Nhưng ý nghĩ này vừa chợt lóe lên trong đầu, tôi đã lập tức lắc đầu, tự an ủi mình: Thôi bỏ đi, đừng quá đuổi tận giết tuyệt.
Có thể anh ta nhẫn tâm đến nỗi tôi không ngờ, nhưng dù sao chúng tôi cũng từng là vợ chồng một khoảng thời gian, ra đi cũng không cần quá coi nhau là kẻ thù.
Cầu về cầu, đường về đường, làm gì mà phải anh chết tôi sống chứ?1
Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn còn suy nghĩ rất nhiều, nhất là bây giờ tôi đã có sự giúp đỡ của Trương Kính Tùng, gánh vác bên kia bầu trời cho tôi, tâm tình tôi đã bình tĩnh lại rất nhiều, những ân oán trước đây cũng dần vơi đi.
Có thời gian để ganh đua với Tân Hạo Đình thì còn không bằng phát triển sự nghiệp của bản thân cho tốt.
Chó cắn tôi, tôi không thể cắn chó, dù sao anh ta vẫn là bố của Điềm Điềm!
Nói từ một góc độ nào đó, anh ta cũng không có chiếm được lợi gì ở chỗ tôi, lui một bước là trời xanh biển rộng đi!
Bên này tôi tự an ủi mình tốt lắm rồi, nhưng không ngờ bên kia Tân Hạo Đình lại không cho tôi lối thoát.
Những ngày sau đó, những chuyện như thế này xảy ra nối tiếp nhau.
Thấy dự án mình làm sắp khởi công, anh ta lại chẳng chừa cho mình một chỗ trống nào.
Đã không có những nhà cung cấp thì mình còn làm dự án thế nào nữa? Điều này đang buộc tôi vào đường chết.
Hơn nữa kể từ khi Trương Kính Tùng tiếp quản Đỉnh Hâm đã ký vài hợp đồng với một số khách hàng lớn, việc giải quyết tình huống này càng trở nên cấp thiết hơn.
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài tự thân xuất mã điên cuồng chạy đi tìm nhà cung ứng.
May mà có Trương Kính Tùng ở phía trước gánh vác công ty, tôi buông tay chém giết cũng có đủ tự tin.
Bùi Thiên Vũ gần đây có vẻ rất bận.
Chúng tôi đều bận việc của riêng mình, ngay cả một cuộc gọi cũng chẳng có.
Được cái là Lý Tân Nhị đã gọi cho tôi hai lần, không mặn không nhạt ân cần thăm hỏi một chút, thỉnh thoảng còn có thể chạm mặt ở mấy cuộc họp kinh doanh.
Trước mắt cô ấy đang làm quản lý thực tập sinh ở Bác Duệ Thiên Vũ, nói là do tổng bộ phái tới.
Không ngờ cô ấy lại có quan hệ với tổng bộ.
Hôm nay tôi vừa trở về từ Tân Thành, vừa xuống đường sắt cao tốc thì nhận được điện thoại của Lý Tân Nhị, hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi trả lời đúng sự thật.
Cô ấy có vẻ hơi thất vọng: "Vốn muốn hẹn cô đi ăn một bữa cơm, nhưng không ngờ cô lại đi công tác rồi?"
"Vậy cùng nhau ăn bữa tối đi! Đúng lúc tôi rất đói!" Tôi rất hiền hoà nói.
Dù gì thì người ta cũng đã gọi mấy cuộc điện thoại, tôi lại từ chối thì có hơi không tnể mặt rồi.
"Thật sao?"
Vừa nghe thấy lời tôi nói, cô ấy quả nhiên lập tức nổi lên hứng thú: "Vậy chúng ta đến nhà hàng xoay lần trước thì sao? Tôi rất thích chỗ đó."
“Được, nhưng nửa tiếng nữa tôi mới có thể đến.” Tôi nói xin lỗi, lại nói với cô ấy thời gian ước chừng tôi có thể đến.
“Không sao đâu, tôi chờ cô!” Cô ấy rất vui vẻ: “Vậy thì gặp lại cô sau nhé."
Tôi đến bãi đậu xe, tìm xe của mình.
Vốn dĩ tôi định quay về thay quần áo nhưng sợ là không kịp, đành phải đến trực tiếp nhà hàng.
Thật là oan gia ngõ hẹp.
Không ngờ rằng ở lối vào thang máy, tôi đã đụng phải lũ khốn nạn Tân Hạo Đình và Tân Hiểu Lan.
Tân Hiểu Lan nhìn thấy tôi bước vào với vẻ mặt xám xịt thì nheo mắt bĩu môi liếc tôi: "Trông bộ dạng nghèo kiết hủ lậu này là biết xui xẻo rồi.
Còn không biết xấu hổ mà tới đây!"
Lời nói của cô ta vừa ra khỏi miệng thì những người xung quanh cũng nhìn qua, trong ánh mắt khó tránh khỏi đều là vẻ khinh thường.
Mà trong mắt Tân Hạo Đình lại đầy phức tạp, khóe miệng run rẩy một chút, gọi một tiếng: "Hoa Dao!"
Tôi lặng lẽ nhìn đèn chỉ thị của thang máy, chẳng thèm liếc mắt nhìn hai người bọn họ dù chỉ một cái.
Lúc ở bên cạnh tôi rất hiếm khi anh ta dẫn tôi đi như vậy.
Cũng đúng, điều này cũng chẳng trách anh ta, đều là vấn đề của tôi, tôi luôn từ chối sự lãng mạn của anh.
Cứ luôn đi ra ngoài ăn nhiều thì sẽ lãng phí, ở nhà vừa tiết kiệm vừa vệ sinh, đây là quan niệm của tôi.
Có vẻ như quan niệm không phóng khoáng này của tôi thật là nực cười.
Tôi để lại tất cả cơ hội lãng mạn, hưởng thụ và bó hoa dưới ánh nến cho người đến sau.
Không, là người luôn tồn tại song song với tôi.
Thang máy đến, tôi sải bước đi vào.
Bọn họ đứng ở phía trước tôi, Tân Hạo Đình đứng thẳng lưng, trông rất cao lớn.
Tân Hiểu Lan dựa vào người Tân Hạo Đình giống như chim nhỏ nép vào người, hệt như một con bạch tuộc.
Còn dùng cái giọng béo ngậy nhũn xương gọi từng tiếng "ông xã", nghe xong khiến người ta nổi hết da gà.
Có thể coi là đã thăng cấp từ anh trai sang ông xã rồi, giống như tám đời chưa từng có chồng vậy.
Vừa bước vào nhà hàng, tôi đã nhìn thấy Lý Tân Nhị.
Cô ấy cũng nhìn thấy tôi, vẫy tay với tôi, nở một nụ cười ngọt ngào.
Chỉ là tôi thực sự hơi sợ ánh mắt của cô ấy, nó luôn xoáy vào mặt tôi, như muốn tìm câu trả lời mà cô ấy muốn từ khuôn mặt của tôi.
Chờ tôi ngồi xuống mới có thể nhìn rõ, Lý Tân Nhị ăn mặc rất đẹp, thoạt nhìn đã biết là một người phụ nữ tỉ mỉ và tinh tế.
So với người gió bụi mệt mỏi lúc này như tôi, tôi chẳng khác gì một con vịt xấu xí.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ vô cùng mừng rỡ, mỉm cười ngọt ngào nói: "Chủ tịch Lăng, tôi còn gọi anh Thiên Vũ nữa đấy!".