SAU NÀY ANH VẪN YÊU EM


Bác sĩ nhìn cô rồi nói: “Vậy cô có biết tình trạng của mình không?”
“Tôi…?” Yến Lạc khó hiểu: “Tình trạng của tôi thế nào?”
Bác sĩ thở dài: “Tần tiên sinh không muốn cô có thai, muốn cô bỏ cái thai này vì có lý do cả.

Cô còn nhớ những lần sảy thai trước không? Nó ảnh hưởng đến тử ᴄᴜпɡ của cô, bây giờ тử ᴄᴜпɡ của cô không tốt, nếu mang thai, cái thai sẽ khó giữ, nhưng lúc nãy tôi kiểm tra cái thai rất khoẻ mạnh.”
Yến Lạc liền nói: “Vậy thì có vấn đề gì không?”
“Nếu cái thai của cô không có vấn đề, thì chính là cô gặp vấn đề.”
Bác sĩ kết luận: “Nếu cô vẫn giữ cái thai này, cơ thể của cô sẽ không chịu được, sẽ gặp tình trạng “Bỏ mẹ lấy con”, Tần tiên sinh tất nhiên không muốn đều này.”
Viêm xoang chữa đông chữa tây không khỏi, không ngờ có cách này.
“Cái gì?” Yến Lạc như không tin lời bác sĩ: “Không thể nào!”
Về đến nhà, Yến Lạc ngồi xuống sofa, cô nhớ lại cái cảnh cô tát Tần Lục.

Cô đã hiểu lầm hắn rồi, thật ra hắn đã thay đổi, hắn sợ mất đi cô, vậy mà cô còn đánh hắn, mắng hắn, nhưng hắn chỉ im lặng, chỉ nhỏ nhẹ xin lỗi cô.

Hắn không sai, là cô sai, cô sai rồi.

Cô mở cửa bước vào thư phòng của Tần Lục.
Tần Lục đang gục trên bàn làm việc của hắn, như hắn đang rất mệt mỏi.

Yến Lạc nhìn hắn, hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt chảy xuống.
Hắn gầy đi rất nhiều, bao nhiêu ngày hắn không ra dùng bữa, chỉ ngồi ở nơi này tìm kiếm cách chữa bệnh cho Yến Lạc.
Yến Lạc đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn có vẻ không thích hợp lắm, cô đặt tay lên vai hắn, muốn gọi hắn dậy.
Yến Lạc giật mình, phát hiện cơ thể Tần Lục rất nóng.
Hắn phát sốt rồi.
“Tần Lục” Yến Lạc hoảng hốt, gọi hắn.Tần Lục chậm rãi mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thấy Yến Lạc, hắn ngồi thẳng dậy, đưa tay lau nước mắt cho Yến Lạc.
Giọng khàn đi nhiều: “Yến Lạc, em làm sao vậy, em khó chịu chỗ nào sao, sao em lại khóc?”
Hắn vẫn còn rất quan tâm đến cô, không màng đến mình đang bị sốt cao.


Yến Lạc lắc đầu, nói: “Tần Lục, em xin lỗi, anh về phòng nghỉ ngơi đi, anh đừng tự һàпһ һạ mình nữa.”
Thấy Yến Lạc không sao, Tần Lục đưa tay ôm cô vào lòng: “Em không sao là tốt rồi, đừng khóc nữa.”
Yến Lạc cảm nhận được vòng tay của hắn như không còn chút sức lực nào, cô dựa vào lồng пɡựᴄ của hắn, trái tim cô đau thắt, cơ thể của Tần Lục rất nóng.
“Tần Lục, anh về phòng nghỉ ngơi đi.” Yến Lạc nức nở.
Giọng nói khàn khàn, yếu ớt của Tần Lục vang lên: “Yến Lạc, anh không muốn mất em, em đừng bỏ anh, anh không ép em bỏ con nữa, anh sẽ nghe lời em.

Yến Lạc, anh rất sợ, anh rất sợ mất em, anh không chịu được.”
Lồng пɡựᴄ của Yến Lạc như bị một nhát dao đâm vào, đau nhói, khiến cô rất khó chịu.
“Em không bỏ anh, em sẽ mãi mãi ở bên anh mà.”

Tần Lục nằm trên giường, mà đôi tay vẫn ôm lấy Yến Lạc, sợ buông ra cô sẽ biến mất.

Cơ thể của hắn vẫn chưa khoẻ, Yến Lạc sợ hắn khó chịu nên ngoan ngoãn nằm im trong lồng пɡựᴄ hắn.
Tần Lục đã mời được vị bác sĩ đó về chăm sóc cho Yến Lạc, vị bác sĩ đó không ở lại lâu, đưa thuốc cho Tần Lục, căn dặn những điều cần thiết nhất, hy vọng mẹ tròn con vuông.

Hắn để Bảo Bảo cho người hầu chăm giữ, con hắn thì chăm sóc Yến Lạc.
Tần Lục tự mình tiễn bác sĩ về nước, rồi quay về chăm sóc cho Yến Lạc không rời nửa bước..


Bình luận

Truyện đang đọc