SĨ QUAN ĐÀM THÂM YÊU

25.

Ngày hôm sau tỉnh lại, eo mỏi lưng đau khắp người.

Đàm Ngộ còn chưa dậy, tôi nằm trong lòng anh duỗi tay chạm vào mũi của anh.

“Còn muốn hả?” Anh đột nhiên lên tiếng làm tôi giật cả mình.

“Cầm thú, hứ!” Tôi rút tay về, muốn cách xa anh ra.

Nhưng bàn tay anh đặt trên eo tôi lại siết chặt.

“Không đùa em nữa, nằm yên.”

“Ồ…”

“Vợ à, anh nhịn lâu lắm rồi, sau này em phải bồi thường cho anh.”

“Nhưng em đâu có bảo anh nhịn.” Tôi nói nhỏ.

Anh im lặng một lát, “Sợ em không có cảm giác an toàn.”

Nghe thấy thế, tôi vòng tay ôm lấy anh, “Cảm ơn anh.”

Anh không nói gì, chỉ im lặng ôm tôi.

26.

Khởi đầu điên rồ chưa chắc sẽ không có kết thúc tốt đẹp.

Em muốn chịu trách nhiệm với anh, không phải là em sẽ chịu trách nhiệm với anh.

Cảnh sát Đàm, rất vui khi gặp được anh.

“END”

Bình luận

Truyện đang đọc