SAU XUYÊN SÁCH TÔI ĐÈ LUÔN CÔNG CHÍNH


236
Hai ngày Tết có rất nhiều hoạt động thư giãn, sau khi hoàn thành xong phần luyện vẽ, tôi ôm Tiểu Nguyên Bảo ngồi trên sofa làm nhiệm vụ hằng ngày.

Vị trí bên cạnh bị lún xuống, là Cố Văn Tranh đã dọn dẹp phòng ốc xong.

Anh giơ tay xoa đầu chú mèo đang ngẩng đầu vì nghe thấy tiếng động, sau đó tựa đầu lên vai tôi.

Sofa trong phòng ngủ không hề nhỏ, nhưng Cố Văn Tranh dính sát quá, tôi lại đang ôm mèo, thế nên tôi cảm thấy càng lúc càng nóng, khó lòng tập trung chơi game.

Tiểu Nguyên Bảo là đứa không chịu nổi trước tiên, nó nhảy khỏi lồ ng ngực tôi, quay đầu kêu meo một tiếng rồi chuồn ra khỏi phòng.

Đứa nhỏ rời đi thì còn đứa lớn, tôi quay đầu mắt chạm mắt với Cố Văn Tranh, sáp đến hôn vài cái như mọi lần.

Mặt anh giãn ra, đứng dậy lấy một quyển sách từ giá kế bên, sau đó yên lặng ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi cảm thấy cuộc sống mấy tháng nay của mình có thể viết thành một quyển sách——《Cách chung sống vui vẻ với Cố Văn Tranh》.

Không có nguồn nhiệt, tôi lại tập trung vào game, tôi chưa làm xong nhiệm vụ hằng ngày nữa.


237
Mồng ba, Cố Văn Tranh muốn đến nghĩa trang thăm viếng vào buổi chiều.

Tuy anh không chủ động nhắc tới, nhưng về tình về lý tôi đều phải đi theo.

Tôi thay quần áo xong xuôi mà Cố Văn Tranh vẫn đứng im không nhúc nhích, thấy anh nhìn cổ tôi, ký ức hôm đó lại hiện về.

Không đợi anh mở miệng, tôi tự giác về phòng thay quần áo lấy khăn quàng cổ ra.

Tôi không sợ lạnh, gần như không xài khăn quàng cổ khi ở trường.

Cũng tại khi dọn tới đây thời tiết chuyển lạnh, Cố Văn Tranh đặt mua rất nhiều quần áo, thế là trên giá dư ra vài chiếc khăn quàng cổ.

Tôi còn đang suy nghĩ phải quàng thế nào thì bỗng có một đôi tay đoạt lấy khăn quàng cổ từ trên tay tôi.

Cố Văn Tranh chỉnh khăn quàng cổ lại rồi quàng cho tôi, sẵn tiện vuốt thẳng mấy cọng tóc vểnh lên của tôi.

Tôi muốn nói gì đó, nhưng đối diện với vẻ mặt hiển nhiên kia, nhất thời không biết chỗ nào sai.

238
Nghĩa trang ở ngoại ô, lái xe đi về mất khoảng một giờ.

Xuống xe, Cố Văn Tranh mở cốp lấy một bó hoa đã chuẩn bị sẵn ra.

Ban nãy tôi không để ý lắm, hiện giờ mới phát hiện đó là một bó sơn trà, tôi tưởng là cát cánh trắng chứ.

239
Cố Văn Tranh đứng trước mộ rất lâu, tôi im lặng đứng bên cạnh.

Mãi đến khi anh mở miệng phá vỡ bầu không khí này.

"Mẹ, đây là nửa kia của con, Phương Nghi An.


"
Cố Văn Tranh đột ngột thốt ra một câu như vậy làm tôi không kịp đề phòng.

Rõ ràng là tới cúng bái, anh lại dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói ra câu này làm tôi cảm thấy như mình thật sự gặp phụ huynh.

Cứu! Có phải hiện giờ tôi nên nói gì đó hay không?
Gọi dì có phải xa lạ quá không? Nhưng công phản diện gọi mẹ vợ có kỳ quá không?
Không đợi tôi chốt đáp án, Cố Văn Tranh quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm, biểu cảm trang trọng không kém gì lúc đăng ký kết hôn.

Thấy vậy, tôi càng căng thẳng hơn, đầu tôi bỗng loé lên, tôi chợt thốt: "Mẹ, chào mẹ, lần đầu gặp mặt, con là Phương Nghi An.

"
Có lẽ không ngờ tôi sẽ nói như vậy, mặt Cố Văn Tranh hiện vẻ kinh ngạc, rồi sau đó khẽ phì cười.

Tôi muốn chui xuống lỗ.

Phương Nghi An, chữ mẹ này là mày có thể gọi sao, não mày bị zombie ăn rồi à?
Cố Văn Tranh nắm tay tôi, đôi môi ngậm ý cười, gương mặt dần trở nên dịu dàng.

Anh nói: "Như mong muốn của mẹ, hiện giờ con rất tốt.

"
Đối diện với đôi mắt đen ôn hoà, đầu óc tôi trống rỗng, những suy nghĩ rối ren bỗng dưng cách tôi thật xa.


240
Dường như hôm nay đã kích hoạt máy hát trong người Cố Văn Tranh.

Người thường ngày ít nói lại không ngừng kể về quá khứ suốt dọc đường ra khỏi nghĩa trang.

Ví như hoa sơn trà là hoa mẹ anh thích nhất.

Ví như anh thích cát cánh trắng là vì trong vườn hoa của mẹ anh trồng rất nhiều, là một trong những sự vật đẹp đẽ ít ỏi mà anh được ngắm trong ngôi nhà đó.

*
【 Nhật ký của Cố tổng- Đoạn trích 23】
Phương Nghi An luôn có thể tạo ra niềm vui bất ngờ cho mình.

Cũng có lẽ sự tồn tại của em ấy mới chính là niềm vui bất ngờ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc