo vệ là cảm giác này.

Lúc này cảnh sát cũng nói theo: “Đứa nhỏ này nói đúng, phòng vệ chính đáng không cần chịu trách nhiệm hình sự, video cũng ghi lại rất rõ ràng, là con của mọi người ra tay đánh con nhà người ta trước, họ có quyền đòi mọi người xin lỗi và bồi thường, cảnh sát chúng tôi đang làm người hòa giải cho đôi bên, nếu mọi người thật sự không chấp nhận được kết quả này, vậy cứ làm theo lưu trình tố tụng đi!”
Mấy người nhà này lúc cãi nhau thì giọng người nào người nấy cũng to, giờ nghe thấy sẽ phải ra tòa đều tắt tiếng, một đám miệng hùm gan thỏ.

Giáo viên đại diện của trường cao trung 11 đi đến khuyên nhủ các phụ huynh hãy để học sinh xin lỗi, một sự nhịn chín sự lành, nếu làm lớn chuyện, sẽ ảnh hưởng không tốt đến tiền đồ của bọn trẻ sau này, các phụ huynh cũng dần bị thuyết phục, đều gật đầu đồng ý.

“Đồng ý xin lỗi rồi đúng không? Vậy được, lại đây.” Tô Tễ Tinh kéo Hạ Xán ra đứng ở cửa phòng họp, vẫy tay chỉ huy, “Xếp hàng ở đây hết đi, từng người cúi đầu nói ‘thật xin lỗi’ với Hạ Xán, việc này coi như xong.”
Đám học sinh cao trung 11, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, chưa ai động, đều cảm thấy làm vậy quá khuất nhục.

Tô Tễ Tinh thấy bọn họ không chịu làm theo, cười lạnh nói: “Sao, thấy oan ức à? Thế lúc mấy người bắt nạt người khác, sao không nghĩ tới bọn họ có thấy oan ức hay không? Những bạn học từng bị mấy người dùng lời lẽ chế nhạo vũ nhục, bị đánh đập khi dễ, bọn họ có thấy khuất nhục không? Dựa vào cái gì? Đều do cha mẹ sinh ra, chẳng ai cao quý hơn ai hết, mấy người dựa vào cái gì bắt nạt họ? Bây giờ yêu cầu mấy người xin lỗi người bị hại, quá đáng lắm sao?!”
Tô Tễ Tinh càng nói, mấy cậu học sinh làm sai đầu cúi càng thấp, ai nấy mặt đỏ nựng, các phụ huynh cũng nghe không nổi nữa, đều đẩy con mình lên trước, “Nhanh đi xin lỗi đi, lăn tăn cái gì? Còn thấy chưa đủ mất mặt à?”
Tên đại ca đi sau cùng còn bị cha hắn đạp một cái vào chân, “Cút qua đó đi!”

Hạ Tinh nhìn lại thấy bất an, nói nhỏ: “Như vậy có làm khó người khác quá không”
Tô Tễ Tinh nhìn bà cười trấn an, “Cô ơi, không sao đâu, đây đều là Hạ Xán đáng được nhận.”
Tô Tễ Tinh còn nhớ rõ kịch bản viết, Hạ Xán bị đám người cao trung 11 đánh gãy hai xương sườn phải nhập viện, còn để lại một vết sẹo vĩnh viễn ở khóe mắt.

Một bà mẹ đơn thân không tiền không thế như Hạ Tinh, không cách nào lấy lại công bằng cho con, nên đám học trò đánh người ấy không bị xử phạt gì hết, mà đám phụ huynh biết rõ con mình đánh người gây thương tích cũng chưa từng tới bệnh viện thăm hỏi Hạ Xán, không một câu xin lỗi, đến một cắc tiền bồi thường thuốc men cũng không chi trả.

Tuy hiện giờ sự việc không diễn ra theo kịch bản vốn có, người bị đánh biến thành người đi đánh, nhưng những câu xin lỗi này, là Hạ Xán đáng được nhận.

Đám học sinh chậm rì rì đi tới chỗ cửa mà Hạ Xán đang đứng, lúc khom lưng đầu đều thấp tới tận ngực, không nhìn được trên mặt họ có hối hận hổ thẹn hay không, nhưng từ giọng nói vẫn nghe ra được chút nghẹn ngào.

“Thật xin lỗi!”
“Thật xin lỗi!”
“Thật xin lỗi!”
……
Hạ Xán đứng đó tay đút túi quần, khuôn mặt vô cảm nhận những lời xin lỗi từ họ.

Những vết sẹo của quá khứ đã khắc sâu vào trái tim từ lâu, thù hận cũng đã sớm đông cứng trong xương máu, sẽ không vì những người này có thể hối hận mà sinh ra mềm lòng lung lạc.

Tuy những trừng phạt mà đám người này nhận được so với kế hoạch vốn có của anh vẫn nhẹ chút, nhưng mà...!
Hạ Xán liếc sang Tô Tễ Tinh đứng bên cạnh, nể mặt chú thỏ ngốc đang đắc ý vênh váo vì nghĩ đã giúp được anh này, tạm tha cho lũ khốn này một con đường sống đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc