SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU VỢ NHỎ


Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Hàn Dương nở một nụ cười lạnh lẽo, thản nhiên nói: “ Không cần phiền cậu Triệu đây hao tâm tổn trí, chỗ của tôi cũng có bác sĩ chuyên nghiệp và uy tín.

Với lại, qua mấy ngày điều trị, triệu chứng đau đầu của Tuyết Băng đã giảm nhẹ đi nhiều.

Ngoài ra cũng có các loại thuốc mới được điều chế từ viện nghiên cứu để kiểm soát bệnh tình của cô ấy, không lâu sau cô ấy sẽ hồi phục.

Về phần cậu Triệu, nếu cậu muốn bù đắp cho cô ấy thì vẫn nên đợi cô ấy tỉnh táo hẳn.

Bằng không, nếu bây giờ tôi giao cô ấy cho cậu một cách không rõ ràng, e rằng sau khi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ không thể nào cho cô ấy một lời giải thích hợp lý.


Lúc này ba Triệu tiến lên một bước, vội nói: “ Bao lâu mới có thể trị khỏi? Tiểu Tuyết bị thế này thì đừng để nó ra ngoài chạy lung tung.

Hàn Dương, con nhất định phải coi chừng con bé đấy.”
Triệu Hàn Dương nhìn ba Triệu, lạnh nhạt nói: “ Yên tâm, bây giờ tôi đang nghỉ phép, sẽ trông chừng cô ấy mỗi ngày.”
Dù gì khoảng thời gian này, anh sẽ tranh thủ từng ngày để chuẩn bị cho cô một hôn lễ hoành tráng, để rước cô vợ nhỏ này về bằng danh chính ngôn thuận.

Ba mẹ Triệu thở dài, nhìn Triệu Hàn Dương bằng đôi mắt đau lòng, anh vẫn không hề tha thứ cho hai người, nhưng hy vọng Vương Tuyết Băng sẽ giúp cho anh có cảm giác an toàn hơn.
sau đó lại nhìn Vương Tuyết Băng đang trốn trong chăn chỉ để hở đôi mắt nhìn về phía cửa, đau lòng nhưng cũng đành chịu.


Lúc này chỉ có thể chờ cô bình phục lại rồi nói mà thôi.
Với lại, nếu Triệu Hàn Dương đã nói có thuốc điều trị đặc chế cho riêng cô, sẽ rút ngắn quá trình mắc bệnh, vậy cũng chỉ có thể như thế mà thôi.

Người làm cha như ông lúc này chẳng giúp được gì.
Nhưng, điều may mắn duy nhất là, người mà Vương Tuyết Băng ỷ lại chính là Triệu Hàn Dương chứ không phải ai đó có mục đích khác và ngược lại anh cũng chỉ dịu dàng xem cô là cả mạng sống của mình.
Lúc nghĩ tới đây, ba mẹ Triệu cũng nhìn thoáng qua ba mẹ Vương.
Hai ông bà cũng không biết nên đối mặt với nhà họ Vương thế nào, vì đây là chuyện giữa tụi nhỏ.
Ba mẹ Vương cũng lạnh nhạt nhìn hai ông bà Triệu.
Lúc hai người này lại sắp cãi nhau vì chuyện của Vương Tuyết Băng, Triệu Hàn Dương nháy mắt ra hiệu cho Hắc Ưng, Hắc Ưng vội tiến lên một bước nói: “ Chủ tịch Triệu, Ông bà Vương, bây giờ chủ mẫu cần phải nghỉ ngơi, xin hai vị hãy rời khỏi phòng ngủ chính.

Hay là mọi người xuống phòng khách tầng một uống chút trà nhé? ”
Ba Vương nghiêm mặt: “ Uống trà thì không cần, tôi không yên lòng khi thấy con gái mình như bây giờ.
Với lại bảo tôi uống trà cùng với ba người họ là chuyện không thể nào.


Dừng một chút, ông lại bảo tiếp: " Tiểu Hàn, bác đưa bác gái con về trước.

khi rảnh ta lại đến thăm hai đứa.

"
" Dạ được, để con bảo Lục Ưng tiển hai bác.

" Triệu Hàn Dương gật gật, nhìn Lục Ưng.
Lục Ưng gật đầu, nhanh chóng rời khỏi cùng với ba mẹ Vương.
Vậy… rốt cuộc ai mới là người gần gũi với Vương Tuyết Băng nhất đây?
Cả ba mẹ nuôi ( chồng) hay là Triệu Hàn Lâm đều không đánh lại Triệu Hàn Dương.
Hay nói cách khác, họ đều không đánh lại,cho dù chỉ là một ánh mắt của Triệu Hàn Dương cũng có thể dìm chết họ ngay ấy.

***
Trong phòng ngủ chính, Vương Tuyết Băng từ trên giường ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, tiếp đó lấy hết can đảm hỏi: “ Vừa rồi hai người đó đều nói mình là ba em và và cả chồng cũ của em, sao em lại không nhớ mình có hai người ba mẹ vậy? Với cả em có hai người chồng từ lúc nào vậy? Sao em không nhớ gì cả? ”
Đầu tiên, Triệu Hàn Dương im lặng ôm cô lên đùi mình, tiếp đó khẽ bật cười.
“ Em thấy hai người là Triệu lão đầu và tên hoắc con Triệu Hàn Lâm, cũng như ba mẹ Vương ai vừa mắt nhất?”
“ Hai người đầu tiên chẳng ai vừa mắt cả, em chỉ thích ba mẹ Vương và cả ông xã thôi, nhưng sao em lại có hai người ba thế? ”
Chẳng ai vừa mắt sao?
Triệu Hàn Dương không thèm để ý, hờ hững nói: “ Không vừa mắt thì thôi, thấy anh vừa mắt là được.



Đám người Hắc Ưng nhìn lão đại nhà mình mà không nói nên lời: "..."
Lão đại anh tâm cơ quá đấy.

Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn tên tảng đá: "..."
Nè ông đây chỉ là nể tình con bé vẫn đang bị thương mà chưa tính sổ với cậu đấy?
Anh Hai Vương Tử Nhân nhìn Triệu Hàn Dương với nụ cười thân thiện: "...!"
Không ấy ông đây bán vài phần cổ phiếu để cho em gái nhỏ của mình tiêu vặt nhỉ?
Anh Ba Vương Thừa Duật với ánh mắt đầy nụ cười nhìn tảng băng: "....!"
Không mấy mượn lão tứ cây súng ngắm bắn vài lỗ trên người tên đó trời?
Anh Tư Vương Thừa Quân nhìn Triệu Hàn Dương bằng cái nhìn chết chóc: "...!"
Ông đây sẽ rất nhanh bảo người đem Whisky tới Nam Kinh để nó cắn chết cậu.

Hừ lạnh, cả bốn anh em cùng đám người Hắc Ưng bước ra khỏi phòng ngủ mà đi xuống tầng.

“ Có phải em biết bọn họ không?”
Anh mấp máy môi: “ Chờ sau khi khỏi bệnh em sẽ hiểu, bây giờ có nói gì với em, em cũng không thể nhớ lại được.


“ Ừm.

” Vương Tuyết Băng ngây ngô ngồi trong lòng anh: “ Nhưng mọi người đều nói em bị thương, tối qua lúc tắm rõ ràng em không thấy trên người mình có vết thương.

Em dò hết mọi chỗ cũng không thấy chỗ nào chảy máu, sao mọi người lại nói em bị thương chứ?”
Anh tùy ý phủi lông tơ dính trên áo ngủ của cô, “ Vết thương đã lành rồi, tất nhiên sẽ không chảy máu nữa.



“ Vậy em bị thương nặng lắm sao? ”
“ Rất nặng.


“ Em bị thương thế nào? Vì sao lại bị thương? ”
“ Vì anh.


Nghe thấy câu trả lời của anh, Vương Tuyết Băng nhìn chằm chằm anh hồi lâu, nhưng hình như vẫn chưa thể hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Ngay lúc cô đang trầm tư suy nghĩ, anh chợt đặt tay sau gáy cô, nhẹ nhàng kéo cô lại gần hơn, sau đó hôn lên trán cô, rồi từ từ trượt xuống dưới, hôn lên mi tâm cô, chóp mũi cô.

Cuối cùng, lúc sắp hôn lên môi cô, thấy ánh mắt nửa tỉnh nửa mê của cô, không phải sợ hãi, cũng không phải động tình, chỉ là dường như không biết anh đang làm gì, thì anh dừng lại, không muốn làm cô sợ.
Thế là anh chỉ hôn lướt qua môi cô một cái rồi thôi, sau đó buông cô ra dưới ánh mắt sững sờ của cô: " Ngẩn người nhìn anh làm gì? ”
Vừa rồi vẻ mặt của Vương Tuyết Băng vẫn rất ngây thơ, lúc này lại ửng đỏ, nói: “ Vừa rồi anh hôn em…”
Anh cười khẽ: “ Em hiểu hôn có ý nghĩa gì không? ”
Vương Tuyết Băng gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, rồi lại gật đầu: “ Hiểu chứ, anh là chồng em, nên mới hôn em, người khác thì không thể hôn.


Triệu Hàn Dương bật cười vì dáng vẻ nửa hiểu nửa không nhưng lại cố ra vẻ đã hiểu của cô, giơ tay day nhẹ lên đầu cô: “ Đầu còn đau phải không? Hay anh gọi Thừa Duật quay lại day giúp em nhé? ”.


Bình luận

Truyện đang đọc