SĨ QUAN ĐÀM THÂM YÊU

10.

Tôi đã ở nhà Đàm Ngộ năm ngày.

Đương nhiên là Đàm Ngộ cũng ngủ ở phòng cho khách năm ngày.

Nói thật là tôi không có cảm giác giống như mình đã kết hôn.

Ban ngày hầu như Đàm Ngộ đều đi làm, tối cũng về muộn, tôi đột nhiên cảm thấy mình giống như một người hình nộm.

Còn trẻ đã phải phòng không gối chiếc, tôi khổ quá đi thôi.

Hôm nay sau khi tan sở, tôi rủ cô bạn thân Đường Đường đi dạo phố chung.

Con người tôi rất khó giữ bí mật, chuyện kết hôn tôi chưa nói cho bố mẹ biết, cho nên hôm này nói thẳng với Đường Đường.

“Vãi, mấy ngày không gặp mà mày đã kết hôn rồi?” Đường Đường kinh ngạc nhìn tôi.

“Được đó nha, cậu kết hôn với người ta khi nào vậy.” Đường Đường có hơi tức giận, nhưng tôi biết là cô ấy đang lo lắng cho tôi.

Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, bây giờ nghĩ lại mới thấy quá qua loa, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy thân thiết và yên tâm về Đàm Ngộ.

Tôi cho Đường Đường xem bức ảnh tôi chụp lén anh, “Anh ấy là cảnh sát, không phải người xấu đâu.”

Đường Đường nhìn tôi, “Trông cũng được đấy, nhưng không thể nhìn mỗi mặt thôi được.”

“Mày thích anh ta?” Đường Đường hỏi.

“Ừ, có phải mày thấy tao hơi nhanh không, nhưng tao cảm thấy khi nhìn anh ấy thì có cảm giác yêu thầm như thuở học sinh ý, ừm… Chính là cảm giác này.”

Lâu rồi không hẹn hò, mặc dù cũng có người theo đuổi tôi nhưng thật sự tôi không có cảm giác gì, không muốn chấp nhận tạm bợ.

Chỉ là tôi không ngờ có cảm giác một cái là trực tiếp kết hôn luôn.

“Ok ok, mày cũng đừng ra vẻ cô bé ngây ngô nữa, trong đầu mày nghĩ gì tao lại không biết chắc.” Cô gái này rất hiểu tôi.

“Được rồi, tao mơ tưởng cơ thể anh ấy, nhưng cũng không khoa trương đến mức ấy nha.”

“Mày đừng hối hận là được.” Đường Đường thở dài.

Hối hận thì không có, đếm bây giờ tôi vẫn chưa từng hối hận về bất cứ chuyện gì.

Tôi luôn cho rằng chỉ không làm thì mới có hối tiếc. Nếu nói hối tiếc, giả sử trước đây tôi đưa ra một quyết định khác thì có thể sẽ hối hận vì không chọn quyết định này.

Dẫu sao, vẫn luôn có con đường không được lựa chọn.

Bình luận

Truyện đang đọc