SAY ĐẮM - SEVEN LIỄU


Lúc Lương Tiêu trở về hai tay xách đầy mấy cái túi.

Lộ Trạch với anh rốt cuộc cũng chỉ là mới quen, cũng chưa đến mức thân thiết như vậy, tuy vẫn đang rất khó chịu nhưng Lộ Trạch vẫn vô thức ngồi dậy, “Sao… nhiều thứ quá vậy?”
Lương Tiêu đặt mấy cái túi lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, lấy từ trong túi ra một cái ấm đun nước nhỏ.
Lộ Trạch ngẩn người, Lương Tiêu nói: “Nhà tôi gần đây, ấm đun nước và cục sạc đều là của tôi, không dơ đâu.”
Anh cắm ấm đun nước lên, cầm cục sạc đi đến bên cạnh giường.

Lộ Trạch vừa đưa tay định cầm lấy thì Lương Tiêu đã khom lưng cầm điện thoại của cậu lên.
Tiếng ting báo hiệu điện thoại đã được sạc vang lên, Lương Tiêu đặt điện thoại cùng cục sạc lại chỗ cũ, “Được rồi, ăn trước hay đo nhiệt độ trước?”
“Đo nhiệt độ đi…” Lộ Trạch nói.

Cậu mang tâm lý may mắn suy nghĩ, nếu nhiệt độ cơ thể không quá cao thì có thể không cần phải ăn nữa.
Lương Tiêu gật đầu, lấy nhiệt kế mới mua ra, nhẹ nhàng lắc hai cái rồi đưa cho Lộ Trạch.
Lộ Trạch cầm lấy, Lương Tiêu đứng bên cạnh giường lẳng lặng nhìn cậu, cậu chỉ có thể mạnh dạn vén áo lên, nhanh chóng kẹp nhiệt kế vào nách.
Cậu và các bạn nam khác trước giờ cũng chưa có gì phải kiêng dè, lúc ở kí túc xá không mặc áo cũng là việc rất bình thường, nhưng cậu và Lương Tiêu vừa quen đã thuê người ta, còn chưa kịp ở chung như bạn bè bình thường cho nên làm gì cũng thấy không được tự nhiên.


Lộ Trạch không muốn năm phút đo nhiệt độ này trôi qua một cách gượng gạo, vừa định tìm một đề tài để nói chuyện, “Anh…”,
“Cậu không phải gay đúng không?” Lương Tiêu ngắt lời cậu, trực tiếp hỏi.
Lộ Trạch không nghĩ đến anh lại trực tiếp hỏi về vấn đề này, sửng sốt hai giây sau đó gật gật đầu, “Ừm, tôi chưa bao giờ thích đàn ông, tôi là…”
Lộ Trạch đang nghĩ cách làm sao để giải thích rằng cậu không thích con trai lại đi thuê bạn trai, kết quả hình như Lương Tiêu còn không thèm để ý đến lý do, chỉ thản nhiên nói: “Vậy cậu không cần xem tôi là bạn trai, cứ coi như đang tìm người chăm sóc cậu là được.”
Lộ Trạch ngửa đầu nhìn Lương Tiêu, không nhịn được hỏi: “Anh cũng không thích con trai đúng không? Trước kia anh… không có khách hàng nam, anh không cảm thấy kì quặc sao?”
“Kiếm tiền thì có gì mà kì quặc”, Lương Tiêu nói, “Tôi thấy không sao cả, nam nữ đều giống nhau.”
Lộ Trạch cảm thấy Lương Tiêu hiện tại và trong suy nghĩ của cậu khác nhau hoàn toàn.

Cậu vốn nghĩ rằng Lương Tiêu là loại anh đẹp trai rất cá tính, việc này chỉ là làm chơi, không ngờ rằng thật sự là vì kiếm tiền.
Nhưng sau khi nói ra cuối cùng cũng không còn khó chịu như trước nữa, Lộ Trạch lấy nhiệt kế ra, giơ lên xem nửa ngày, không biết là vấn đề ở cậu hay do nhiệt kế, cơ bản mà nói là không nhìn thấy đường thuỷ ngân ở đâu.
Lương Tiêu đưa tay, “Đưa tôi đi”.
Lộ Trạch đưa nhiệt kế cho anh, Lương Tiêu nhìn sơ qua đã đọc được nhiệt độ, “Khoảng ba mươi tám độ, vẫn phải uống thuốc, ăn cơm trưa trước đi, ăn trên giường luôn không?”
Lộ Trạch liên tục xua tay, “Không cần không cần, tôi xuống dưới ăn.”
Khách sạn lại không có bàn trên giường, ăn trên giường? Chẳng lẽ Lương Tiêu định đút cho cậu ăn hay gì? Đúng là quá chuyên nghiệp.
Lương Tiêu mua cho cậu bánh bao nhân thịt, còn có cháo kê và dưa muối, ngửi thấy rất thơm, nhưng Lộ Trạch vẫn thấy khó chịu đến nổi không muốn ăn, vừa cầm thìa khuấy cháo vừa hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Cùng ăn chút đi.”
“Tôi ăn rồi”.


Lương Tiêu nói.

Anh đổ nước sôi vào ly giấy dùng một lần sau đó để qua một bên, rồi lại cầm lấy hộp thuốc hạ sốt nhìn kĩ một hồi, “Sau khi ăn cơm xong, đợi mười lăm phút sau là có thể uống, uống một viên trước đi”.
Lộ Trạch gật đầu “Anh ngồi đi, không cần quan tâm đến tôi”.
Lương Tiêu nhìn cậu chằm chằm, không nhúc nhích, Lộ Trạch phản ứng một lúc, cười một cái nói: “Thật ngại quá, bị sốt nên đầu óc không được nhanh nhạy lắm, ý của tôi là… mặc dù đã tiêu tiền, nhưng mà… tôi cũng không cần anh trở thành bạn trai… nói chung là… anh không cần quá…”
Chỉ có mấy câu như vậy, nhưng Lộ Trạch nói ra không dễ tí nào, cuối cùng bản thân cũng nói đến nổi mất hết kiên nhẫn, “Chết tiệt, tôi cũng không hiểu là mình đang nói gì nữa, cứ xem như chưa nói gì đi.”  
Lương Tiêu giống như bị cậu chọc cười, tuy rằng lúc trước vẫn luôn cẩn thận săn sóc giống như bạn trai nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện cảm xúc gì, hiện tại thì trên mặt để lộ ý cười nhàn nhạt.
Anh nói, “Thôi giảm giá cho cậu vậy, tính một giờ một trăm hai”.
Lộ Trạch lấy tay trái làm động tác búng một cái, “Tốt.”
Lương Tiêu cũng búng lại một cái, tiếng còn vang hơn cậu.
Lộ Trạch biết anh không cố ý nhưng vẫn đặt tay phải đang cầm muỗng xuống, lại búng thêm một cái.
Lần này Lương Tiêu đổi thành tay trái, tiếng vẫn vang hơn cậu.
Lộ Trạch cau mày nói: “Không chơi nữa, anh bắt nạt bệnh nhân, tôi hết sức rồi.”
Lương Tiêu đẩy ly nước sôi để nguội về phía cậu, “Không có sức thì phải uống nhiều nước, ăn nhiều cơm.”
Cuối cùng Lộ Trạch vẫn không ăn được bao nhiêu, bốn cái bánh bao nhỏ chỉ ăn được hai cái, ăn nửa chén cháo, Lương Tiêu cũng không nói gì, chỉ đúng giờ đưa thuốc cho cậu, “Uống một viên trước là được.”
Lộ Trạch uống thuốc rồi nằm lên giường, một lát sau đã thấy buồn ngủ.


Cậu khàn giọng đùa với Lương Tiêu, “Anh chàng đẹp trai này, công việc của anh thật là nhẹ nhàng, nhìn tôi ngủ một tiếng là một trăm hai tới tay.”
“Cậu ngủ đi, không tính thời gian ngủ.”
“Aiya… đừng đừng đừng…” Lộ Trạch nói.

“Tôi chỉ đùa thôi, bây giờ anh cũng không thể làm công việc khác được…”
Lương Tiêu trả lời như thế nào Lộ Trạch cũng không biết nữa, hai mí mắt nhíu lại ngủ thiếp đi.
Sau khi Lộ Trạch ngủ, Lương Tiêu ngồi ở giường bên cạnh, cả hai chiếc điện thoại đều có thông báo tin nhắn, anh lần lượt trả lời từng tin một.
Có một khách hàng cũ nhắn tin: [Tiêu đẹp trai, tối nay có rảnh không? Hai tiếng đồng hồ, mời anh ăn tiệc.]
Lương Tiêu ngước mắt lên nhìn thời gian ở góc bên phải, không biết Lộ Trạch sẽ ngủ trong bao lâu, anh nhìn tin nhắn chưa trả lời gạt qua vài cái, hiện có người đang nói chuyện cùng, anh trả lời tin này, trả lời khách hàng cũ: [Xin lỗi, tối nay tôi không rảnh]
Khách hàng cũ: [Ngày mai, hoặc ngày mốt tôi đều rảnh, xếp theo lịch của anh đi]
Lương Tiêu: [Đêm mai thì được]
Khách hàng cũ: [Tốt, vậy thì tối mai sáu giờ]
Lương Tiêu: [Ok]
Sau khi gửi tin nhắn xong Lương Tiêu tìm thấy một tài khoản có hình thỏ màu hồng: [Có thể bắt đầu rồi]
Thỏ Hồng: [Anh đẹp trai này bận quá nha.]
Thỏ Hồng: [Tìm anh mấy lần rồi anh mới có thời gian]
Những kiểu tin nhắn này bình thường Lương Tiêu sẽ không trả lời, đối phương thấy anh không trả lời đương nhiên sẽ không phí thời gian nữa.
Thỏ hồng: [Hôm nay em cãi nhau với bạn bè, buồn quá ]
Lương Tiêu lạnh lùng, thuần thục gửi lại lời an ủi: [Ngoan, đừng khóc, sao lại cãi nhau?]

Thỏ Hồng: [Em nói với bạn chuyện tìm anh để nói chuyện cùng, cô ấy nghĩ em làm như vậy rất không đàng hoàng, chỉ là em không có bạn trai nên muốn cảm nhận một chút cảm giác có bạn trai là như thế nào…]
Lương Tiêu giúp cô chuyển đề tài: [Cảm giác thế nào?]
Thỏ hồng: [].

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Thỏ hồng: [Cảm thấy siêu tốt luôn, anh rất dịu dàng, cho nên em lại đến tìm anh đây]
Người bên cạnh trở người một cái, Lương Tiêu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, mặt Lộ Trạch so với lúc nãy đã đỏ hơn nhiều.
Anh tiếp tục nói chuyện phiếm với thỏ hồng, ánh mắt vẫn chú ý đến Lộ Trạch, khoảng một tiếng rưỡi sau, Lộ Trạch cau mày đạp chăn, trán đổ đầy mồ hôi.
Lương Tiêu trực tiếp gửi giọng nói: [Xin lỗi, phải kết thúc rồi]
Thỏ hồng có chút thất vọng: [Mới hơn một tiếng mà, em còn chưa nói xong]
Lương Tiêu: [Tính cho cô một giờ đi]
Thỏ hồng: [Không cần không cần, lần sau em lại tìm anh nha]
Cô bé trực tiếp thanh toán luôn một lần, sau đó lại gửi một biểu tượng chào tạm biệt, Lương Tiêu gửi lại cho cô một icon, sau đó để điện thoại xuống giường.
Anh đến bên cạnh giường Lộ Trạch giúp cậu đắp chăn lại, lấy từ túi ra một chiếc khăn mới, sau khi thấm ướt lại giúp cậu lau mồ hôi trên trán và cổ.
Lộ Trạch giơ tay nắm lấy cổ tay Lương Tiêu, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn anh.

Lương Tiêu nhỏ giọng nói: “Lau mồ hôi giúp cậu một chút”.
Lộ Trạch lại mơ mơ màng màng gật đầu, rồi lại ngủ thiếp đi..


Bình luận

Truyện đang đọc