Thuê xong một căn phòng, tôi vội cởi quần áo ướt sũng, mở điều hòa hong gió cho khô, sau đó vọt vào phòng tắm, mở nước ấm xả nước từ trên đầu xuống, thân thể sắp sửa đông cứng của tôi phải đứng dưới nước thật lâu mới dịu bớt đôi chút.
Tôi ảo não vì không mang theo quần áo để thay.
Tôi quấn chăn nấu một ấm nước nóng, bất chấp cái cốc nơi này có sạch hay không, tráng qua nước nóng mấy lần rồi uống, trong lòng thầm nghĩ, nếu có miếng gừng thì tốt rồi.
Tôi cười khổ một tiếng, đầu óc cũng không nhàn rỗi, nghĩ xem phải làm sao mới có thể gặp được Trần Tư Nguyên.
Tay vớ lấy quyển sách giới thiệu, lật xem phương thức liên lạc có ghi bên trên, thử gọi, nhưng gọi mấy cuộc đều không có thu hoạch gì.
Thật đúng là công ty to thì áp khách, đến gặp ông chủ cũng khó như vậy.
Tôi chỉ có gửi gắm hy vọng vào trên người vị họ Trần kia, nhưng đợi cả đêm cũng không đợi được ai gọi điện thoại đến, từ hy vọng đến từng chút thất vọng, cũng không biết tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Sau nửa đêm tôi bắt đầu phát sốt, đã quấn chăn mà vẫn không ngừng run rẩy, răng trên răng dưới va vào nhau cầm cập.
Tôi mơ mơ màng màng rất muốn uống ngụm nước ấm, nhưng tôi căn bản không mở nổi mắt, cũng không bò dậy nổi, không ngừng gặp ác mộng.
Mãi đến buổi sáng ngày hôm sau, tôi cắn răng đứng dậy, sợ Tân Hạo Đình gọi điện thoại cho tôi.
Tôi cố lấy tinh thần đến cửa siêu thị mini, gọi video cho anh ta nhìn qua, chứng minh tôi đang ở quê nhà, mà siêu thị thì khó tìm ra sơ hở nhất, nói vài câu tôi liền cúp điện thoại, tôi thật sự không vực dậy nổi tinh thần.
Vốn định ra ngoài mua một hộp thuốc, nhưng gần đây căn bản không có tiệm thuốc.
Tôi hỏi lễ tân, muốn đến bệnh viện gần đây cũng phải bắt xe ra ngoài rất xa, điện thoại thì sắp hết pin rồi.
Tôi chỉ đành trở về phòng, nghĩ định sạc đầy pin điện thoại rồi lại gọi, nhưng mê mang thế nào lại ngủ mê mệt mất.
Mặc dù đã ngủ rồi, nhưng không hiểu sao đầu óc vẫn không tỉnh táo được, tôi còn đang nghĩ mình không thể nằm ở chỗ này chờ mãi, tôi phải đi tìm Trần Tư Nguyên, lấy được quyền đại lý từ chỗ bọn họ.
Đây là vốn liếng để tôi đánh bại Tân Hạo Đình.
Không biết khi nào thì chuông di động của tôi vang lên, tôi giật mình, vội mò lấy điện thoại, vừa hồi hộp lại hy vọng.
Hồi hộp chính là, tôi sợ là Tân Hạo Đình gọi đến, hy vọng chính là mong có tin tức của Trần Tư Nguyên.
Nhưng lúc tôi nhìn thấy trên màn hình lóe lên cái tên hiển thị Bùi Thiên Vũ, ít nhiều lại có chút thất vọng.
Chỉ nói ngắn gọn vài câu là cúp máy, tôi mê man cũng không biết đã nói gì.
Mơ mơ màng màng cảm thấy mình lại nóng lên, rồi lại lạnh muốn chết, lòng tôi tự biết mình đã bị bệnh rồi, vốn dĩ thời gian gần đây tôi lo âu quá độ, cộng thêm ngày đó say rượu xong còn chưa đỡ, lại gặp trận mưa lớn, tôi dần dần mất đi tri giác trong cái rét lạnh.
Chỉ cảm thấy nơi không trung xa xôi có người gọi tên mình, tôi rất muốn trả lời nhưng nói không ra tiếng, tựa như đi một mình ở trong sương mù, ẩm ướt, âm u lạnh lẽo, nhìn không tới điểm cuối.
"Lăng Hoa Dao...!Lăng Hoa Dao..."
Tôi trằn trọc, tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, thanh âm kia hình như cách tôi rất gần.
"Lăng Hoa Dao, tỉnh lại đi!" Trên trán cảm nhận được sự ấm áp, tôi tham lam cọ cọ, "Lăng Hoa Dao..."
Tôi cố gắng mở to mắt, một gương mặt góc cạnh rõ ràng xuất hiện trước mắt, tôi hoài nghi đây chỉ là ảo giác của mình.
"Lăng Hoa Dao, cô tỉnh rồi à?" Tôi sững sờ nhìn khuôn mặt kia, anh hơi nhướng mày, lạnh nhạt hỏi: "Bao nhiêu đây?"
Tôi không dám tin mà nhìn Bùi Thiên Vũ trước mắt: "...!Sao lại là anh? Tôi đang ở đâu?"
"Bệnh viện! Cô hy vọng là ai à?"
"...!Bệnh viện ư?"
"Cô nói xem? Cô cũng được lắm đấy!" Bàn tay to của anh áp trên trán tôi, đo nhiệt độ cơ thể tôi: "Hạ sốt rồi!"
"Anh còn chưa nói cho tôi biết, làm sao anh lại ở đây?" Tôi nhìn anh, tràn đầy nghi vấn.
"Tôi trùng hợp tới đây làm việc, muốn tìm được cô thì tôi có n cách." Anh nhìn tôi nói: "Cô không muốn sống nữa sao, sốt cao lại không đến bệnh viện?"
Tôi liếm cánh môi khô nứt, có vài phần thê lương, lại cắn răng gắng gượng chống đỡ nói: "Không sao, không cẩn thận ngủ thiếp đi thôi!"
Bùi Thiên Vũ nghe xong lời tôi nói, mày nhăn tít, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: "Sốt đến không biết trời đâu đất đâu, còn nói không sao? Thế cô nói tôi nghe xem thế nào mới là có sao?"
Tôi nghe xong lời anh nói thì phụt bật cười, trong lòng mắng, thật tà môn, chỉ cần tôi xảy ra chuyện thì nhất định bị anh bắt gặp.
"Sinh mệnh của cô đúng là ngoan cường, còn có thể cười được, ngược bản thân đến mình đầy thương tích, không mệt sao?"
Trong giọng điệu của anh mang theo một loại đùa cợt, khiến tôi khó chấp nhận: "Mệt, nhưng anh có cách nào không? Đến cuối cùng tôi vẫn phải đối mặt, anh dựa vào đâu mà cười nhạo tôi, anh không muốn nhìn thì có thể tránh xa chút, đâu cần tự tìm rắc rối! Anh đừng có giả vờ làm đấng cứu thế trước mặt tôi, không phải chuyện gì anh cũng có thể cứu vớt đâu, tôi có suy nghĩ của chính mình, anh không cần phải móc mỉa tôi!"
Giọng điệu của tôi rất nặng, nhưng nước mắt lại không kìm được mà tuôn rơi.
Thời gian giống như dừng lại, không ai nói chuyện, giây lát, anh vẫn giơ tay phủ lên trán tôi, trong đôi mắt thâm thúy nhìn không ra cảm xúc gì, anh khẽ mở môi mỏng: "Tôi nói rồi, tôi sẽ giúp cô!"
Tôi vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị một trận tiếng gõ cửa cắt ngang.
Cửa mở ra, có hai người vội vàng đi tới, tôi tập trung nhìn kỹ, sau đó ngồi bật dậy..