SAU KHI XUYÊN TỚI CHƯƠNG TRÌNH TUYỂN CHỌN NHÓM NHẠC NAM, TÔI TRỞ THÀNH VẠN NGƯỜI MÊ

Editor: Anne

Nụ cười trên mặt Lâm An đông cứng lại, cậu ta cứ nghĩ người trước mắt là quả hồng mềm, nhưng không ngờ lại từ chối mình.

Trong lòng Lâm An khẽ run, cậu ta cắn môi rũ mắt xuống nhìn qua rất đáng thương: “Không thành vấn đề, dù sao phần này quá hay chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều fans… Cậu muốn tôi cũng có thể hiểu được.”

Ôn Trì nghe vậy, một ngọn lửa lớn bùng lên trong lòng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cả người tức giận đến run lên, khóe mắt cũng đỏ hồng.

Lâm An đã từng hãm hại nguyên chủ rồi sau đó lại dùng chính cái biểu cảm đáng thương này để lại được cảm tình của rất nhiều fans hâm mộ, điều này khiến cho những fans đó của Lâm An điên cuồng tấn công nguyên chủ.

Ôn Trì định nói thì đã nghe được một tiếng “Xùy”, cậu ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Vũ đang nhìn Lâm An với vẻ khinh thường.

“Muốn cướp được thì hát, không có thực lực thì câm mồm, giả vờ đáng thương ở đây để cho ai xem?”

Sau khi Lâm An nghe được thì khuôn mặt xám xịt, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Chước cầu cứu, mắt tràn đầy ánh nước mờ mịt.

Ai biết Lục Chước còn không thèm nhìn cậu ta, chỉ vỗ nhẹ vào lưng thiếu niên kia hết lần này đến lần khác để dỗ cậu đừng tức giận nữa.

Lâm An cắn chặt răng: “Vậy thì để tôi nghe xem cậu ấy hát thế nào chứ?” Dù sao thực lực của Ôn Trì ai cũng biết rõ, kỹ năng chắc chẳng ra gì.

Trần Hữu nhân cơ hội lấy điện thoại ra: “Đúng lúc tôi đã ghi âm lại, thế thì nghe thử lại đi.” Rồi bấm vào nút play.

Giọng  ca của thiếu niên cất lên theo điện thoại, đoạn cao trào gần như khiến người ta rùng mình, cho dù tất cả mọi người ngoại trừ Lâm An đã từng nghe qua nhưng vẫn nổi cả da gà.

Lâm An tức đến nỗi móng tay gần như đâm thành vệt trong lòng bàn tay nắm chặt, hiện tại mình mà hát thì không có tác dụng gì mà còn thành mình tự bêu xấu.

Cậu ta đành phải nghiến răng, căng da đầu mà nói: “Xin lỗi nhiều nha Ôn Trì, không ngờ cậu hát hay đến vậy, nên đoạn này nhường cho cậu đi.”

Lục Chước thấy từ khi Trần Hữu bật ghi âm, thiếu niên đang tức đỏ cả người mới chịu ngẩng đầu lên cười với anh như mọi khi.

Giống y như một cục bột nếp, vừa ngọt vừa mềm.

—-

Sau một tuần chuẩn bị, cuối cùng buổi công diễn cũng đến như lịch trình.

Tin tức của buổi công diễn lấy tư thế thống trị tuyệt đối chiếm đóng hotsearch, mức độ phổ biến đã vượt qua rất nhiều bộ phim đang phát sóng và mức độ thảo luận cũng lên đến hàng trăm triệu.

Phía sau hậu trường Ôn Trì đang dành thời gian ôn lại bài hát vì sợ mình quên mất phần quan trọng nhất.

Lục Chước ở bên cạnh cũng nhảy lại vũ đạo một lần đơn giản, Tạ Vũ và Lâm An đang trang điểm, còn Trần Hữu chạy ra chạy vào WC mấy lần vì quá căng thẳng.

Một số huấn luyện viên cũng dành thời gian để xem xét trạng thái của các thực tập sinh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên công diễn nên ai cũng không muốn nó thất bại.

Lục Chước thấy Ôn Trì căng thẳng đến mức run cả tay, anh hơi buồn cười, thế là xin một cốc sữa nóng từ người quản lý hiện trường.

“Đừng căng thẳng như vậy, chỉ là biểu diễn thôi mà.” Rồi đưa sữa cho Ôn Trì.

Ôn Trì nhận ly sữa và mỉm cười với Lục Chước.

Cậu thật sự lo lắng vì lần công chiếu này chứ  phải lo vì sợ làm hỏng màn trình diễn.

Vì lần công diễn này là phần cốt truyện đầu tiên.

Lần công diễn này, Lâm An đã lợi dụng lợi thế đứng ở góc chết mà giả vờ té ngã ở lúc kết thúc sân khấu, giả bộ vu oan giá họa cho nguyên chủ.

Không có người giám sát, không có nhân chứng nên nguyên chủ không còn đường chối cãi, điều này khiến cho thiện cảm của khán giả đối với nguyên chủ giảm mạnh.

Nhất định phải tránh được cái bẫy này, Ôn Trì thầm nghĩ.

Buổi công diễn được truyền hình trực tiếp, theo từng giây đếm ngược, không khí ở hiện trường càng trở lên sôi động.

Cho đến ba giây cuối cùng, khán giả hét lên theo màn hình gần như tê tâm liệt phế: 

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

“Đoàng”

Một dải ruy băng đầy màu sắc nổ tung ở trung tâm sân khấu, người dẫn chương trình cũng xuất hiện: “Xin chào mọi người, chào mừng mọi người đến với sân khấu công diễn đầu tiên của <Thần Tượng Chi Danh>. Tôi là MC Tiêu Linh.”

Vận may của Trần Hữu ít đến không nói nên lời, đội của bọn cậu là đội xuất hiện cuối cùng.

Lục Chước, Ôn Trì và các đồng đội khác đang ngồi trong hậu trường kiểm tra trang điểm làm tóc lần cuối để chắc chắn không có gì sai lầm.

Ôn Trì không ngừng xoa hai tay vào nhau, cố gắng làm ấm lòng bàn tay đang lạnh cóng của mình.

Lục Chước thấy thế bước đến chỗ cậu, anh ngồi xổm xuống ủ tay cậu vào bàn tay ấm áp của mình.

Sự đụng chạm nóng bỏng khiến cho Ôn Trì thoải mái tê dại hết cả lưng, vừa kịp phản ứng thì cả mặt đều đỏ ửng.

“Sao mà lần nào cũng ngại ngùng thế?” Giọng nói trầm thấp như tiếng đàn Cello của người đàn ông vang bên tai Ôn Trì, khiến não cậu như nổ tung, cậu lập tức ngây ngẩn.

Ôn Trì vội vội vàng vàng rút tay ra: “Tôi…tôi đi học thuộc lời!”

Sao lại có thể đáng yêu thế nhỉ.

Lục Chước nhìn bóng lưng thiếu niên khẽ cười, trong lòng càng ngày càng ngọt như ướp mật.

Nhìn thấy mấy nhóm trước đã biểu diễn xong, Ôn Trì cùng mọi người chuẩn bị lên sân khấu.

Khi ánh đèn mờ sáng lên, âm thanh trầm thấp của đàn Cello cất lên.

Lục Chước đứng ở trung tâm sân khấu hát câu đầu tiên, tiếng nói hơi khàn nhưng không chói tai mà lại rất gợi cảm.

Nhịp điệu của âm nhạc dần trở nên vui vẻ, nhóm đang tụ tập ở giữa sân khấu tản dần ra mà thực hiện vũ đạo theo tiếng nhạc trầm bổng.

Sau khi hát xong đoạn điệp khúc, Trần Hữu ngồi xổm xuống giữa sân khấu.

Sau đó Tạ Vũ ấn vào vai Trần Hữu và xoay một vòng trên không trung, lúc rơi xuống tạo ra dư ảnh rồi rap một đoạn.

Từng tiếng thét chói tai vang lên trong hội trường, gần như xuyên thủng màng nhĩ, kích động vì những thiếu niên đang tuổi thanh xuân cuồng nhiệt.

Cho đến khi buổi biểu diễn dần kết thúc, mọi người phát hiện một thiếu niên có vẻ ngoài sạch sẽ đang đứng ở trung tâm sân khấu trong khi những người còn lại đều đang ngồi chồm hổm bên cạnh.

Như dã thú nguyện ý thần phục vua của mình.

“Tôi đang chạy đua trong sa mạc.

Tôi đang chìm nổi trong loạn thế.

Ai có thể ngăn cản chúng ta.

Tôi sẽ biến mình thành thần.”

Tiếng nói đặc trưng thuộc về thiếu niên vang lên, trong trẻo mà sạch sẽ khiến cho mọi người cảm thấy yên lòng.

Bỗng nhiên một người đang ngồi xổm bên cạnh đột ngột ngã xuống, cùng lúc đó Lục Chước ở bên kia cũng nhanh chóng đứng dậy kéo Ôn Trì về giữa.

Khán giả và các cố vấn lúc này mới định thần lại, một cố  cấp cao hơn nhíu mi, sai lầm cấp thấp như vậy không nên xảy ra.

Lục Chước kéo thiếu niên qua, tấm lưng dày rộng gần như che khuất Ôn Trì, lạnh lùng nhìn Lâm An đang ngã trên đất.

Lâm An chưa gì đã rơi nước mắt: “Ôn Trì, vị trí ngồi của tôi đã cách cậu một khoảng rồi mà tại sao cậu lại muốn đá tôi?”

Trần Hữu bên cạnh sững sờ, Tạ Vũ thì rất bình tĩnh như đoán trước được Lâm An sẽ giở trò.

Lâm An ngồi dưới đất hít sâu một hơi như đã hạ quyết tâm nói tiếp: “Tôi đã đem phần tốt nhất nhường cho cậu rồi, cậu còn muốn cái gì nữa?”

Lâm An biết rõ người xem sẽ chỉ tập trung ăn dưa chứ không quan tâm sự thật là thế nào, ngoài ra cậu ta cứ nghĩ mình hiểu rõ Ôn Trì chưa từng giải thích điều gì nên mới dám vu oan không hề kiêng nể. 

Nhưng giờ đây Ôn Trì đã đổi người.

Ôn Trì xúc động ra hiệu với Lục Chước, Lục Chước nhìn cậu thật lâu mới xoay ngang người để Ôn Trì đối mặt với khán giả. 

“Thật xin lỗi, buổi biểu diễn này không thể hoàn thành xuất sắc.” Ôn Trì cúi người.

“Nhưng có một vài điểm cần phải làm rõ: Đầu tiên, nhóm chúng tôi không có bất kỳ sự tranh chấp nào khi phân lời hát, tất cả đều dựa vào năng lực mà phân chia, cũng không có chuyện ức hiếp thành viên trong lúc luyện tập.”

Ôn Trì xoay người liếc nhìn Lâm An, khẽ cong môi giống như một yêu tinh quyến rũ con người, làm người ta trong nháy mắt không kìm lòng được mà chìm đắm.”

“Nếu vẫn còn nghi ngờ, chúng tôi sẽ yêu cầu e-kip chương trình đưa ra video giám sát để bảo vệ danh tiếng thực tập sinh.”

“Thứ hai, tôi tin rằng các đồng đội và khán giả ngồi xem phía dưới đều nhìn thấy rõ việc tôi có làm tổn thương đồng đội hay không.”

Đúng lúc này Lục Chước đứng ra: “Tôi có thể làm chứng.”

Là tuyển thủ được kỳ vọng cao nhất trong giới thực tập sinh, lời nói của Lục Chước đương nhiên có trọng lượng, nhất thời dưới sân khấu có rất nhiều tiếng thảo luận sôi nổi.

Lúc này Tống Kỳ cũng nói: “Thực tập sinh Ôn Trì luôn cực kỳ cố gắng, tôi tin tưởng cậu ấy sẽ không làm như vậy.”

Lời khẳng định của một đàn anh trong giới âm nhạc đã đủ để đảo ngược tình thế, khiến trong lòng khán giả tràn đầy phẫn nộ.

“Rút lui! Lâm An, cậu còn có tư cách gì mà ở lại đây?!”

“Rút lui!!”

“Lâm An rút lui đi!!”

Đội ngũ chương trình cũng hơi khó xử, Lâm An là thực tập sinh nhảy dù giữa chương trình, giờ đã để cậu ta rút lui thì không phù hợp lắm.

Nhìn cảnh này, Lâm An không chịu đựng được nữa, gần như phải cắn chặt răng mới duy trì được nụ cười trên môi.

Cậu ta chậm rãi đứng lên: “Thật xin lỗi mọi người, ” sau đó khom lưng cúi thật thấp “Em nhất thời bị che mắt, mong mọi người tha thứ cho em.”

Lâm An lại bắt đầu rơi nước mắt, giống như hoa lê dính mưa: “Mọi người có thể cho em một cơ hội khác để hoàn thành ước mơ có được không….? Em…”

Chưa nói hết câu, Tạ Vũ đã cắt lời: “Nếu kế hoạch hôm nay của cậu thành công, anh có bao giờ nghĩ đến những điều gì sẽ xảy ra với Ôn Trì không?”

“Chính anh muốn phá hủy ước mơ của người khác mà sao giờ anh lại không biết xấu hổ mà lại muốn người ta phải cho anh cơ hội hoàn thành ước mơ của mình?”

Trong chốc lát khán giả đã phục hồi tinh thần, làn đạn* phủ đầy những bình luận chửi mắng Lâm An và hưởng ứng Tạ Vũ đến nỗi không thấy được hình ảnh trên màn hình.

Tạ Vũ cảm giác được vạt áo mình bị giật nhẹ, vừa quay đầu đã thấy Ôn Trì đang nắm góc áo mình nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Sau đó liền đi lên phía trước.

Tạ Vũ thấy bóng lưng thiếu niên vẫn gầy gò như vậy nhưng lúc đối diện với ánh đèn sân khấu chói mắt thì càng ngày càng thẳng như đang đối mặt với ngân hà rực rỡ.

Không biết từ bao giờ, thiếu niên lặng lẽ trong góc tường bụi bặm đã biến thành một ngôi sao lấp lánh, sự tự tin tỏa ra khiến người ta tim đập chân run.

Đối mặt với các khán giả và các cố vấn, Ôn Trì kiên quyết nói: “Dựa vào hành vi lần này của Lâm An, là một đương sự, tôi cũng yêu cầu Lâm An rút lui.”

Bỗng nhiên một vị cố vấn chất vấn: “Thế thì lúc cuối, vì đồng đội cậu kéo cậu ra mà trở thành nhân tố khiến cho màn kết thúc không hoàn hảo… Hai người các cậu có cần phải kiểm điểm lại không?”

Lúc này Lục Chước đã ôm lấy vai thiếu niên: “Ngài có thể ngồi ở vị trí cố vấn chứng tỏ đã có kinh nghiệm rồi.

Nếu hôm nay tôi không kéo đồng đội ra, cho Lâm An cơ hội vu oan thì không chỉ đánh mất sân khấu này mà sẽ đánh mất một nhân tài.

Chưa kể đến nếu chính đồng đội mình cũng không thể bảo vệ, thậm chí hững hờ nhìn đồng đội bị thương nhưng mình vẫn hoàn thành phần biểu diễn của mình thì tôi không thể tưởng tượng nổi khi vào được nhóm nhạc nam người đó sẽ có biểu hiện thế nào.

Ngài nói thử xem có đúng không, thầy?”

Cố vấn ngồi ở dưới không nói lên lời dưới ánh mắt của Lục Chước.

Trò cười này kết thúc khi Lâm  rút lui, đội của Ôn Trì vì sai lầm thiếu đi một người mà bị cố vấn trừ điểm, dừng lại ở vị trí thứ hai.

Tác giả có điều muốn nói: Ba nghìn chữ!!! Kích động.jpg

Vì đã đặt bìa nên thông tin tác phẩm đang được xét duyệt, tôi định đăng chương sau khi kiểm tra lại xong nhưng mà không  ngờ việc xét duyệt lại mất nhiều thời gian đến thế.

Bình luận

Truyện đang đọc