Editor: Annne
“Ôn Trì!”
Ôn Trì đột nhiên mở mắt, ánh sáng quá mạnh làm hai mắt đau rát, cậu mơ hồ cảm nhận được nhịp tim đập vừa nhanh vừa mạnh mẽ của mình.
Cậu không thoải mái hơi nheo nheo mắt, bỗng phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn mình với vẻ mặt khinh thường, trước mặt cậu có bày mấy miếng thẻ.
Ôn Trì hơi nghi hoặc, ấn tượng cuối cùng lưu lại là cậu đang nằm xoay người trên cái giường cũ không thể chống chịu thêm sức nặng, chỉ trong chớp mắt đã đi đến nơi xa lạ này.
“Mời cậu chọn bản nhạc ngay lập tức.” Người đàn ông đứng bên cạnh lại thúc giục lần nữa, mấy người phía sau cũng đang sôi nổi bàn luận.
Ôn Trì buông mắt, dựa vào trực giác thuận tay nhặt tấm thẻ lên mới phát hiện mấy người xung quanh bỗng nhiên hít một hơi dài.
“Với trình độ cậu ta thế mà lại không biết xấu hổ chọn bài đầu tiên này.”
“Hình như Lục Chước cũng chọn bài này phải không? Khéo lại muốn ôm nữa.”
Ôn Trì mím môi đi đến nơi có ký hiệu bài hát tương ứng, đột nhiên trong đầu đau nhói, ý thức chìm vào bóng đêm.
Cậu chỉ nhớ trước khi ngã xuống, mình đã rơi vào một cái ôm đầy mùi bạc hà.
Trong bóng tối, Ôn Trì cảm thấy ý thức của bản thân không ngừng lên xuống, vừa mở mắt đã thấy mình bị bao vây trong một mảnh đen kịt.
Thiếu niên đi chân trần về phía trước, đôi chân trắng nõn như viên ngọc tốt đẹp nhất, đầu ngón chân hơi cuộn lại vì lo lắng trước môi trường xa lạ.
Đột nhiên có một tia sáng xuất hiện phía trước. Ôn Trì do dự đến gần, giữa trung tâm ánh sáng là một thiếu niên.
Thiếu niên quay đầu lại làm cho Ôn Trì hơi giật mình- cậu ta rất giống Ôn Trì, tóc ngắn gọn gàng ngang trán, cả người nhìn thuần khiết vô hại.
“Tôi xin lỗi vì đã đem cậu dính vào vụ rắc rối này.” Cậu bé trước mắt xin lỗi.
“Đây là đâu?” Ôn Trì hơi nhíu mày, đôi môi đỏ mọng mím nhẹ.
“Đây là một thế giới song song, tôi cần sự giúp đỡ của cậu.” Thiếu niên dừng lại rồi nói tiếp: “Chỉ có cậu mới giúp được tôi thôi.”
Ôn Trì đang muốn từ chối nhưng lại phát hiện ra mình không thể cử động, ngay cả miệng cũng không nói được.
Ôn Trì: … Chả nhẽ đây là điều khoản ngang ngược trong truyền thuyết?
Thiều niên trước mắt cong cong khóe môi, đôi môi anh đào theo động tác khẽ nhếch lên.
Cậu ta thong thả đến gần Ôn Trì, hai khuôn mặt giống hệt nhau đối diện.
“Tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi thay đổi kết cục của đời mình.” Cậu ta dừng lại mấy giây nói thêm: “Nhưng cậu không thể để người khác phát hiện ra rằng linh hồi của cơ thể này đã bị thay thế.”
“Nếu không, một khi ý thức của cậu bị thế giới đá ra ngoài, linh hồn cậu sẽ tiêu tan trong ba nghìn thế giới.”
Bóng dáng thiếu niên dàn dần mờ nhạt. Cậu ta đặt ngón trỏ lên trán Ôn Trì, vào khoảng khắc đầu ngón tay tinh xảo mà lạnh lẽo đó chạm lên trán Ôn Trì, những ý ức mạnh mẽ ùa vào trong đầu.
Ôn Trì có thể nhìn thấy cuộc đời của cậu ta như chiếc đèn kéo quân xoay tròn trước mắt nhưng ý thức cậu càng lơ mơ.
Trong giây phút cuối cùng chìm vào bóng tối, cậu chỉ nghe được một tiếng thở dài đan xen cảm xúc phức tạp: “Cậu phải là tôi, rồi phải sống thật tốt…”
Sau đó là mất đi ý thức.
Trong bệnh viện, Lục Chước ngồi bên giường bệnh nhìn thiếu niên thanh tú trên chiếc giường thuần trắng, tốc rối tung tán loạn phủ lên lông mày.
Cơ thể thiếu niên hơi co quắp, tư thế thể hiện cậu thiếu cảm giác an toàn.
Lục Chước tìm tòi thông tin của Ôn Trì trong trí nhớ, trong ấn tượng của anh chỉ nhớ danh tiếng của thiếu niên rất xấu, dễ làm mất lòng người khác, trong chương trình cũng không được mọi người chào đón.
Mặc dù trong cùng một chương trình nhưng Ôn Trì và Lục Chước không hay gặp nhau, hiểu biết của anh đối với Ôn Trì chỉ là nghe được từ những lời đồn.
Điều ấn tượng nhất chính là hôm nay thiếu niên bất ngờ ngã vào trong lòng anh.
Mặc dù trước đó anh không có cảm giác gì với Ôn Chi mà khi thấy sắc mặt tái nhợt gần bằng ga trải giường thuần trắng, không hiểu ma xui quỷ khiến gì anh đã lựa chọn ở lại bệnh viện.
Có thể mình điên rồi, Lục Chước nghĩ.
Ôn Trì ở trên giường bệnh, lông mi hơi rung từ từ mở mắt, bắt gặp ánh mắt sâu lắng của Lục Chước.
“Tôi…bị sao thế?” Thiếu niên mới tỉnh dậy âm thanh còn mang theo giọng mũi mềm mại nghe như đang làm nũng khiến cho Lục Chước không nhịn được sững sờ một lúc.
Thấy Ôn Trì cố gắng ngồi dậy với cơ thể mệt mỏi, trợ lý Tiểu Đường đang đứng bên cạnh vội vàng đi lên đỡ Ôn Trì dậy nhưng Lục Chước đã nhanh chân đến trước.
“Bác sĩ nói là tụt huyết áp.” Anh trả lời câu hỏi của Ôn Trì xong thì khom lưng đứng dậy, ôm lấy vòng eo của thiếu niên nâng lên để cậu tựa vào đầu giường.
Đúng lúc này Ôn Trì ngẩng đầu lên, thấy được một khuôn mặt gần trong gang tấc.
Trong tích tắc, hơi thở giao hòa.