SCANDAL CỦA CẬU ĐÁNG YÊU HƠN CẬU NHIỀU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thích Trục: "..."

Mặc dù Thích Trục không chơi game nhưng ít ra anh cũng biết mấy thứ này. Ba dấu hỏi chấm là không rõ level, Giang Ảnh coi đây là đi đánh boss à?

Ngày nào cũng đúng giờ lên QQ nói chuyện, mỗi lần gặp mặt là lại "thăm hỏi" lẫn nhau, Thích Trục càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như thế rồi.

Hồi cấp hai và năm lớp mười, khi hai người họ ngồi cùng bàn, hình như Giang Ảnh vẫn chưa có sở thích này. Cùng lắm là vị lớp phó kỷ luật này thích cầm cuốn sổ ghi chép lại đủ chuyện lông gà vỏ tỏi của các bạn học thôi.

Say này Thích Trục đi du học, mấy năm trời hai người họ không gặp nhau. Đến lúc Thích Trục về nước thì anh mới phát hiện ra sở thích của Giang Ảnh đã thăng cấp rồi...

Không những thích cãi nhau mà còn học được cách đánh giá nữa.

Giang Ảnh không phải người bình thường, cậu biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc và nên kiên trì bền bỉ chọc ghẹo người nào.

*

Giang Ảnh mới tắm xong, tóc chảy nước tong tỏng, cả người cậu vẫn dính đầy nước. Lúc mở cửa phòng ngủ, Giang Ảnh thấy Thích Trục đang ngồi ở cạnh giường, ánh mắt anh dừng lại ở một điểm nào đó trong không khí, chẳng biết lại đang suy tư cái gì.

"Hình như hơi nóng nhỉ." Giang Ảnh lầm bà lầm bầm, cậu tìm điều khiển điều hòa, tiện tay hạ xuống mười sáu độ.

Thích Trục vẫn đang băn khoăn vấn đề kia, anh làm như không thấy mấy hành động của Giang Ảnh.

"Đang nghĩ gì thế?" Giang Ảnh rảnh rỗi lại bắt đầu kiếm chuyện, "Khuê nữ tuổi mười tám biết tương tư rồi à?"

Thích Trục lạnh tanh liếc cậu một cái: "Nghĩ đến cậu đấy."

"Chậc, cay nghiệt thế." Giang Ảnh phê bình.

"Không bằng cậu được." Thích Trục còn chẳng thèm xoay đầu, chỉ là khóe môi anh hơi mấp máy, "Cậu vừa chua ngoa vừa cay nghiệt, cao cấp hơn tôi nhiều."

"Cậu thôi đi nha Thích Trục." Giang Ảnh trừng mắt, "Nếu tôi mà chua ngoa cay nghiệt thì cậu là cái đồ miệng nam mô, bụng bồ dao găm. Hai người chúng ta đều theo con đường hắc hồng, cậu tốt hơn tôi chỗ nào?"

"Vẫn không bằng ngài được." Thích Trục mỉm cười, ngó giả tạo không chịu được, "Dù sao thì kỹ năng diễn xuất của ngài cũng kém như thế cơ mà."

Giang Ảnh: "..."

Tự dưng bị đâm trúng chỗ đau, động tác lau tóc của Giang Ảnh sững lại. Người này lại còn vô tình gọi cậu là "ngài", không khỏi khiến cậu nghẹn họng.

Giang Ảnh dừng lại trước mặt Thích Trục, lắc lắc đầu, sau khi thành công vẩy một đống nước trên tóc mình lên người anh, cậu mới lảo đà lảo đảo bước qua chỗ khác: "Hình như tôi hơi chóng mặt..."

Thích Trục: "..."

Giang nhị thiếu vòng qua đầu bên kia của giường, cậu lựa một chỗ không lớn không nhỏ bắt đầu lôi chăn gối của mình ra trải.

"Tiểu Ảnh." Bỗng nhiên Thích Trục gọi một câu.

"Làm sao?" Giang Ảnh chẳng vui vẻ gì cũng đáp lại một câu.

"Bây giờ mới là tháng ba, lại còn là ban đêm nữa." Thích Trục cầm điều khiển điều hòa ấn tắt đi, "Cậu nóng đến mức nào mà bật điều hòa mười sáu độ."

"Nhưng mà tôi cảm thấy..." Giang Ảnh kháng nghị.

"Nói đến cái cuốn đánh giá năng lực chiến đấu kia..." Thích Trục bỗng lên giọng.

"?"

Thích Trục: "Tại sao cậu lại chấm cho tôi ba dấu hỏi chấm?"

Giang Ảnh cũng lên giọng đáp lại: "Ngài biết nói chuyện không hả? Tổ lái dữ như thế, tí nữa thì tôi không theo kịp."

Cậu vừa nói xong đột nhiên phát hiện ra có gì đó sai sai.

Giang Ảnh: "Cậu xem trộm sổ tay của tôi hả?"

"Tôi không xem." Thích Trục phủ nhận ngay lập tức, "Tự nó rơi xuống trước mặt tôi."

"Được thôi." Giang Ảnh trải xong chăn nệm, cậu chui vào trong, ngồi dựa ngay ngắn vào đầu giường, "Thích Trục à, con người cậu bị sao thế, xem trộm thì thôi đi, cậu còn bê ra hỏi tôi nữa, không thấy xấu hổ à?"

"Cậu là người biết xấu hổ sao?" Thích Trục hỏi ngược lại.

"Tôi... không phải." da mặt Giang Ảnh dày lắm, "Về phần tại sao tôi lại viết cho cậu ba dấu hỏi chấm ấy à..."

Giang Ảnh hơi nhíu mày như đang suy xét về động cơ của mình, sau đó cậu quay đầu lại, thần bí nói: "Tôi sửa nhiều lần lắm đấy, cậu không thấy tôi viết bằng bút chì à?"

Thích Trục thấy rồi: "Vậy nên?

Tôi cảm thấy anh Thích ấy à, hình như vẫn còn không gian phát triển đấy." Giang Ảnh đáp, "Mặc dù thích bắt bẻ người khác nhưng mà tôi là một người rất có nguyên tắc. Tôi sẽ không bóp quả hồng mềm, người dưới điểm chuẩn, chỉ cần không chọc vào tôi thì tôi sẽ không ức hiếp người ta. Tôi cũng không bóp quả hồng giòn, trên một trăm điểm là tôi xin rút lui."(¹)

(¹) Quả hồng mềm ý chỉ những người yếu đuối, dễ bị bắt nạt, quả hồng giòn thì ngược lại. Ý bé Ảnh là bé không bắt nạt kẻ yếu, không đụng đến kẻ mạnh =))

"Kiểu người như cậu vẫn có thể tăng level." ánh mắt Giang Ảnh lộ ra chút hung dữ, "Cậu là quả hồng ngọt, mấy người thích bắt bẻ như bọn tôi đều rất thích quả hồng có tính khiêu chiến như cậu."

Quả hồng ngọt: "..."

"Vậy nên, cậu được cao nhân chỉ điểm hay là năng lực cá nhân quá tốt thế?" Giang Ảnh càng nói càng dịch sát vào người Thích Trục.

Tóc cậu vẫn chưa khô, cứ dựa sát như thế làm mấy giọt nước trên tóc tí tách rơi xuống xương quai xanh của Thích Trục, nước lành lạnh trượt dần xuống, chui thẳng vào trong cổ áo anh.

Cậu cảm thấy có chút thú vị, vừa định sáp lại gần hơn thì bị một chiếc khăn bông phủ lên đầu, bọc kín cậu ở trong đó. Thích Trục cầm trong tay chiếc khăn bông mềm mại khô ráo, anh xoa xoa mái tóc lúc nãy Giang Ảnh đang lau dở.

Lau xong rồi anh mới mở khăn, lộ ra Giang nhị thiếu đang tức đến mức xù hết cả lông.

"Tôi đi tắm." Thích Trục điềm đạm nói, anh mau chóng nhảy xuống giường rồi ra khỏi phòng, tránh được cái gối đang lao đến một cách hoàn mỹ.

Giang Ảnh ngồi lại trong phòng, cậu mở camera trước chỉnh lại mái tóc bù xù của mình. Đồng thời cậu cũng túm lấy cái điều khiển điều hòa ở cạnh gối của Thích Trục, tiếp tục bật điều hòa mười sáu độ. Giang Ảnh chỉnh hướng gió thổi về phía cửa phòng: "Chờ cậu về, cho cậu lạnh chết luôn."

Lại đến thời gian chơi điện thoại mỗi ngày, Giang Ảnh vừa mở điện thoại ra đã thấy một loạt tin nhắn của Tề Tuấn.

[Tề Tuấn]: Giang nhị thiếu?

[Tề Tuấn]: Mấy bữa nay ngài im hơi lặng tiếng quá.

[Tề Tuấn]: Làm tao không quen gì cả.

[Tề Tuấn]: Mày bị bay acc hay bị cấm ngôn(²) mà sao tự dưng thành thật thế?

(²) Cấm ngôn: Weibo có chức năng cấm một tài khoản nào đó đăng bài hay đi bình luận các thứ. Nếu các bạn theo dõi thông tin của Cbiz trong năm nay thì có thể thấy rất nhiều cư dân mạng hay nghệ sĩ bị "cấm ngôn" đó.

[Krabby]: "Cầu xin Giang nhị thiếu tới mắng tao", Tiểu Tề tổng đang cần cung cấp loại dịch vụ này à?

[Krabby]: Âm thầm quan sát.jpg

[Tề Tuấn]: Không cần, không cần đâu. Tố chất tâm lý của tao kém, tao là quả hồng mềm, cầu xin mày đừng bóp.

[Tề Tuấn]: Đầu gấu trúc rớt nước mắt.jpg

[Krabby]: Thôi đừng nói nữa, tao bị đóng gói về nông thôn ghi hình chương trình, đã không có đồ ăn vặt rồi mà mạng lại còn lag ơi là lag.

[Tề Tuấn]: Chương trình gì mà đi xa thế.

[Krabby]: Tình yêu nơi nông thôn.

[Tề Tuấn]: ?

[Krabby]: Phì.jpg Là sinh hoạt nơi nông thôn. Tao hơi chóng mặt nên gõ nhầm chữ thôi, chủ đề tao nhã lắm.

[Tề Tuấn]: Đạo diễn điên à? Chương trình tao nhã mà lại đi mời mày?

[Tề Tuấn]: Tao muốn hỏi câu này, Giang nhị thiếu nhà chúng ta nhìn giống thiếu niên điềm đạm, tao nhã lắm sao?

[Krabby]: Thế mày quên hình tượng công ty thiết lập cho tao rồi à?

[Tề Tuấn]: ? Tao cứ tưởng chả ai tin cái hình tượng ba năm trước của mày chứ? Vị đạo diễn đó không bao giờ xem hot search Weibo à?

[Krabby]: À, đúng rồi, Thích Trục cũng ở đây đấy.

[Tề Tuấn]: ...

[Tề Tuấn]: Đầu gấu trúc rớt nước mắt.jpg Dựa vào cuộc sống cấp hai đầy đau khổ mà tao phải trải qua, tao muốn hỏi một câu, chương trình này vẫn có thể qua kiểm duyệt à?

_ _ _

Shiguang: cho mọi người coi hình anh Thích và bé Ảnh trong kịch truyền thanh nè, xinh yêu lắm. Mọi người muốn nghe kịch có thể tải QQ Music, search "你的黑料你本人可爱广播剧" nha.

Bình luận

Truyện đang đọc