SCANDAL CỦA CẬU ĐÁNG YÊU HƠN CẬU NHIỀU

"Không có gì đâu." Thích Trục gật đầu với đạo diễn, thuận tay kéo cái vali to bự cao đến nửa người Giang Ảnh.

Đạo diễn bán tín bán nghi rời đi: "Gì chứ, cứ úp úp mở mở."

"Cậu ngốc rồi à? Không nói chuyện mấy ngày thì huy hiệu bạn tốt cũng có biến mất luôn đâu." sau khi đạo diễn rời đi, Thích Trục mới nói, "Có quan trọng đến vậy không?"

"Không được." Giang Ảnh đoạt lại một gói bim bim trong tay đạo diễn rồi đuổi theo Thích Trục, "Cậu không hiểu, trọng điểm không phải ở huy hiệu bạn tốt, chủ yếu là một ngày không thể cãi nhau với cậu thì cả người tôi đều thấy khó chịu. Hơn nữa tôi còn muốn có huy hiệu nói chuyện thường xuyên* cơ."

"Cậu tự nghe xem lời này của cậu là tiếng người à?" Thích Trục bật cười.

"Nhìn quan hệ của hai cậu tốt như thế thì tui cũng yên tâm rồi." Trì Vân Khai nhìn vali của Giang Ảnh ở trong tay Thích Trục, nở một nụ cười ra đều cái gì mình cũng hiểu.

"Không tốt, không tốt." Giang Ảnh xua tay, "Lúc trước cậu tham gia cái show thực tế kia cũng thấy rồi đấy, đến người qua đường cũng biết là hai nhà tụi tui như nước với lửa."

"Cậu bảo cái tên Ông Chủ Cua trên app Cãi Cọ á?" Trì Vân Khai nói, "Cái loại người thích kick war như cậu ta thì sao có thể coi là người qua đường. Thế nào cũng bị đám người thích bạo lực mạng kia dạy làm người thôi. Quên đi, cậu yên tâm, tui tin tưởng tình hữu nghị của cậu và Thích Trục luôn bền chặt không thể phá vỡ."

Giang Ảnh: "..."

Thôi được rồi, dù sao thì cậu làm gì cũng chẳng được lòng ai.

Hơn nữa, Trì Vân Khai quả là cái gì không nên chọc đều bị cậu ta đào bới hết ra, bây giờ Giang Ảnh thực sự muốn dạy cái đám thích bạo lực mạng kia làm người.

Mấy khách mời bôn ba cả ngày trời, đến bây giờ đều muốn đi nghỉ ngơi. Tổ đạo diễn đã quay xong những tư liệu cần thiết rồi tan làm trước, để lại cho bọn họ mỗi người một phòng.

"Bọn cậu... dưỡng sinh thế." Giang Ảnh kinh ngạc nhìn ánh đèn trong phòng khách.

Nửa đêm nửa hôm, hai thành viên của nhóm nhạc nam T.ATW vừa ngâm chân vừa pha trà kỷ tử táo đỏ, hình như hai người họ còn đang tiện tay chơi game.

"Bọn tôi là nhóm flop thích dưỡng sinh." Trì Vân Khai mới chơi xong một ván, cậu ta hỏi Giang Ảnh, "Làm ván không?"

Giang Ảnh muốn chơi lắm, nhưng mà bởi vì gần đây cậu cãi lộn trên Vương Giả Vinh Diệu, bị báo cáo khóa tài khoản mất rồi, không chơi được.

Để mà đi mượn tài khoản thì cậu không có mặt mũi nào đi mượn của Giang Tầm, Thích Trục thì lại không chơi game, không còn ai để cậu mượn nữa.

Giang Ảnh quyết định đi chơi trò nào mà dù có cãi lộn thì cũng không bị khóa tài khoản, ví dụ như cái app nào đó ở trong máy mà cả ngày hôm nay cậu vẫn chưa có thời gian mở ra chẳng hạn.

"Tiểu Ảnh, sáng mai phải ghi hình sớm, đừng thức khuya." trước khi Giang Ảnh trở về phòng bị Thích Trục túm lại, "Nếu sáng mai cậu không dậy nổi bị bế lên hot search thì chắc chắn tôi sẽ là người đầu tiên ấn like."

Giang Ảnh đi đường cả một ngày, vốn dĩ cậu đang khá buồn ngủ, nhưng vừa nghe Thích Trục nói xong thì cậu lập tức xốc lại tinh thần: "Ngày nào cậu cũng nhìn chằm chằm xem tôi có lên hot search hay không để làm gì?"

"Không phải do tôi nhìn chằm chằm." Thích Trục dừng bước, "Là do cậu bắt mắt quá thôi, lần nào cũng chiếm được vị trí tốt."

"Thế cậu nghĩ cậu không phải à?" Giang Ảnh chẳng chịu yếu thế, cậu bẻ ngón tay, bắt đầu đếm, "Thích Trục khinh người quá đáng, Thích Trục không tiếp được lời nói đùa khiến sân khấu lạnh ngắt, Thích Trục nổi giận với diễn viên mới ở trường quay, Thích Trục làm biên kịch tức giận bỏ đi, cậu còn muốn nghe gì nữa hả?"

"Tôi có câu này muốn hỏi." Thích Trục hoài nghi nhìn Giang Ảnh, "Mấy cái cậu kể, ví dụ như tôi làm biên kịch tức giận bỏ đi đã là chuyện từ tận ba năm trước, đến blogger cũng quên rồi mà sao cậu vẫn nhớ rõ thế."

Giang Ảnh lập tức cảm thấy chột dạ: "Đương nhiên là vì nó để lại cho tôi ấn tượng sâu đậm quá rồi."

Chả phải vì ấn tượng sâu đậm gì đâu, tại cậu copy hết scandal của Thích Trục rồi lưu lại vào máy, chỉ cần rảnh rỗi là lại bỏ ra xem thôi.

Chuyện Thích Trục làm biên kịch tức giận bỏ đi là một chuyện cực kỳ thú vị. Trước khi Thích Trục ký hợp đồng diễn bộ phim truyền hình đó, hai bên đã đàm phán xong xuôi việc phải tôn trọng nguyên tác. Mãi đến khi cầm được kịch bản trên tay, Thích Trục mới phát hiện chẳng vì lý do gì mà biên kịch cũng thay đổi loạn hết cả những chi tiết của bộ phim lên.

Lúc Thích Trục biết chuyện, anh lập tức phản hồi lại cái vấn đề này, nhưng mà biên kịch bảo không sửa lại được đâu. Sau đó Thích Trục ngồi xuống ghế, trước mặt anh là kịch bản, trong tay anh là cây bút, anh gạch ra từng điểm không hợp lý trong kịch bản, khiến cho biên kịch thích sửa lung tung kia câm như hến.

Cơ mà biên kịch lại vừa ăn cướp vừa la làng, ngậm máu phun người khiến cho cư dân mạng không biết tình huống gì đã nhảy vào mắng chửi Thích Trục. Về sau chân tướng của vụ kịch bản này bị phơi bày, người quan tâm tới nó cũng chẳng còn nhiều nữa.

Mấy trận bạo lực mạng như thế Giang Ảnh nhìn thấy nhiều lắm rồi. Cậu biết rất nhiều người chỉ cắm đầu cắm cổ vào mắng chửi người ta, chẳng thèm quan tâm đến chân tướng nó ra làm sao. Đến khi sự việc được làm rõ thì cũng chẳng có mấy người đi xin lỗi người trong cuộc cả.

Giờ cái đám thích bạo lực mạng đều kiểu cứ có chuyện gì là lại kéo đàn kéo lũ đến, xong rồi đến lúc mọi chuyện rõ ràng mới tan tác chim muông.

Trí nhớ của cư dân mạng chỉ được có ba giây thôi, còn Thích Trục thì chỉ yêu công việc, anh chẳng để mấy thứ này trong lòng để làm gì. Vậy lên việc này đã dần dần bị lãng quên, trừ mỗi Giang Ảnh vẫn còn nhớ.

Lúc đó Giang Ảnh phải chạy đi tìm video để lưu lại, bởi vì cậu cảm thấy lúc Thích Trục nghiêm túc diss người khác thú vị hơn lúc bình thường nhiều.

Hiển nhiên là cái sở thích kỳ lạ như việc thích thu thập scandal của người khác không thể chia sẻ với ai được, nhất là Thích Trục.

"Buồn ngủ rồi, đi ngủ đây." Giang Ảnh tránh khỏi vấn đề của Thích Trục rồi chuồn mất.

Cậu đóng cửa phòng mình lại, lắng tai nghe trộm động tĩnh trong phòng khách.

Sau khi Giang Ảnh đóng cửa phòng, Thích Trục quay đầu lại, anh phát hiện ra hai người đang ngồi trên ghế sofa đều đang nhìn mình.

Thích Trục: "?"

Phó Chỉ: "Bây giờ thì tôi hiểu rồi."

Trì Vân Khai: "Ừa, rốt cuộc cũng hiểu tại sao mọi người đều bảo lúc không nói chuyện thì cậu ấy mới là idol."

"Thế này đã là gì đâu." Thích Trục bảo, "Đây mới là nói chuyện bình thường thôi."

"Show truyền hình không hợp với cậu ấy." Thích Trục đứng trước cửa phòng của Giang Ảnh nói.

"Vậy cái gì mới hợp?" Trì Vân Khai thuận theo lời của Thích Trục, hỏi một câu.

"Cãi lộn 101, chắc chắn sẽ debut vị trí center."

Phó, Trì: "..."

Cửa phòng Giang Ảnh hé ra một khe nhỏ, bịch khoai tây chiên từ trong bay ra bị Thích Trục dùng một tay bắt được.

"Không phải cậu bảo đi ngủ rồi à?" Thích Trục hỏi.

"Vốn đã ngủ rồi, nhưng mà ở ngoài cửa có người cứ gáy, tôi không chịu nổi." Giang Ảnh lại đóng sập cửa vào.

Lần này thì bên ngoài yên tĩnh rồi, Giang ảnh được chui vào ổ chăn như cậu mong muốn. Cậu mở "Cãi Cọ", trước tiên điểm danh cái đã, sau đó mới nhìn vào danh sách bạn bè của mình.

Vừa may, avt của đồ đệ nhỏ [Cãi Cọ 3357868] mà cậu mới thu nhận cũng sáng lên.

[Ông Chủ Cua]: Chào buổi tối?

[Ông Chủ Cua]: Hôm nay cậu có cãi lộn không?

[Cãi Cọ 3357868]: Không rảnh.

Giang Ảnh lắc đầu, người này vẫn lạnh lùng như cũ, chẳng học được tí tinh túy cãi lộn nào của cậu, còn không bằng Thích Trục.

[Cãi Cọ 3357868]: Không phải cậu bảo hôm nay cậu không rảnh à?

[Ông Chủ Cua]: Bây giờ thì rảnh rồi, nhưng mà thời gian có hạn.

[Cãi Cọ 3357868]: Vậy cậu cứ bận việc của cậu đi.

[Ông Chủ Cua]: Đến đây, chúng ta tranh thủ thời gian để tui truyền tuyệt kỹ học tập cả đời của tui lại cho cậu.

[Cãi Cọ 3357868]: ? Không muốn học, ngủ đây.

[Ông Chủ Cua]: Nhìn cái dấu hỏi chấm này của cậu là tui biết cậu lên lớp không nghe giảng hẳn hoi rồi.

[Ông Chủ Cua]: Cậu hiểu ý tui mà.jpg

[Ông Chủ Cua]: Không nói cái này nữa, chúng ta tranh thủ thời gian để học bài hôm nay...

[Ông Chủ Cua]: Phép tắc cần thiết khi giao tiếp trên internet ngày nay, học được cách gọi "ngài".

[Ông Chủ Cua]: Đề xuất cậu sử dụng kèm theo mấy cái emoji kỳ kỳ quái quái của hệ thống.

_ _ _

(*) Huy hiệu nói chuyện thường xuyên của QQ là biểu tượng hình ngọn lửa?, hai người phải nói chuyện liên tục 30 ngày mới có, chỉ cần 1 ngày không nói chuyện thì sẽ bị mất, phải bắt đầu lại 30 ngày mới. Còn huy hiệu bạn tốt có biểu tượng hình con thuyền ⛵, hai người nói chuyện với nhau nhiều nhất trong vòng 30 ngày, theo lời anh Thích nói thì có vẻ không nói chuyện 1, 2 ngày thì huy hiệu cũng không bị mất (Hai cái này tui gọi tên theo ý nghĩa).

Tác giả có lời muốn nói:

"Tính tình của Mao Cầu Cầu cực kỳ tốt, trước giờ chưa từng cãi lộn, cũng chưa từng mắng lại ai cả, người đi cãi lộn chỉ có Giang Trúc Giang thôi. (Đầu chó hộ mệnh)"

Shiguang: ???

Bình luận

Truyện đang đọc