SAU XUYÊN SÁCH TÔI ĐÈ LUÔN CÔNG CHÍNH


Edit: Phong Nguyệt
183
Tầm này năm ngoái Cố Văn Tranh cũng rất bận, anh tan làm rất trễ.

Mang theo tâm tư thầm kín, tôi thả Tiểu Nguyên Bảo trong lòng ra, quay lại phòng ngủ chờ anh tắm rửa xong.

Tôi không mấy quan tâm chuyện sinh hoạt về đêm, bình thường toàn do Cố Văn Tranh phóng tín hiệu mới chủ động làm chuyện chính.

Nhưng hiện giờ tôi rất tò mò thành quả lao động hôm qua của mình, tôi ngồi xuống sofa, vừa làm nhiệm vụ hằng ngày trong game vừa chờ anh.

Cố Văn Tranh thay một bộ tơ lụa mỏng, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mặc nó.

Trời đông không thấy lạnh sao?
184
Hôm nay Cố Văn Tranh không bình thường.

Anh cài hết tất cả cúc áo, mọi hôm anh chỉ cài như vậy khi mặc sơ mi thôi.

Hơn nữa lúc nào anh thấy tôi ngồi chơi game cũng chủ động dán tới, giờ lại ngồi bên cạnh nhìn Ipad.

Làm xong nhiệm vụ cuối cùng, tôi hắng giọng lôi kéo sự chú ý của Cố Văn Tranh.

Anh nhìn tôi một cái, sau đó lại nhìn Ipad.


Quá kỳ lạ rồi.

Tôi sáp tới bên cạnh Cố Văn Tranh, cạn lời nhìn tin tức hôm nay trên màn hình.

Mang theo chút bất mãn vì bị bơ, tôi túm lấy Cố Văn Tranh, để anh nghiêng đầu sang tôi, sau đó đè người xuống sofa rồi hôn.

Thân thể anh thoáng khựng lại, sau đó nhanh chóng thả lỏng.

Anh giơ một tay sờ đầu tôi, đôi môi hơi nhếch, ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn bất ngờ này.

Thật ra ban đầu Cố Văn Tranh nắm quyền chủ đạo, nhưng tôi là kẻ háo thắng, đối với chuyện này cũng như vậy.

Anh hôn rất mạnh bạo, tôi càng mạnh bạo hơn, nhất quyết phải chiếm lại quyền chủ đạo.

Có lẽ Cố Văn Tranh nhận ra điều này, anh không còn hôn mạnh bạo như vậy nữa, đa phần đều dịu dàng nhìn tôi, mặc tôi đòi hỏi.

185
Tôi ám chỉ đúng rồi chứ?
Có phải tiếp theo Cố Văn Tranh nên bắt đầu sinh hoạt về đêm cùng tôi, sau đó để tôi xem xem trái hồng có được chữa khỏi chưa!
Khác hoàn toàn với mong chờ của tôi, Cố Văn Tranh bình ổn hơi thở, chuẩn bị cầm lấy Ipad đặt ở một bên lên.

Tôi bực rồi, tôi quyết định thẳng thắn hơn.

Tay của tôi mò vào trong vạt áo Cố Văn Tranh, nào ngờ chưa tới mục tiêu đã bị chặn lại.

Cố Văn Tranh lấy tay của tôi ra, nghiêng đầu né tránh ánh mắt dò hỏi của tôi, nhẹ giọng nói: "Hôm nay không có thưởng.

"
Tôi đần ra.

Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, sao giờ chỉ sờ một chút đã biến thành thưởng rồi?
Tôi không chịu.

Tôi đang định nói gì đó thì đột nhiên sắc bén nhận ra sự chột dạ thoảng qua trên mặt Cố Văn Tranh, trong lòng lập tức nảy ra ý hay.

Tôi nói: "Thầy Cố à, bao nhiêu điểm thì được vừa làm vừa?"
Cố Văn Tranh sửng sốt, rồi sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng anh khẽ than: "Phương Nghi An, em chưa qua oral stage*?"
*Oral stage: Giai đoạn môi miệng

Một trong năm giai đoạn tâm lý Sigmund Freud.

Giai đoạn môi miệng là giai đoạn trẻ sơ sinh tìm thấy kh0ái cảm từ k1ch thích môi miệng, thông qua các hoạt động gây thỏa mãn như nếm và bú m*t.

Oral stage?
Tôi không có, tôi thật sự không có, tôi chỉ tò mò chứng thụt núm v*, hơn nữa cũng tại Cố Văn Tranh không cho chạm vào nên tôi càng muốn chạm vào thôi.

Tôi mím chặt môi dưới, gương mặt bắt đầu nóng lên, nhất thời không biết bắt đầu giải thích từ đâu.

Chỉ cần da mặt đủ dày, chút xấu hổ này có xá gì.

Tất nhiên da mặt tôi không đủ dày, thế nên tôi hận không thể reset đoạn này.

Tôi đảo mắt nhìn quanh quất, mãi đến khi nhìn thấy khoé miệng nhếch cao của ai đó.

Cố Văn Tranh nở nụ cười bất đắc dĩ, anh nói: "80 điểm đi.

"
Đối diện đôi mắt dung túng đầy ý cười kia, tôi bỗng cảm thấy dù tôi có đưa ra bất cứ yêu cầu vô lý nào, người này đều sẽ đồng ý.

Tôi thử hỏi: "Không thi đủ 80 điểm không được ư?"
Cố Văn Tranh không trả lời ngay, thấy anh do dự, tôi nghiêng người cạ mũi lên mặt anh.

Anh thở dài, giơ tay xoa đầu tôi, nói: "Không tới 80 điểm cũng được.

"
Nghe vậy, tôi thầm hoan hô, quả nhiên Cố Văn Tranh ăn chiêu này.

Tôi cúi đầu cười ranh ma, sau đó được đà lấn tới: "Vậy hôm nay có thể chứ?"
Tôi thật xấu xa quá.


Nhất là sau khi biết Cố Văn Tranh không từ chối mình, tôi càng muốn bắt nạt anh.

Lẳng lặng nhìn tôi một hồi, Cố Văn Tranh giơ tay đỡ trán.

"Phương Nghi An, em đúng là! "
Giọng anh rất nhỏ, tôi không nghe rõ nửa câu sau.

Khi tôi định truy hỏi, anh nói: "Em phải chờ hết sưng đã, quần áo ma sát không thoải mái.

"
Hai tai tôi bỗng chốc ù đi, vô cùng nghi ngờ mình nghe lầm.

Đệt, Cố Văn Tranh biết mình đang nói gì không?
Có đôi khi tôi nghĩ, không biết có phải Cố Văn Tranh cố ý không, sao lại có thể nói những lời đó với một gương mặt bình tĩnh được?
*
【 Nhật ký của Cố tổng- Đoạn trích 15】
Lúc Phương Nghi An mè nheo, mắt sáng ngôi sao.

Thật dễ khiến người ta liên tưởng đến những chuyện tốt đẹp, khao khát chạm vào, không thể từ chối.

Hết chương 21.


Bình luận

Truyện đang đọc