SAU TRỌNG SINH, THÁI TỬ PHI CHỈ MUỐN LÀM CÁ MUỐI


Trương hoàng hậu đi đến trước giường của Hoàng đế rồi dừng lại, hỏi Đào phụng ngự vài câu, sau đó nói với Uất Trì Việt:
- Tam lang, thời gian không còn sớm nữa.

Ngươi với Thất nương tới Thiếu Dương viện nghỉ ngơi cho sớm, sáng ngày mai liền trở về thành luôn đi.
Uất Trì Việt đưa mắt nhìn Hoàng đế đang nằm trên giường, hơi lộ ra vẻ chần chờ.
Hoàng hậu nói lời thấm thía:
- Thánh nhân với ta đều biết là ngươi hiếu thuận nhất, nhưng ngươi thân là Thái tử, lúc này nên lấy quốc sự làm trọng.

Nếu bởi vì chuyện chăm sóc bệnh tình mà làm trễ nải triều chính, a da ngươi cũng không thể an tâm được.
Nói xong, bà quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng đế:
- Thánh nhân nói xem có phải không?
Thánh nhân không nói được câu gì, ngay đến ngón tay út cũng không thể động đậy.
Trương hoàng hậu lại vỗ vỗ cánh tay của nhi tử:
- Bây giờ Thánh nhân đang nằm trên giường, ngươi càng nên bảo trọng thân thể, không thể quá mệt nhọc được.

Đi đi, nơi này còn có ta và Đào phụng ngự ở lại, các ngươi có ở lại cũng chẳng giúp được chuyện gì.
Mắt bà lại nhìn sang Hiền phi, bất đắc dĩ thở dài:
- Cũng không cần phải lo lắng cho mẫu phi ngươi, ta sẽ sai người chăm sóc cho nàng thật tốt.
Bà đã nói tới mức này, Uất Trì Việt chỉ đành nghe theo:
- Nhi thần xin nghe theo lời dạy bảo của mẫu hậu.
Lại hướng Hoàng đế thi lễ:
- Mong a da an tâm tĩnh dưỡng, nhi tử xin cáo lui trước.
Đưa mắt nhìn nhi tử rời đi về hướng con dâu xong, Trương hoàng hậu lại nhìn về phía Quách hiền phi.

Sau khi được y quan cứu chữa kịp thời, lại được uống thêm viên thuốc điều trị bệnh tim, lúc này bà đã bình tĩnh hơn một chút, nước mắt chảy đầy mặt mũi, trên mặt với cằm vẫn còn mấy vết xước đang rướm máu do cháu gái gây ra.

Đúng là đáng thương.
Trương hoàng hậu phân phó cung nhân nói:
- Đỡ Hiền phi nương nương tới thiên điện nghỉ ngơi đi.
Quách hiền phi lại mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Xin Hoàng hậu nương nương khai ân, để thần thiếp ở lại nơi này hầu hạ Thánh nhân...
Trong lòng Trương hoàng hậu "chậc" một tiếng, chậm rãi nói:
- Bản thân ngươi đã ốm yếu như thế, làm sao hầu hạ Thánh nhân được? Trước tiên nghỉ ngơi một đêm đi, trên mặt ngươi có mấy chỗ rách da, nên đi bôi chút thuốc trị thương vào, tránh để lại vết sẹo.

Yên tâm, Thánh nhân hiểu rõ phần tâm ý này của ngươi mà.
Thánh nhân không nói được câu gì, chỉ có thể tùy theo vợ cả nói thay mình.
Quách hiền phi đành phải nuối tiếc mà rời đi.
Trương hoàng hậu lại sai người dẫn Hà Uyển Huệ đi, cho lui hết y quan cùng cung nhân, chỉ để lại lão nội thị mà Hoàng đế tín nhiệm nhất ở cạnh.
Hoàng đế chuyển động con mắt nhìn về phía vợ cả.

Ông không biết đã bao nhiêu năm rồi ông chưa từng quan sát kỹ Hoàng hậu.

Theo tổ chế thì ngày mùng một và ngày mười lăm ông nên đi tới cung của Hoàng hậu, nhưng tổ chế này sớm đã sớm giống như thùng rỗng kêu to.

Chỉ ở thời điểm vạn bất đắc dĩ lắm ông mới nói chuyện với Trương hoàng hậu, còn hơn nửa năm không gặp mặt một lần cũng là chuyện thường.
Mà cho dù có gặp mặt, ông cũng cố gắng hết sức không nhìn đến bà.

Có khi lơ đãng liếc mắt nhìn một cái, liền ở trong lòng âm thầm kinh ngạc về sự già yếu của bà.


Có lẽ là do mang bệnh khi còn trẻ nên bà già đi cực kì nhanh, dung nhan tiều tụy, tóc mai bạc trắng từ lâu.

Rõ ràng là tuổi tác tương đương với Hiền phi nhưng lại giống như là cách nhau cả hai thế hệ vậy.
Thỉnh thoảng ông cũng sẽ ngẫu nhiên nhớ đến thiếu nữ mặc váy đỏ, cưỡi ngựa trắng năm đó, nhưng thực sự rất khó để coi hai người cùng là một người được.
Nhưng hôm nay, ông nằm ở trên giường, cố hết sức chuyển động tròng mắt đánh giá bà, lại lờ mờ nhìn ra bóng dáng năm đó từ trên mặt người phụ nhân này.

Ngạo mạn kiêu căng, không ai có thể so sánh, khiến cho người ta mê muội tới mức thần hồn đảo điên.
Trương hoàng hậu đến gần hai bước, sửa sang lại ống tay áo, cười nói với nam nhân đang nằm trên giường:
- Ngay cả thân thể mình cũng không thể điều khiển được, cảm giác này có dễ chịu không?
Con ngươi Hoàng đế đột nhiên co lại, cổ họng phát ra mấy tiếng "khò khè".
Ông có gắng chuyển động con mắt nhìn sang đại thái giám đã phụng dưỡng ông nhiều năm.

Thế nhưng tên trung quan từ trước tới nay luôn trung thành tuyệt đối chỉ đứng nhìn ở một bên, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.
Trương hoàng hậu cười khẽ một tiếng:
- Biết vì sao bọn họ không tìm thấy Ngọc Hoa chân nhân không?
Trong nháy mắt Hoàng đế liền hiểu ra, cả người lập tức như rơi vào hầm băng.

Thân thể này của ông có thể không có cảm giác, nhưng thần hồn có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.
Nụ cười trên mặt Trương hoàng hậu biến mất, hận ý khắc cốt ghi tâm từ trong mắt bà tràn ra ngoài:
- Ngươi cho rằng bản thân làm mấy chuyện táng tận lương tâm, còn tất cả những người biết chuyện năm đó đều bị diệt khẩu hết rồi phải không? Đáng tiếc ngươi không biết, vị cao nhân luyện chế thuốc cho ngươi hiện tại ấy, lúc đó bị chém mấy đao, lại nhặt được cái mạng từ cõi chết trở về.

Hắn giấu rất tốt, ngay cả ta cũng phải mất hơn mười năm mới tìm ra hắn.
Bà lấy từ trong tay áo ra một bình lưu ly nhỏ, rút cái nắp ra rồi đổ vào lòng bàn tay một viên thuốc to bằng móng tay út, dùng hai ngón tay nhón nó lên rồi đung đưa trước mặt Hoàng đế.

Viên thuốc ở dưới ánh nến lóe lên tia sáng màu tím.
- Lúc trước ngươi dùng thuốc độc để hại chết con của ta chính là do hắn luyện, bây giờ ta lại đặc biệt nhờ hắn chế ra kim tử đan để trả lại cho ngươi, có thấy thích không? Ta đang lo không biết làm sao để đem tiên đan này tặng cho ngươi, thì lại gặp được người Hà gia đang đi khắp nơi vơ vét tìm kiếm cao nhân.

Thật sự là không cần tốn sức mà.
Bà chăm chú nhìn vào ánh mắt của Hoàng đế.

Trên đời này không có người nào hiểu rõ nam nhân này hơn bà, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là có thể nhìn thấu đáy lòng ông.
Bà hưởng thụ sự kinh hãi cùng ảo não của ông trong chốc lát, giống như trời vừa vào hạ đã được uống một chén nước đá lớn, mát lạnh thấm vào ruột gan.
- Thực ra ta cũng chưa từng ngờ tới, dược hiệu lại phát tác nhanh như vậy.
Bà phủi phủi vạt áo:
- Vốn muốn để ngươi hưởng phúc thêm mấy ngày nữa cơ.

Mà không phải Ngọc Hoa chân nhân đã dặn dò ngươi từ trước, là một ngày không thể dùng quá ba viên sao?
Nếu Hoàng đế có thể nói chuyện, lúc này tất nhiên là đã chửi ầm lên rồi.

Nhưng ông lại không nói được lời nào, chỉ có thể phát ra từng âm thanh "ư ứ" ở trong cổ họng.

Những âm thanh này bay lượn vòng quanh trong tẩm điện yên tĩnh, khiến bầu không khí càng thêm quỷ dị đáng sợ.
Trương hoàng hậu có chút nhíu mày:
- Thật sự là đáng thương mà.

Cứ kéo dài hơi tàn giống như bây giờ, chẳng bằng chết sớm đi cho xong hết mọi chuyện.


Đáng tiếc là bây giờ ngươi có muốn chết cũng không chết được.

Ta đến đây cũng là để nói cho ngươi biết, ngày tiếp theo ngươi sẽ trải qua là ngày gì, cũng để cho ngươi có thời gian chuẩn bị cho tốt.
Bà hơi nghiêng người:
- Ngươi chỉ có thể ngày qua ngày nằm trên cái giường này.

Đến khi da thịt thối rữa, kết vảy, tróc ra rồi nát bét, toàn thân hôi thối, mặt mũi biến dạng.

Lúc đó ngay cả hạ nhân trung thành nhất cũng sẽ căm ghét ngươi.

Túi da của ngươi chính là nhà tù giam giữ linh hồn ngươi, đến khi chết mới thôi.
- À đúng rồi.
Bà nở một nụ cười tươi sáng:
- Ta sẽ sai người trị liệu thật tốt cho ngươi, mỗi ngày sẽ mang thuốc bổ tới cho ngươi uống.

Ngươi nhất định phải cố gắng chịu đựng mà sống lâu thật lâu vào.
Hoàng đế không muốn nhìn bà nữa, đành nhắm mắt lại.

Nhưng ông không có cách nào để che tai mình lại, âm thanh không nhanh không chậm của bà cứ nhẹ nhàng rót vào tai ông:
- Cả đời này của ngươi cũng không phải là không còn gì khác.

Chí ít ngươi cũng sinh ra được một đứa con trai tốt, cũng coi như làm được việc có ích cho giang sơn xã tắc.

Bây giờ Tam lang đã có thể tự mình đảm đương một mặt, ngươi cũng nên nhượng lại chức vụ đi là vừa rồi.
Bà vỗ vỗ lên mu bàn tay Hoàng đế:
- Tốt xấu gì cũng đã làm một đời vợ chồng rồi, ta cũng không đến mức mà một chút tình cảm cũng không để ý.

Người mà ngươi yêu thích, ta sẽ giữ lại cho ngươi.

Đợi sau khi ngươi chết đi, ta sẽ để nàng đi thủ lăng cho ngươi, xem như là hết lòng tận tâm giúp đỡ rồi nhỉ?
Nói xong bà ngồi dậy:
- Thời gian không còn sớm nữa, ta cũng thấy hơi mệt rồi.

Đợi lập chiếu thư nhường ngôi xong xuôi, ta lại tới thăm ngươi sau.
Lại nói với đại thám giám đứng cạnh:
- Đi mời Hà chiêu viện đến đây hầu hạ.

Cung nhân thái giám tay chân thô thiển vụng về, đừng để bọn họ lại gần Thánh nhân.

Hà chiêu viện là người cẩn thận tỉ mỉ, ngự thể của Thánh nhân giao cho nàng thì ta mới yên tâm được.
Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi tẩm điện, đang muốn trèo lên liễn thì bỗng nhiên có một bóng người lao ra từ trong gian trắc điện.

Sa y mỏng manh bay trong gió đêm, giống y như tiên tử muốn cưỡi gió bay đi.
Hoàng hậu không cần nhìn kỹ đã biết là Hà cửu nương.


Dù nàng không có kiến thức gì, nhưng lòng can đảm lại rất lớn.

Đến mức này rồi, vẫn tranh thủ liều mạng vì chính mình, đúng là vô cùng bất khuất.
Hà Uyển Huệ quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng hậu, lấy trán chạm đất:
- Xin Hoàng hậu nương nương chiếu cố...!Tiện thiếp biết sai rồi, tiện thiếp không biết viên đan dược kia có hại, nên không thể khuyên can Thánh nhân.

Xin Hoàng hậu nương nương nể mặt Thái tử điện hạ mà tha cho tiện thiếp lần này...
Trương hoàng hậu dừng chân lại, xoay người, nói với nữ tử đang nằm sấp trên mặt đất:
- Ta không phạt ngươi, chỉ bảo ngươi tới hầu hạ Thánh nhân.
Hà Uyển Huệ nghẹn lời, lập tức dập đầu không ngừng:
- Tiện thiếp biết xưa nay Hoàng hậu nương nương khoan dung độ lượng, tấm lòng bao dung nhân hậu, xin nương nương khai ân...
Trương hoàng hậu cho lui hạ nhân, đi lên phía trước, lạnh lùng nói:
- Ta cũng coi như nhìn thấy ngươi lớn lên, lúc đầu vốn chẳng muốn làm khó dễ ngươi, nhưng hôm đó ngươi lại nói ra lời không nên nói, vượt quá giới hạn.

Hà Uyển Huệ sững sờ, lập tức hiểu ra bà đang nói tới chuyện gì.

Ngày thứ hai sau khi nàng được sắc phong thành Chiêu viện, phải đi tới Cam Lộ điện thỉnh an Hoàng hậu.

Hoàng đế sợ vợ cả không cho người trong lòng mặt mũi, nên đặc biệt đi cùng nàng.
Khi đó nàng gió xuân đắc ý, nhớ lại mấy lần Hoàng hậu ba phen bốn bận cảm trở hôn sự của nàng và Thái tử, nên có ý giết gà dọa khỉ*, giả bộ lơ đãng nói với nữ quan Tần Uyển bên người Hoàng hậu:
- Ta nhớ hình như tên của Tần thượng cung có một chữ "Uyển" phải không? Vậy là trùng với tên đệm của ta.
* Đây là một câu thành ngữ nổi tiếng của Trung Quốc mang nghĩa đen là giết gà để dọa khỉ, nó chỉ ra rằng trừng phạt một cá nhân để qua đó là ví dụ làm gương cho người khác.

Hiểu theo nghĩa đơn giản, đây chính là một lời cảnh cáo.
Hoàng đế nghe vậy liền nói Tần Uyển phạm vào tục danh của Chiêu viện, bắt nàng phải đổi sang tên khác.
Lúc ấy Trương hoàng hậu không nói gì cả, Hà Uyển Huệ liền cảm thấy mở mày mở mặt.

Không nghĩ chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà chôn vùi cả đời nàng.
Nàng nói không ra lời, uể oải nằm trên mặt đất, ôm mặt nghẹn ngào khóc ầm lên.

Khóc cho thân thế bi thảm của nàng, khóc cho những bất hạnh mà nàng gặp phải.

Mọi thứ của nàng đều tốt hơn người khác một phần, vậy mà hết lần này tới lần khác số mệnh lại chẳng ra sao.

Nghĩ đến đây, nước mắt của nàng liền giống như nước lũ vỡ đê, tuôn ra ồ ạt.
Trương hoàng hậu cũng chẳng thèm nhìn nàng.

Nước mắt mà cố nén lại, sẽ chỉ càng chảy nhiều hơn.

Nàng còn trẻ, còn có một đời dài dằng dặc để chậm rãi trải nghiệm.
————
Đào phụng ngự thi châm cho Hoàng đế mấy ngày liên tiếp, cuối cùng tri giác của ông cũng khôi phục lại một chút, cổ có thể chuyện động đôi chút, nửa bên mặt cũng có thể thoáng động đậy.

Ngoại trừ "ậm ừ" với "ken két" thì ông cũng có thể phát ra chút âm thanh khác, chỉ đáng tiếc là mơ hồ không rõ nên chẳng ai nghe hiểu được.
Cổ có cúi xuống vẫn chẳng ai hay biết.

Đào phụng ngự đem hết tất cả vốn liếng, vẫn bó tay không biện pháp như cũ.

Ông sợ tiếp tục hành châm sẽ có hại nên ngừng châm, chỉ dùng nước thuốc để điều dưỡng cho Hoàng đế.
Hoàng đế đột nhiên trúng gió bệnh không dậy nổi, trên dưới triều chính vẫn không khỏi chấn động một hồi.

Tuy nói Hoàng đế không quản lý chính trị, nhưng dù sao vẫn là vua của một nước.
Tin tức Hoàng đế dùng đan dược quá liều, lao lực tới mức kiệt sức nhanh chóng lan truyền.

Mặc dù không thể đặt trực tiếp lên mặt bàn mà nói, nhưng rất cả mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra.


Mà phương sĩ chế thuốc kia đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, cũng bị đồn thổi đến mức thần bí kì quái.
Tung tích phương sĩ kia vô cùng khó tìm, nhưng người Hà gia tiến cử phương sĩ lên lại chạy không thoát.

Cũng may Thái tử với Hoàng hậu khoan dung độ lượng nên chỉ cách chức của mấy người Hà gia đang làm quan trong triều để điều tra.

Cũng không truy cứu lỗi lầm của Hà chiêu viện, chỉ là đem nàng từ một trong cửu tần chính nhị phẩm Chiêu viện giáng xuống làm chính thất phẩm ngự nữ.
Hoàng hậu nhớ tới tình cảm của Thánh nhân cùng Hà ngự nữ tử nên phá lệ để ngự nữ ở lại trong tẩm cung của Thánh nhân hầu hạ sớm chiều, an ủi thánh tâm.
Quách hiền phi ở lại Dao Quang lâu nghỉ tạm một đêm, sáng sớm hôm sau vừa mở mắt đã nháo nhào muốn đi hầu hạ Hoàng đế.

Vừa vào Dao Quang lâu đã trông thấy Hà Uyển Huệ ngồi ở bên giường, nhất thời giận dữ không có chỗ phát ti3t, liền đi lên tát cho nàng một cái rồi đuổi nàng ra bên ngoài lâu.
Lúc cung nhân tới bẩm báo cho Trương hoàng hậu, Hoàng hậu đang uống thuốc, nghe xong không biết nên khóc hay cười, chỉ lắc đầu:
- Cứ để tùy nàng đi.
Ngày đó Trương hoàng hậu liền bãi giá trở về Bồng Lai cung.

Hà Uyển Huệ không thể ở lại Hoa Thanh cung, nhưng Quách hiền phi lại khăng khăng đòi ở lại.

Bệnh tim của chính mình còn chưa khỏi hẳn, nhưng cứ canh giữ trước giường của Hoàng đế một tấc không rời.

Bưng canh đút thuốc rồi lau người, còn tỉ mỉ hơn so với lúc ông chưa bị trúng gió.
Khoảng thời gian hầu hạ Hoàng đế, Quách hiền phi nhàn rỗi không có việc gì, liền gọi cháu gái tới mắng nhiếc chửi rủa cho hả giận.

Dừng trượng đánh thật thì bà không xuống tay được, chỉ cùng lắm là tát, lại dùng quyền đánh, rồi lại dứt tóc nàng mấy lần.
Bà chỉ là một phụ nhân yếu đuối vô lực, không có bao nhiêu sức nên đánh cũng không nặng.

Nhưng bà vừa đánh vừa liên tục chửi "hồ ly tinh" không ngừng, còn nói trước mặt bao nhiêu người khiến cho Hà Uyển Huệ xấu hổ giận dữ tới mức muốn chết ngay tại chỗ.
Nhưng Hà Uyển Huệ chỉ có thể nuốt máu với những cái răng bị đánh gãy vào trong.

Hiện giờ không có Hoàng đế che chở nàng, nàng lại bị giáng từ Chiêu viện xuống Ngự nữ, còn Hiền phi vẫn là Hiền phi, là người sinh được hai vị hoàng tử, là mẹ đẻ của Thái tử.
Hoàng đế nằm ở trên giường nửa tháng, Hiền phi cũng cực nhọc ngày đêm, không ngủ không nghỉ hầu hạ hắn hết nửa tháng.
Ngày hôm đó, bà theo thường lệ bưng thuốc tới cho ông uống, một ngụm lại một ngụm nhỏ, vừa kiên nhẫn lại dịu dàng.

Vừa đút được nửa bát, bà đã đặt bát xuống, cẩn thận từng li từng tí lau sạch khóe miệng méo xệch của ông, ôn nhu nói:
- Uống nhiều một lúc sẽ bị trướng bụng, Thánh nhân nên nghỉ ngơi một lúc trước đã.
Nói rồi lại nắm chặt tay Hoàng đế, tinh tế quan sát gương mặt ông:
- Tứ lang, hôm nay chàng đã biết là ai đối xử với chàng thực lòng rồi chứ? Những con hồ ly kia chỉ nhắm tới quyền thế, danh lợi của chàng thôi.

Chàng đó, thật là ngốc, để bọn họ hại cho thành như vậy...
Ngoài miệng bà lải nhải không ngớt mấy lòi quở trách, nước mắt lại nhanh chóng tuôn ra.

Bà ghé sát vào lồ ng ngực của ông, lẩm bẩm như nói cho chính mình nghe:
- Như vậy cũng tốt, cuối cùng cũng không có ai tranh đoạt chàng với ta nữa.
Khóe miệng méo mó của Hoàng đế giật giật, phát ra một chuỗi âm thanh mơ hồ.
Hiền phi ngẩng đầu, vuốt vuốt cái trán của ông, ghé sát lỗ tai vào miệng ông:
- Muốn nói gì với ta sao?
Hoàng đế dùng sức từ trong cổ họng, khó khăn phun ra mấy chữ:
- A...!A Huệ...
Sắc mặt Hiền phi đại biến, từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu thi nhau lăn xuống, vừa đấm vào thân thể không có cảm giác của ông, vừa gào khóc:
- Cho đến tận bây giờ ngươi vẫn nhớ tới con hồ ly tinh nhỏ kia!
Bà hết khóc lại cười, đứng thẳng người dậy:
- Tốt, tốt lắm.

Ta tuyệt vọng rồi, ngươi đi mà sống với con hồ ly tinh đó đi!
Ngày đó, Quách hiền phi thu thập hành trang trở lại Phi Sương điện, sau đó tiếp tục tái phát bệnh tim hơn nửa tháng.
Thẳng tới khi Hoàng đế nhường ngôi, con trai ruột đăng cơ, bà được vinh thăng thành Thái hậu, bệnh tim này mới đỡ hơn một chút..


Bình luận

Truyện đang đọc