SAU NÀY ANH VẪN YÊU EM


Cô nói đúng, Tiêu Vương đã cứu cô ấy, còn cứu luôn đứa con của hắn.

Hắn ôm Yến Lạc vào lòng, đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói:
“Được, anh sẽ cho người tìm Tiêu Vương, em đừng khóc nữa, anh ta chỉ mất tích thôi, có lẽ đã được người khác cứu rồi.”
Yến Lạc biết hắn đang an ủi cô, nhưng hắn nói không sai, chưa có tin tức của Tiêu Vương chứng tỏ anh còn sống.
Đột nhiên, một giọng nói non nớt kèm theo vẻ trách móc vang lên: “Papa, papa ăn һɪếρ mami sao? Mami khóc rồi.”
Hai người quay đầu nhìn, một đứa bé trai đang đứng trước mặt hai người, ngước nhìn Tần Lục, cái miệng nhỏ chu lên trông rất đáng yêu.
Tần Lục nhìn con trai rồi cười: “Không có, ba không làm gì mẹ cả, mẹ con chỉ làm nũng với ba thôi.”
Yến Lạc bị chọc cho cười, ôm con trai lên và nói: “Đúng vậy, ba không có ăn һɪếρ mẹ, thật đó.”
“Vậy con tin mẹ.” Bảo Bảo lau nước mắt cho cô.
Tần Lục ôm hai mẹ con vào lòng, để hai mẹ con ngồi đùi hắn.

Hắn nhìn Yến Lạc, rồi nhìn gương mặt nhỏ bé như bản sao của hắn.
Tần Lục nghĩ đến Tiêu Vương, là Tiêu Vương đã đưa mẹ con của Yến Lạc về bên cạnh hắn, nếu không có Tiêu Vương thì bây giờ Yến Lạc đã không còn nữa, mà hắn cũng không biết sẽ đi về hướng tối tăm nào, không cách nào bù đắp cho Yến Lạc.

Tần Lục liền cho đám thuộc hạ nhanh chóng đi tìm Tiêu Vương.
Nhưng ngày dài cứ trôi, vẫn không có tin tức gì cả.
1 tháng.

2 tháng.

Rồi 3 tháng, Tần Lục vẫn chưa điều tra được gì, hai người vệ sĩ của Tiêu Vương cũng mất tâm mất dạng.

Dù Tần Lục đã cho người đi đến nơi máy bay gặp nạn và tìm những khu đảo gần đó vẫn không có được bóng dáng của Tiêu Vương.
Yến Lạc nhìn Tần Lục ngày ngày vì cô mà tìm tin tức của Tiêu Vương, cô cũng không đành lòng.
“Tần Lục, anh nghỉ ngơi đi, để thuộc hạ anh tìm là được rồi, dù em mong muốn tìm được Tiêu Vương, nhưng anh như vậy em càng lo lắng hơn.”
“Yến Lạc.” Tần Lục kéo cô vào lòng, vuốt ve khuôn mặt của cô:
“Em là cuộc sống của anh, là sinh mạng của anh.


Tiêu Vương đã giúp em, cũng coi như đã cứu được cuộc sống của anh.

Anh nợ em là đủ rồi, anh không muốn nợ thêm một người nào nữa.”
Giọng nói của Tần Lục có chút mệt mỏi, Yến Lạc nghe mà đau lòng, cô dựa vào lồng пɡựᴄ của hắn, nhẹ giọng: “Anh cũng là cuộc sống của em, vậy nên anh đừng gắng sức nữa, hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi tin tức của thuộc hạ được không?”
Tần Lục ’ ừ ’ một tiếng, hôn lên trán cô, rồi bế cô về giường ngủ.

Ở một hòn đảo nhỏ.
Một bóng người đi đứng không hoàn chỉnh, bước đi trên bãi biển, theo sau là người đàn ông.
Là Tiêu Vương và hai người vệ sĩ đã mất tích.
Trên máy bay, Tiêu Vương đã phát hiện đều bất thường, nên nhanh chóng đẩy hai vệ sĩ của mình ra khỏi máy bay, sợ máy bay phát nổ thì sẽ không cứu được, vì họ đi bằng máy bay gia đình, không có nhiều người, chỉ có hai phi công, hai người vệ sĩ, và Tiêu Vương.

Sau khi đẩy hai vệ sĩ xuống biển, Tiêu Vương nhanh chóng thông báo cho hai phi công kêu họ bỏ máy bay mà phóng xuống biển thì có thể tìm được đường sống.

Hai phi công lập tức chụp lấy bả vai Tiêu Vương đẩy anh xuống trước, Tiêu Vương vừa rơi khỏi máy bay thì máy bay lập tức phát nổ.
“Không!” Tiêu Vương quát lên, vẫn còn hai mạng người trên đó.
Tiêu Vương sau khi tỉnh lại, thấy mình nằm trên chiếc giường cũ kỹ, anh vội vàng tìm 4 người còn lại, nhìn thấy hai vệ sĩ đang nằm trên chiếc giường cạnh mình, còn hai người nữa đã không thấy đâu, anh lập tức lao ra ngoài, thấy một người phụ nữ trung niên đang nấu thức ăn, anh vội hỏi:
“Cô ơi, đây là đâu, còn hai người nữa…”.


Bình luận

Truyện đang đọc