SAY ĐẮM - SEVEN LIỄU


Lộ Trạch giơ di động tự hỏi một lúc, vừa rồi nói không cẩn thận làm rơi điện thoại, chẳng lẽ bây giờ lại nói không cẩn thận bị sặc nước miếng hơn nữa còn không cẩn thẩn rồi ấn gửi cho anh hay sao? Nghe ngu lắm luôn.
Cậu hít thở sâu mấy hơi, Mao Hâm lại ngó đầu sang, kiên trì không ngừng hỏi: “Vừa rồi không phải cười rất vui vẻ sao, sao tự nhiên lại giận dỗi rồi?”
Lộ Trạch ôm điện thoại trong lên ngực, mặt không chút thay đổi nói: “Cút đi.”
Mao Hâm cười híp mắt nhìn cậu, “Tao nhai kỹ rồi, trả chuối cho mày này.”
“Vãi….” Lộ Trạch bật người tránh sang bên cạnh, ghét bỏ nói với cậu ta, “Không cần mày trả, mau tránh xa tao ra.”
Tôn Trác Vũ nằm ở giường đối diện vui lên tiếng, “Mao Mao, đừng hỏi nữa, nó cũng không thể lừa chúng ta mãi, sớm muộn gì chúng ta cũng biết thôi.”
“Ừ nhỉ, cũng đúng, được rồi.” Mao Hâm nhảy xuống ngồi vào ghế của mình.
Điện thoại Lộ Trạch ôm trong ngực rung lên hai cái, cậu mở ra xem, là Lương Tiêu nhắn lại: [Bệnh nặng lắm à?]
Cảm ơn Lương Tiêu đã cho cậu một bậc thang để đi xuống, Lộ Trạch đang định nhắn lại là không nặng thì Lương Tiêu lại gửi thêm một tin nhắn: [Cậu vẫn chưa đăng lên vòng bạn bè phải không, vậy để tôi nhắn lại cho]
Lộ Trạch sửng sốt hai giây mới hiểu được Lương Tiêu muốn nhắn lại cái gì, cậu vội vàng ngăn cản: [Không cần không cần]
Lộ Trạch: [Vừa nãy là tôi uống nước không cẩn thận bị sặc, cũng không cẩn thận gửi cho anh…]
Lộ Trạch: [Thật ra cũng khỏi bệnh rồi]
Lương Tiêu: [Ừ]
Lộ Trạch nhìn chữ “Ừ” này là đã biết cuộc trò chuyện cũng được coi là kết thúc rồi.


Vừa nãy khi Lương Tiêu nhắc đến vòng bạn bè làm cậu có hơi chột dạ, không biết anh có cố ý nhìn vòng bạn bè của cậu xem thử cậu có đăng lên không.

Lỡ đâu Lương Tiêu nhìn mà cậu lại không đăng thì rất là xấu hổ, có vẻ như đang gạt người, hoặc Lương Tiêu sẽ nghĩ cậu để chế độ không cho anh xem.
Lộ Trạch càng nghĩ càng cảm thấy vẫn nên đăng lên, để chế độ một mình Lương Tiêu xem là được.
Cậu nheo mắt lướt nhật ký trò chuyện lên trên, lướt đến mấy câu ‘Cục cưng ngủ chưa?’ cậu vội vàng dừng lại, sau đó nhìn ra chỗ khác rồi chụp màn hình lại, rồi lại nheo mắt cắt nó đi, hoàn toàn không dám đọc nội dung trên bức ảnh đó nữa.
Lúc đăng lên, đầu tiên là cậu cẩn thận lựa chọn xem ai có thể thấy được bài đăng này, sau đó cậu ấn xác nhận hai lần, lại suy nghĩ nên viết câu gì.
Thật ra đã yêu đương rất nhiều lần rồi nên Lộ Trạch rất am hiểu về phần này, nếu như công khai bạn gái thì trong một phút cậu có thể viết ra được mười cái caption, nhưng còn bạn trai thì… không được thuần thục như vậy.
Tại sao trước kia Lương Tiêu không có khách hàng nam mà sao bây giờ lại nhắn trôi chảy được như thế này nhỉ.

Nhưng làm công việc này lâu chắc cũng sẽ lưu loát như nước chảy thôi, giống như cái chú làm kỳ cọ tắm cửa ở nhà tắm công cộng ấy, nhìn ai cũng giống nhau.
Bởi vì thật sự nghĩ không ra nên viết gì, Lộ Trạch rơi vào đường cùng chỉ có thể liếc mắt đọc lại mấy câu kia, cả người lại nổi da gà thêm lần nữa, cuối cùng cũng viết xong: [Ngủ ngon, dự báo thời tiết]
Sau khi viết xong câu này cậu vẫn luôn cau mày, đọc đi đọc lại mấy lần nữa, nhìn sao cũng vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm, cảm giác mình cũng thành gay thật.
Bỏ đi, cứ đăng lên, hiện tại cậu vốn đã là gay rồi.
Lộ Trạch nhắm mắt, ngón tay ấn vào khung màu xanh lá, sau đó vội vàng thoát khỏi wechat.

Lộ Trạch muốn đi ngủ nhưng lại không thể ngủ được, chỉ có thể ấn lung tung trên điện thoại.

Không biết như thế nào cậu lại ấn vào app thời tiết, Lộ Trạch vừa định thoát ra thì lại nghĩ tới câu “Ngày mai trời mưa có thể sẽ lạnh” của Lương Tiêu, thế là ngón tay dừng trên màn hình nhìn kỹ nhiệt độ ngày mai.
Quả nhiên không phải thuận miệng nói, đúng là dự báo thời tiết thật.
“Ngày mai có mưa ” Lộ Trạch nói, “Hơn nữa nhiệt độ cũng thấp, mặc ấm một chút.”
“Không phải chứ Trạch, sao mày còn muốn cướp công việc của tao vậy chứ, ” Mao Hâm nói, “Từ bao giờ mày lại chú ý tới mấy việc này vậy?”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Thì tự nhiên thấy thôi, hơn nữa mày cũng đâu phải dự báo thời tiết đâu, cũng không biết ngày mai sẽ mưa mà.”
“Hôm nay tao chưa kịp xem thôi…..”
Tôn Trác Vũ huýt sáo, “Sư phụ, sao mấy chuyện này nghe lại quen tai vậy chứ, hình như lúc trước mày có dạy tao để đi theo đuổi người ta phải không.”
Lộ Trạch liếc cậu ta một cái, Tôn Trác Vũ hỏi: “Mày không nói cho bọn tao có phải bởi vì vẫn chưa thành đôi không?”
Lý do hay đó.
“Còn nhớ rõ tao với Hàn Tĩnh mới chia tay chưa được mấy ngày không?”
Tôn Trác Vũ gật gật đầu, “Nhớ.”
Lộ Trạch trở mình rồi đưa lưng về phía cậu ta, “Tao là loại người vừa chia tay đã có tình mới được ngay sao? Thành cái rắm, ngủ đây, im lặng.”

Khi Lương Tiêu nhìn bài đăng trên vòng bạn bè của Lộ Trạch thì cũng sửng sốt một chút.

Lộ Trạch ghi chú tên của anh chẳng phải là Lương Tiêu sao, “Thịt kho tàu không xử lý được!” là cái quỷ gì.

Anh nhìn chằm chằm ghi chú này hai giây rồi nhẹ nhàng nhếch miệng lên, ấn một like cho Lộ Trạch.
“Cười cái gì vậy?” Giang Hoành cầm ly rượu dựa vào quầy bar.
Lương Tiêu cất điện thoại đi, giương mắt nhìn về phía hắn, “Vừa nãy đã chuyển cho anh ba vạn rồi đấy.”
“Nhận được rồi.” Giang Hoành nói, “Lần trước cậu chuyển tiền cho anh là ngày nào vậy? Còn chưa tới một tháng mà, kiếm được nhiều vậy sao?”
“Vâng, dạo này cũng kiếm được khá nhiều, ” Lương Tiêu nói, “Gặp được mấy khách hàng cũng khá hào phóng.”
Giang Hoành chậc một tiếng, ngửa đầu nâng ly rượu lên uống hết, rồi đưa ly không cho anh, “Kẻ Khờ.

Cậu mà kiếm được tiền nhanh hơn nữa chắc anh cũng nghĩ là cậu đi bán thân đó.”
Lương Tiêu cúi đầu nghiêm túc pha chế rượu, “Nếu như bán thân chắc cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.”
Giang Hoành nở nụ cười, nhìn chằm chằm mặt Lương Tiêu nói: “Nếu cậu đồng ý bán thân, cậu đã có thể trả hết nợ cho anh chỉ trong vài phút rồi.

Hôm nay có một phú bà còn muốn xin anh số điện thoại của cậu đó.”
Lương Tiêu không nói gì, Giang Hoành đặt khuỷu tay lên quầy bar, “Sao không hỏi anh cho chưa?”
“Em đoán anh đã cho rồi.” Lương Tiêu nói.
Giang Hoành búng tay, “Đoán cũng khá đúng đó.”
Lương Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, Giang Hoành nhíu mày, Lương Tiêu đẩy Kẻ Khờ đã được pha xong cho anh ta.
Giang Hoành uống một ngụm, nhìn anh nói: “Hay là cậu đến làm người pha chế cho anh đi, cảm giác cậu pha ngon hơn A Thanh.”
“Tùy tiện pha thôi.” Lương Tiêu nói.

“Anh nói nghiêm túc đấy,” Giang Hoành đặt ly rượu xuống, gõ gõ lên mặt bàn, “Làm pha chế cho anh cũng kiếm được không ít, không cần phải tiếp khách, còn có thể giúp anh thu hút nhiều khách hơn, chỉ là làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật thôi.”
“Mình anh thu hút khách hàng đã nhiều lắm rồi,” Lương Tiêu nói, “Em hỗ trợ là được rồi.”
Giang Hoành chậc một tiếng, “Cậu giúp anh nhưng anh trả lương thì cậu lại không cần.”
Lương Tiêu nở nụ cười, “Coi như tiền hoa hồng.”
“Anh Hoành,” có một cô gái xinh đẹp mặc váy siêu ngắn đi tới, “Người pha chế mới sao?”
“Không phải,” Giang Hoành nói, “Bạn, hôm nay đến hỗ trợ thôi.”
“Người bạn này của anh còn đẹp trai hơn cả anh đấy,” Khi cô gái đó nói chuyện vẫn nhìn thẳng vào Lương Tiêu, “Là kiểu em thích.”
Giang Hoành nghe cô ta nói như thế cũng không tức giận, nhếch miệng cười một cách lưu manh, “Vậy em theo đuổi thử xem.”
“Được,” Cô ta dựa người vào quầy bar, do cúi người nên bị hở hết cái cần hở ra, “Anh đẹp trai, pha cho em một ly rượu được không?”
Lương Tiêu đã sớm thu lại nụ cười, mặt không chút thay đổi hỏi: “Muốn uống cái gì?”
Mỹ nữ chớp mắt, “Đương nhiên là nghe lời anh rồi, anh pha cái gì em uống cái đó.”
Lương Tiêu không nói nữa, động tác lưu loát bắt đầu pha rượu, mỹ nữ quay đầu cười với Giang Hoành, Giang Hoành bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Không ai thả thính nổi Lương Tiêu đâu.
Lương Tiêu đưa ly rượu đã pha xong đến, người đẹp kia cười nói: “Nhan sắc cũng khá xinh đẹp đó, em thích, tên là gì vậy?”
Lúc này Lương Tiêu mới nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói: “Người Mù.”
Sau khi người tức giận bỏ đi, Giang Hoành ngồi bên cạnh cười mất một lúc, Lương Tiêu thở dài nói: “Em không muốn làm ở chỗ anh chính là vì nguyên nhân này đấy.”
Giang Hoành cầm lấy ly Người Mù chưa uống cạn, cụng một cái với Lương Tiêu, “Nào đến đi Người Mù, uống một ly.”.


Bình luận

Truyện đang đọc