SAU TRỌNG SINH, THÁI TỬ PHI CHỈ MUỐN LÀM CÁ MUỐI


Edit: Hà Thu
Trước hôm xuất phát một ngày, Uất Trì Việt đi tới Ly Sơn để chào từ biệt với Hoàng đế.

Hoàng đế cũng thiết yến tiệc ở Dao Quang lâu để tiễn biệt Thái tử, sau có lại nhắc nhở dạy bảo một hồi, Uất Trì Việt đều nhất nhất nghe theo.
Xong tiệc, Hoàng đế cùng Quách hiền phi đưa hắn ra ngoại thành của Hoa Thanh cung.

Thời khắc chia tay, Quách hiền phi theo thường lệ khóc lóc sướt mướt như một đứa trẻ.

Tuy nói nhi tử từ nhỏ lớn lên ở trong cung của Hoàng hậu, nhưng cuối cùng vẫn là cốt nhục do bà sinh ra.

Dưới cái nhìn của bà, Lương Châu gần như là nơi đất cằn sỏi đá.

Thật không hiểu nhi tử thân là trữ quân cao quý, tại sao lại tự đặt mình vào thế nguy hiểm như vậy?
Uất Trì Việt an ủi mẹ đẻ vài câu, rồi lập tức từ biệt hai người đế phi.

Nhân lúc nước mắt của Quách hiền phi còn chưa nhấn chìm cung điện, liền nhanh chân bãi giá trở về kinh thành.
Sáng sớm ngày mười tám tháng giêng, Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu tới Bồng Lai cung chào từ biệt Trương hoàng hậu.
Trương hoàng hậu lúc này vẫn còn đang bệnh, mặc dù đã đắp phấn bôi son để không cho hai người nhận ra, nhưng thần sắc tiều tụy vì bệnh tật làm sao son phấn có thể che lấp nổi.
Trong lòng Thẩm Nghi Thu cảm thấy hổ thẹn:
- Mẫu hậu còn đang mang bệnh, con dâu không thể ở cạnh chăm sóc, đúng là bất hiếu...
Thái tử cũng nói:
- Nhi tử không thể ở bên tận hiếu với mẫu hậu, quả thực vô cùng xấu hổ.
Trương hoàng hậu cười nói:
- Các con nói gì vậy, hai đứa đi chuyến này cũng đâu phải là đi chơi xuân, nghị hòa với Thổ Phiên là chuyện lớn.

Ta đã mắc bệnh nhiều năm rồi, đợi khí hậu ấm áp lên sẽ tốt hơn thôi.

Các con không cần lo lắng, trên đường nhất định phải ngàn vạn cẩn thận đấy.
Lại nói với Uất Trì Việt:
- Tam lang, đi ra bên ngoài, nhất định phải trông chừng Thất nương cho tốt.
Uất Trì Việt tuân mệnh.
Trương hoàng hậu lại nói:
- Chuyện quốc gia đại sự đương nhiên rất quan trọng, nhưng cũng không thể lấy thân mình ra để mạo hiểm.

Các con đều bình an trở về mới là chuyện quan trọng nhất.
Vừa nói vừa đưa bọn hắn đi ra ngoài điện.
Uất Trì Việt quay đầu nói:
- Mẫu hậu xin dừng bước.
Trương hoàng hậu ngoài miệng đã nói xong, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại.

Bà vịn tay của Tần Uyển bước xuống bậc thang, một mực đi cùng bọn họ ra tận bên ngoài cửa cung.


Nhìn bọn họ lên xe ngựa, mãi cho tới khi bóng dáng của năm cỗ xe ngựa biến mất khỏi cung đường cuối cùng, bà vẫn đứng lặng trong gió như cũ.

Một lúc lâu sau mới động đậy khóe mắt, giấu đầu lòi đuôi mà nói với Tần Uyển:
- Lớn tuổi rồi, gió lạnh thổi qua một chút đã như thế này, đúng là phiền lòng.
Tần Uyển dìu bà đi vào trong điện:
- Nương tử nhất định phải bảo trọng thân thể thật tốt mới được, mấy tháng chỉ trôi qua trong một cái nháy mắt thôi.

Thái tử cùng Thái tử phi nương nương cát nhân thiên tướng, nhất định có thể bình an trở về.
Trương hoàng hậu gật gật đầu, nhưng nỗi muộn phiền kia vẫn như gió không ngừng thổi, khăn tay của bà chẳng bao lâu đã ướt đẫm.
Đi ra khỏi Bồng Lai cung, Uất Trì Việt cũng chuẩn bị xuất phát.
Lần này nghị hòa cùng Thổ Phiên, tùy tùng quan viên cùng thái giám của Đông cung, thêm cung nhân nữa là hơn trăm người.

Ba ngàn kỵ mã tinh nhuệ được điều động từ mười hai vệ binh đi cùng để bảo vệ.
Thái tử đích thân đảm nhiệm chính sử, phó sử là binh bộ thị lang Lý Huyền Đồng.

Quan viên đi theo gồm có hai mươi người, đến từ trung thư, môn hạ, ngự sử đài, binh, lễ, hộ và các quan nha khác.

Ngoài ra còn có Hồng Lư tự thiếu khanh cùng một số quan dịch tinh thông ngôn ngữ cùng phong tục của Thổ Phiền đi cùng nữa.
Ngoại trừ các quan viên bên ngoài, Thái tử còn đem theo hai vị học sĩ trẻ tuổi đang chờ đãi chiếu* của Hàn Lâm viện đi theo.

Một người là thủ khoa tiến sĩ năm ngoái Ninh Ngạn Chiêu, một người khác thì không có danh tiếng gì, nhóm quan lại bên trong hình như cũng không nhận ra người này.
*Dưới triều nhà Đường, có những học sĩ, nhà bói toán, thầy thuốc, chuyên gia được ở Hàn Lâm Viện, để đợi dịp có chiếu vua ứng đối.

Người này nhìn qua thì cùng lắm mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, vóc dáng còn chưa trưởng thành hết, nhưng khuôn mặt đã tuấn tú vô cùng.

So với Ninh Ngạn Chiêu có danh xưng là "ngọc lang" thì hình như còn nhiều hơn mấy phần xinh đẹp, nho nhã.
Nhưng mà những người của Hàn Lâm đang đợi để được trọng dụng vốn rất nhiều.

Bây giờ Thái tử nguyện ý mang theo hai người trẻ tuổi hầu hạ hai bên, cũng không có người nào dám xen vào.

Quần thần trông thấy tuy cũng có chút kinh ngạc, nhưng chưa bao giờ để ở trong lòng.
Vị Hàn Lâm đãi chiếu thần bí khó lường kia, đương nhiên chính là Thẩm Nghi Thu.
Mấy tháng này Thái tử phi sẽ ở trên danh nghĩa đến Cam Lộ điện hầu hạ bệnh tình cho Trương hoàng hậu, đương nhiên sẽ không thể nào xuất hiện trong đoàn sứ giả, vậy chỉ cần tạo ra một thân phận giả là được rồi.
Thuận tiện nhất đương nhiên là lấy thân phận thị thiếp để đi theo, nhưng kể từ đó, dọc đường đi nàng chỉ có thể ẩn mình che giấu, theo đúng khuôn phép.

Mỗi khi tới hành cung hay bất kì nhà trọ nào, nàng chỉ có thể đóng cửa không được phép ra ngoài.
Dù bản thân Thái tử phi không có ý kiến gì, nhưng hôm đó Uất Trì Việt đã thấy biểu tỷ Thiệu gia nói, phải để Thẩm Nghi Thu được thoải mái.

Hắn cũng cho rằng nàng rất thích nhìn ngắm phong cảnh núi non hữu tình ven đường nên trong lòng cũng vui vẻ để nàng đóng giả làm nam tử.
Đường đường là Thái tử phi, không thể nào giả bộ thành nô bộc được.

Nhưng nếu đóng giả thành thị vệ, thì với cái thân hình nhỏ bé hiện giờ của nàng lại không thích hợp.
Các quan viên đều có phẩm cấp, bình thường không có cách nào che giấu được.


Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Hàn Lâm đãi chiếu là thích hợp.

Tuy rằng không có phẩm cấp chính thức nhưng hắn có thể triệu kiến đồng hành bất cứ lúc nào, cũng sẽ không có ai vì thế mà nảy sinh nghi ngờ.
Chỉ có một vấn đề duy nhất đó là, Hàn Lâm đãi chiếu còn có một Ninh thập nhất lang nữa.
Uất Trì Việt có ý muốn bồi dưỡng Ninh Ngạn Chiêu, nên tới Lương Châu cũng muốn mang hắn đi huấn luyện một phen.

Dưới mắt bây giờ Ninh thập nhất lang vẫn chưa được phong chức quan nào thích hợp, Uất Trì Việt liền ban cho hắn thân phận Hàn Lâm đãi chiếu để đi theo.
Hai người Hàn Lâm đãi chiếu này ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp.

Thân phận của Thẩm Nghi Thu có thể giấu được người khác, nhưng không thể nào giấu nổi Ninh thập nhất-người đã từng gặp mặt nàng.
Uất Trì Việt do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà hạn chế sự tự do của Thẩm Nghi Thu.

Bây giờ hai người trái phải đều ở dưới mí mắt hắn, hắn chỉ cần cố gắng không để cho hai người họ chạm mặt nhau là được.
Trước khi đi, các quan viên đi theo phải xếp hàng theo cấp bậc.

Hàn Lâm đãi chiếu không có phẩm cấp gì nên không cần xếp thứ tự, họ phải cưỡi ngựa đi cùng với các dịch giả của Hồng Tư Lự phía sau cùng.
Ngay vào lúc hai vị Hàn Lâm đãi chiếu chạm mặt nhau, quả nhiên Ninh thập nhất lang lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc.

Nhưng hắn cũng chỉ sững sờ trong giây lát thôi, sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ trấn tĩnh kiên định, làm như không có việc gì mà chắp tay thi lễ với nàng:
- Tại hạ là Hà Dương Ninh thập nhất, xin hỏi huynh đài họ gì, người ở đâu?
Thẩm Nghi Thu đã sớm biết lần này Ninh thập nhất lang cũng có đi cùng, dù trong lòng đã có chuẩn bị trước, nhưng lúc này đột nhiên nhìn thấy hắn, vẫn cảm thấy có chút ngũ vị tạp trần như cũ.

Nàng lấy lại tinh thần, bình tĩnh thi lễ lại:
- Kẻ hèn họ Lâm, là người Bành Châu Đạo Giang, trong nhà đứng thứ mười bảy, gặp qua các hạ.
Hai người tự hành lễ lẫn nhau, sau đó trong lòng đều ngầm hiểu nên cùng đưa mắt nhìn về phía trước.
Một lúc lâu sau, rốt cục Ninh thập nhất lang vẫn không nhịn được mà liếc mắt nhìn Thẩm Nghi Thu một cái, nhẹ giọng hỏi:
- Các hạ...!Dạo này vẫn tốt chứ?
Câu hỏi này rất kì quái, cũng may là những người phiên dịch cung quanh vẫn đang nói chuyện ồn ào lớn tiếng, xen lẫn thêm tiếng lọc cọc của xe ngựa, tiếng nói của Ninh thập nhất lại cực kì nhỏ nên mới không có ai chú ý tới.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Đa tạ vị huynh đài đã quan tâm, ta vẫn rất tốt.
Ánh mắt Ninh thập nhất lang khẽ nhúc nhích:
- Vậy thì tốt rồi.
Thẩm Nghi Thu khom người xuống, không nói chuyện với hắn nữa.
Khóe miệng Ninh thập nhất lang giật giật, cũng không nói thêm gì nữa.
Thái tử đi xe ngựa ở phía trước.

Uất Trì Việt ngồi trong xe, lúc này mới nhớ ra Thẩm Nghi Thu bây giờ có thể đi song song cùng Ninh thập nhất lang, quang minh chính đại mà nói chuyện trời đất.

Hắn liền cảm thấy sau lưng như đang bị kim chích, rốt cục cũng không nhịn được mà nói với đại thái giám Lai Ngộ Hỉ đang cưỡi ngựa đi bên cạnh xe:
- Đi mời Lâm đãi chiếu tới đây.

Trong lòng Lai Ngộ Hỉ cười thầm, phụng mệnh, liền lập tức quay ngựa đi mời người.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Nghi Thu đi tới trước mặt, hướng Thái tử hành lễ:
- Bộc bái kiến điện hạ.
Uất Trì Việt hắng giọng một cái, đường hoàng nói:
- Lâm đãi chiếu rất quen thuộc sự phồn thịnh của các châu phủ dọc đường đi, từ nay về sau cứ đi theo bên cạnh cô đi, để cô có thể hỏi han bất cứ lúc nào.
Thẩm Nghi Thu âm thầm buồn cười, chỉ là trên mặt không có biểu hiện gì, chỉ nghiêm trang hành lễ, cố đè ép giọng nói trầm xuống hết mức:
- Đa tạ ân điển của điện hạ, bộc vô cùng vinh hạnh.
Đi được hai dặm đường, Thái tử lại vén rèm xe lên, nói với Thái tử phi đang cưỡi ngựa đi bên cạnh:
- Lâm đãi chiếu, cô có một chuyện muốn hỏi, mời lên xe.
Thẩm Nghi Thu không còn cách nào khác, đành phải siết cương xuống ngựa, leo lên xe của Uất Trì Việt trước mắt bao nhiêu con người.
Được đi cùng xe với Thái tử là một vinh dự rất lớn lao.

Các quan viên đi theo trong lòng không khỏi thầm nghĩ, vị Lâm đãi chiếu trẻ tuổi này không biết có lai lịch như thế nào.

Chắc là xuất thân con nhà nghèo, nên không có công danh sự nghiệp gì trên người.

Nhưng nhận được sự chiếu cố đặc biệt thế kia, cũng không biết là có chỗ nào hơn người nữa.
Thẩm Nghi Thu lên xe, buông rèm xuống, hành lễ với Uất Trì Việt rồi nói:
- Điện hạ có gì phân phó?
Uất Trì Việt nghe thấy nàng vẫn đè thấp tiếng nói để học theo bộ dạng nam tử nói chuyện, biết là nàng đang cố ý chế nhạo mình.

Hắn khẽ hừ một tiếng, đưa tay kéo nàng vào trong ngực mình, cúi người nói bên tai nàng:
- Cô mời đãi chiếu vào đây, đương nhiên là có việc muốn hỏi.
Mặt Thẩm Nghi Thu đỏ bừng tới tận mang tai, thấp giọng nói:
- Điện hạ!
Uất Trì Việt hôn lên gương mặt nóng hổi của nàng một hồi, lúc sau mới buông nàng ra:
- Cô hiểu rồi, đa tạ đãi chiếu đã chỉ giáo.
Thẩm Nghi Thu vừa bực mình vừa buồn cười.
Uất Trì Việt giương mắt quan sát nàng tường tận.

Chỉ thấy nàng mặc một thân áo bào cổ tròn bạch ngọc, giống hệt một tiểu lang quân môi đỏ răng trắng, phong lưu phóng khoáng, khác hẳn với khí chất nữ nhân thường ngày, cũng khác với khi mặc Hồ phục tập võ.
Lúc này hai gò má nàng ửng đỏ, khiến cho đuôi mắt bên trên cũng nhiễm một chút xíu màu hồng nhạt.

Ánh mắt trong gió mang theo chút tức giận mỏng manh, đúng là một loại ý vị khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Thái tử chỉ cảm thấy đáy lòng có một ngọn lửa đang len lỏi khắp cơ thể.

Hắn không dám nhìn thêm nữa, vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Hắn liên tục cảnh cáo chính mình, chuyến đi này còn mang theo nhiều trách nhiệm, tuyệt đối không được lười biếng.
Nghĩ đến đây, hắn vội dựng quyển sách trong tay lên tiếp tục đọc.
Thẩm Nghi Thu tò mò hỏi:
- Điện hạ xem gì vậy?
Nàng ghé đầu tới, thấy bên trên không phải là chữ Hán, mà là những văn tự có hoa văn trùng điệp lạ lẫm.
Thẩm Nghi Thu vừa nhìn thấy đã đoán ra đây chắc là văn tự của Thổ Phiên.

Quả nhiên Thái tử đáp:
- Là kinh thư của Thổ Phiên.
Nàng không ngờ Uất Trì Việt cũng biết đọc chữ của Thổ Phiên, không khỏi kinh ngạc:
- Điện hạ học lúc nào vậy?
Uất Trì Việt nói:

- Ta mới học có mấy tháng, chỉ biết chút ít thôi.

Tuy có quan phiên dịch của Hồng Tư Lự đi cùng, nhưng bản dịch cũng khó tránh khỏi sẽ đánh mất đi ý nghĩa nguyên bản, nhiều ít cũng nên biết một hai mới tốt.
Hắn ngừng một chút lại nói:
- Đáng tiếc ngày thường bận quá nên không có thời gian, bây giờ đi đường rảnh rỗi thế này, vừa vặn có thể tranh thủ học luôn.
Thẩm Nghi Thu cũng không nhịn được mà có chút bội phục.

Bản thân là con của thiên tử rồi mà cũng có lúc phải vất vả thế này, đúng là hiếm thấy.
Khi còn bé nàng lớn lên ở Linh Vũ, sống trong thành người Hồ Hán hỗn tạp, phụ mẫu đều là người khai sáng.

Nàng chịu sự ảnh hưởng từ cha mẹ, góc nhìn về những hoa di này cũng đã phải nhạt.

Bây giờ gặp những văn tự tới từ dị vực như thế này, trong lòng bỗng cảm thấy hứng thú dào dạt:
- Vậy bên trên kinh văn này viết cái gì thế?
Uất Trì Việt giương mắt:
- Nàng muốn học?
Thẩm Nghi Thu chần chờ một chút, khẽ gật đầu:
- Điện hạ có thể dạy thiếp không?
Uất Trì Việt nghiêm túc nói:
- Cũng không phải là không được, nhưng mà nàng phải gọi một tiếng "sư phụ" đã.
Thẩm Nghi Thu biết hắn đang trêu chọc mình, nàng không để ý tới hắn nữa, lập tức quay đầu đi.
Uất Trì Việt cười vỗ vỗ sau ót nàng:
- Chút kiến thức này của cô cũng chỉ là công phu mèo ba chân thôi.

Tự mình xem thì còn được, chứ để dạy thì sợ là sẽ dạy sai cho đệ tử mất.
Ngừng một chút mới tiếp:
- Lúc nào nghỉ ngơi ở đò ngang, cô sẽ triệu dịch quan của Hồng Tư Lự tới dạy nàng.
Hai người nói chuyện một lát, xe ngựa đã bất giác chạy ra khỏi thành Tây.
Lại đi thêm mười dặm về hướng Tây, đã đến Lâm Cao dịch.
Lâm Cao dịch là dịch quán đầu tiên ở phía Tây Bắc thành Trường An, ở Vị Thuỷ bên bờ phía Nam.

Quan viên phải đi Tây Bắc, phần lớn thân nhân đều mở tiệc tiễn đưa ở chỗ này.

Thái tử rời kinh, chư vị hoàng tử, tôn thất cùng bách quan cũng tổ chức yến tiệc ở trên lầu Lâm Cao dịch.
Ngũ hoàng tử Uất Trì Uyên đương nhiên cũng đang ngồi bên trong.
"Lâm đãi chiếu" đi theo phía sau Thái tử tiến vào chính đường.

Đám người Tứ hoàng tử nhất thời còn chưa nhận ra, Uất Trì Uyên lại là cười "phụt" một tiếng.
Uất Trì Việt trừng mắt nhìn đệ đệ một chút, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn không được lắm mồm.
Uất Trì Uyên "san phẳng" khóe miệng, làm như không có việc gì mà bưng chén rượu lên, cùng mấy vị huynh đệ còn lại đồng thanh nói:
- Chúc chuyến đi này của a huynh thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công.
Uất Trì Việt nâng chén lên đáp lễ, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.

Lại nói với các huynh đệ:
- Cô phải rời kinh mấy tháng, các ngươi hãy thay cô hiếu thuận thật tốt với phụ hoàng và mẫu hậu.
Tất cả đám người đều đồng ý.

Chỉ có Uất Trì Uyên là híp híp đôi mắt hồ ly, trong mắt mang theo ý cười ranh mãnh, phảng phất như cơn gió thoáng qua..


Bình luận

Truyện đang đọc