SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU VỢ NHỎ


Thậm chí ngoại trừ thay quần áo tắm rửa, đã mấy ngày rồi anh chưa hề chăm chút bản thân mình.

Mái tóc đen ngắn bị gió thổi rối bù, gương mặt vẫn tuấn tú, ngũ quan góc cạnh sâu sắc, nhưng âm u và xa cách hơn.
Anh đi về phía phòng hồi sức cấp cứu, cách một lớp kính nhìn cảnh tượng bên trong.
Bởi vì hiện giờ Vương Tuyết Băng không thể chịu đựng nổi bất cứ một sự giày vò nào nữa, cho nên không thể chuyển đến phòng phẫu thuật để giải phẫu não, mà phải tiến hành trực tiếp tại phòng hôi sủc cẩp cứu.
Cách cửa sổ kính bảo hộ, ánh mắt Triệu Hàn Dương nghiêm túc nhìn Vương Tuyết Băng nằm ở đó.

Cho dù không cần đánh thuốc mê trong thời gian phẫu thuật, dường như cô cũng chẳng hê có cảm giác.
Bác sĩ đang phẫu thuật cho Vương Tuyết Băng, thỉnh thoảng bên trong lại truyền ra tiếng dụng cụ y tế va chạm, còn có hình ảnh theo dõi tim mạch, hô hấp, huyết áp, vân vân...
Triệu Hàn Dương đứng trên mặt đất lạnh như băng nhìn biểu đồ nhịp tim yếu ớt lúc có lúc không, ánh mất ẩn giấu sự cuộn trào mãnh liệt.
Lúc trở về, đám người Hắc Ưng chia nhau mỗi người một góc để canh gác, vừa nhìn thấy Triệu Hàn Dương với gò má lạnh lùng vẫn luôn đứng đấy thì lập tức bước nhanh qua.
Hắc Ưng biết tình hình sức khỏe mấy ngày gần đây của Vương Tuyết Băng rất nguy kịch, ông Mặc không thể rời khỏi, vì vậy anh kính cẩn thuật lại một ít chuyện của Nguyễn Lương và lão Dương Tử vẫn còn đang bị nhốt giam ở cái nơi được gọi là địa ngục ở Tuyết Ưng hội, đoán chừng hai lão già đó chẳng sống được mấy ngày nữa.

Vì người được phái đến canh trừng hai người họ là đám lão đại trong gia đình chính người được người người ca tụng.


Sau khi trình bày đơn giản rõ ràng việc xử lý đám người liên quan đến đám lão già kia thì anh lập tức rời đi, không quấy rầy Triệu Hàn Dương nữa.
Hành lang bệnh viện bên ngoài phòng hồi sức cấp cứu lại trở về yên tĩnh.
Triệu Hàn Dương nhìn dáng vẻ không hay không biết của Vương Tuyết Băng mà chầm chậm nhấc tay, đặt lên cửa kính.
Lòng bàn tay anh dần khép lại, siết chặt thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch.
***
Một tuần sau.
Vương Tuyết Băng vẫn chưa tỉnh, mũi cô được cắm ống dưỡng khí, mu bàn tay gắn kim tiêm.

Trên mu bàn tay thương tích chồng chất, ngoài một mảng trắng bợt ra thì chỉ còn lại dấu vết xanh tím do kim tiêm để lại.
Nhưng cũng may bắt đầu từ sáng hôm nay, vết thương Vương Tuyết Băng đã khép miệng, nội tạng bị viên đạn làm bị thương đã khôi phục không ít.

Mặc dù cô vẫn phải nằm trong phòng hồi sức cấp cứu, nhưng mỗi ngày đều có hai tiếng đồng hồ được phép vào thăm.
Vương Thừa Duật đi vào phòng bệnh, thấy Triệu Hàn Dương ngồi bên giường bệnh, luôn chăm chú nhìn Vương Tuyết Băng đang hôn mê.

Mấy ngày qua, cô hôn mê bao lâu, Triệu Hàn Dương đều ở nơi này với cô bấy lâu, giao lại tất cả công việc ở công ty cho Phó tổng giám đốc và trợ lý phụ trách.

Vương Tuyết Băng không thể ăn, Triệu Hàn Dương cũng gần như không ăn.

Thỉnh thoảng anh mới bị bọn họ ép ngồi xuống bàn ăn qua loa vài miếng.

Vương Thừa Duật bước tới phía sau anh: “ Điện thoại cậu để bên ngoài vang lên, tôi có nhìn thoáng qua, là nhà họ Triệu ở Nam Kinh gọi tới.

Mấy ngày qua, mặc dù có chút thông tin đã bị cánh báo chí săn đón, và cũng không ít người đã biết việc con bé bị thương.

Vì vậy mà Triệu Gia mới gọi điện cho cậu đấy, còn ba mẹ tôi sau khi biết tình trạng của con bé tốt lên đôi chút cũng đã quay trở về Nam Kinh để thu xếp một số thứ để chuẩn bị đón con bé về nhà chính để chăm sóc đó n
Triệu Hàn Dương nhìn đồng hồ: “ Mặc kệ đám người Triệu Gia đi.


Tôi không có dư thời gian để quan tâm đến họ đâu.”
Vương Thừa Duật gật đầu: “ Hiện giờ con bé đã bị thương như vậy, trước hết vẫn đừng nên báo chuyện này cho người phía Nam Kinh biết, nếu được thì cậu nên phong tỏa tin tức đi, đợi tình trạng con bé ấy khả quan hơn một chút hãy nói sau.


Triệu Hàn Dương không nói gì, vẫn nhìn người nằm im không nhúc nhích hôn mê trên giường bệnh.
Biết tình trạng bây giờ của Triệu Hàn Dương tựa như chỉ ngồi đợi Vương Tuyết Băng tỉnh lại, những chuyện khác chẳng liên quan gì đến anh.
Anh Ba Vương Thừa Duật không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ vai Triệu Hàn Dương, rồi lại đưa mắt nhìn Vương Tuyết Băng đang say giấc, dường như không hề mộng mị.
Cô nằm im bất động, sắc mặt nhợt nhạt đến độ gần như trong suốt, thoạt nhìn không giống như một người thật sự tồn tại.
Triệu Hàn Dương nắm lấy bàn tay đầy vết bầm tím không gắn kim tiêm của Vương Tuyết Băng, siết chặt.
***
Lại nửa tháng trôi qua.
Triệu Hàn Dương đã được phép ngồi trong phòng bệnh mỗi ngày với Vương Tuyết Băng.
Bàn tay trắng nõn mềm mại của người phụ nữ vẫn luôn được anh nắm trong tay.

Lúc này điện thoại đặt ở mép giường bỗng rung lên, Triệu Hàn Dương hờ hững nhìn thoáng qua rồi nâng cánh tay còn lại lên nhận điện thoại.
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, chỉ thấy Triệu Hàn Dương lãnh đạm nói: “ Người sắp chết rồi, còn muốn nói cái gì? ”
Đối phương đưa điện thoại giao cho ba nuôi của hai lão già kia.


Tiếp theo, ở đầu dây bên kia vang lên âm thanh yếu ớt già cỗi: “ Thần Chết, nhiều năm trước tôi đã từng qua lại với cậu, chỉ là khi đó cậu không tra ra tôi.

Không ngờ hai đứa nó bây giờ đứa con trai nuôi của tôi lại rơi vào tay cậu.”
Triệu Hàn Dương không lên tiếng, chỉ chậm rãi vuốt ve bàn tay Vương Tuyết Băng, dịu dàng phủ lên mỗi ngón tay của cô, như muốn sưởi ấm ngón tay lạnh băng.
Đáy mắt Triệu Hàn Dương đen kịt lạnh băng, anh khinh khỉnh cười khẩy: “ Đáng lý ông nên hỏi, tôi muốn xử lý các người thế nào.


Lời nói này chứng tỏ anh vốn không định thả người, hơn nữa rõ ràng còn có ý xử lý sạch tất cả bọn chúng từ trên xuống dưới.

Trong nháy mắt, đối phương ở đầu dây bên kia điện thoại trở nên yên lặng.

Triệu Hàn Dương đang định tiếp tục nói gì đó, thì bỗng nhiên ánh mắt Triệu Hàn Dương khựng lại.

Anh rũ mắt nhìn ngón tay của Vương Tuyết Băng giần giật trong lòng bàn tay mình.


Bình luận

Truyện đang đọc