SIÊU NĂNG LỰC GIA TẠI THỜI ĐẠI VUA HẢI TẶC


Nếu như hắn muốn gia nhập vào băng hải tặc Mũ Rơm, phải có nhất định năng lực sinh tồn, mặt ngoài hoa lệ mạo hiểm kinh lịch đồng thời cũng kèm theo cực độ hung hiểm có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.

Nhân vật chính như Luffy là có hào quang không thể chết được, nhưng Hùng biết hắn không phải nhân vật chính, thậm chí không tính là vai phụ, cũng không biết thế giới này thực sự có hào quang nhân vật chính không nữa.
Cho nên, hắn ở cái thế giới này phải sống sót, cũng chỉ có dựa vào thế, dựa vào những thông tin cần thiết mà biết trước diễn biến cốt truyện chính là thứ vô cùng trọng yếu.
Mà Luffy bản thân liền chính là một cái thế, tại tương lai hắn cùng băng của mình sẽ là một cực kỳ nghịch thiên thế.

Mà muốn dựa dẫm vào thế cũng phải có vốn liếng dùng để tiếp nhận thế, cơ thể hoặc kỹ năng chính là, nhưng không có ai sẽ chủ động đi dạy hắn, đây là người người đều có ích kỷ tâm tính.

Luffy có lẽ là một đứa não cao su không biết bất cứ thứ gì, nhưng hắn được dạy dỗ từ nhỏ bởi ông nội của mình Phó Đô Đốc Hải Quân hay Anh Hùng Hải Quân Monkey D.Garp, thực lực của ông ấy thì khỏi cần bàn cãi xem như một trong những người mạnh nhất Hải Quân hiện tại.
Ngoại trừ Trái Ác Quỷ Cao Su là hắn tự tập luyện, thì hầu hết kỹ năng chiến đấu của Luffy đều được ai đó chỉ điểm mà toàn là nhân vật mạnh mẽ có máu mặt trong thế giới này.
Zoro cùng Sanji cũng như vậy, một người là được chỉ dạy về kiếm đạo bởi kiếm sĩ bậc thầy xuất thân từ đất nước Wano nơi tồn tại những samurai – những kiếm sĩ mạnh mẽ đến Hải Quân cũng không dám đến gần, còn người kia hơi kém hơn một chút nhưng cũng là được một hải tặc khá mạnh tại Đại Hải Trình Zeff “Chân Đỏ” huấn luyện các món đòn chân từ bé.
Những người còn lại trong băng, hay những người có liên quan đến Luffy đa số thì ít nhiều cũng có cho mình một người chỉ điểm các kỹ năng hữu dụng trước khi bắt đầu lên thuyền ra khơi.

Đó chính là cái gọi là hào quang nhân vật chính, được như bọn Mũ Rơm chỉ là hạt nước trong biển khơi thôi, phần còn lại các Hải Tặc hay những người dân bình thường đa số đều là tự thân vận động vì thế mà sức mạnh của bọn họ cứ chững lại ở một chỗ khó có thể tiến bộ được.

Muốn học bản lĩnh ví như là Lục Thức từ Hải Quân hay Chính Phủ Thế Giới cũng không có dễ như vậy, trước tiên là phải trả ra cái giá gì đó rồi mới nghĩ tới chuyện đạt được, sống sót đi ra được trong khi cầm lấy được sức mạnh trong cả ngàn người là không được mấy người, đa số đều được cử đi ra làm pháo hôi tiêu hao quân địch trong các trận chiến.
Từ điều này liền có thể thấy được, là con người đều có bản năng ích kỷ, nghĩa khí hay là trách nhiệm cũng chỉ là cái bản năng này khác biệt xưng hô mà thôi.

Cho nên, mọi người đều sẽ đem bản lĩnh sinh tồn của mình thật sâu cất giấu, không đem để lộ ra ngoài, chính mình liền có thể một cách tự nhiên trở thành một thượng nhân.

Mà bây giờ phương pháp duy nhất mà Hùng có thể học tập được, chính là quan sát người khác chiến đấu sau đó là trải qua thực chiến.

Quan sát có thể biết được đến những kỹ xảo của người khác dựa vào đó rút ra bài học và phương pháp tập luyện, mà trải qua thực tế chiến đấu có thể biến với những bài học tiến hành thực tiễn chứng thực.

Tố chất thân thể của bản thân cũng là một cái yếu tố mấu chốt, mà Hùng đối với thân thể của mình cũng là rất rõ ràng, vô cùng là bình thường, mặc dù thân thể của hắn đã mạnh hơn so với khi hắn còn ở Trái Đất, nhưng cư dân ở thế giới này cũng đều là như vậy.
Cho nên Hùng đối với chính mình chỉ có ép buộc phải tăng cường tập luyện nâng cao thân thể.

Nếu như đi chung với băng Mũ Rơm mà nói, mấy cái cây cao tự nhiên có Luffy cùng Zoro hay Sanji tới chống đỡ, ai bảo bọn hắn toàn là quái vật từ khi sinh ra đâu, còn lại những địch nhân phía sau mới là đối thủ của Hùng.
[Nếu thật như vậy mà cũng không ổn, vậy thì...!Chịu chết thôi.]
...!
Lúc này, chỉ thấy một trong hai tên kiếm sĩ kia không nhanh không chậm hướng về phía đám người đi tới, áo bào dài màu trắng che khuất khiến cho người ta không nhìn thấy rõ được hình dạng của hắn.

Nhân loại là loài động vật thông minh, đã có người phát hiện được chắc chắn sẽ phát sinh chuyện gì đó, thế nhưng khi đối mặt với người đàn ông đang đi tới, mấy người thợ mỏ đang là mục tiêu của hắn cũng không dám bỏ chạy, chỉ có thể đứng im tại chỗ trơ mắt nhìn xem hắn.
“Phốc”.


Tiếng kim loại phát ra khi chém vào nhục thể ma sát tạo thành, cùng với tiếng bước chân kiếm sĩ áo trắng đi trở về tại bóng đêm trong buổi tối vang lên, xung quanh rất là yên tĩnh, liền âm thanh hô hấp đều tựa hồ như không có.

Một giọt lớn mồ hôi lạnh từ cái trán của Hùng, đi qua mũi, cái cằm, cổ, cuối cùng chảy vào trong quần áo.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hắn đột nhiên cảm thấy miệng rất khô, cơ thể không động được, giống như là để cho vô hình không khí trói buộc lại toàn thân mỗi một vị trí, lại giống như đói bụng mấy ngày mấy đêm không có ăn cái gì, đưa đến cơ năng của cơ thể bị đánh mất.
[Rất đáng sợ, thật sự rất đáng sợ.

Không nhìn thấy, bất luận cái gì dù là một chút động tác nhỏ cũng không có nhìn thấy.

Hắn là chém như thế nào, như thế nào chém?] Hùng nhìn qua ở bên kia trên đất ba bộ thi thể, bọn hắn cái kia trợn to ánh mắt bất lực nhìn lên bầu trời, giống như là đang nói cái gì.

Vết thương trên cổ một mực chảy máu, một mực chảy đến Hùng trong lòng, hắn cảm thấy cổ của hắn cũng lành lạnh.

Tay vô ý thức sờ lên cổ, Hùng cơ thể đột nhiên run lên, lúc này hắn mới phát giác, toàn thân hắn đều ướt, hai cánh tay hai lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi.
“Rống.” Tiếng rống của mãnh thú đột nhiên vang lên, ở cách hộ vệ vòng khoảng mười mét ven rừng rậm, một cái cao khoảng hình thể của người thành niên mãnh thú bốn chân từ trong rừng mà nhảy bổ ra, hướng về phía vòng phòng ngự của hộ vệ xông thẳng tới, âm thanh xé gió mãnh liệt liền Hùng bên này đều có thể nghe được.


Mượn một chút ánh sáng từ trong mấy căn phòng chiếu ra có thể thấy rõ ràng, đây là một con hổ răng kiếm, lộ ở bên ngoài cứng rắn hai cái răng nanh, dài khoảng tầm 20 cm lóe ra hàn quang cùng với bộ móng vuốt dài mảnh, đầy đủ cho thấy nó là thứ cực kỳ nguy hiểm.
Đang tại chiến đấu, thôn dân và bọn hộ vệ hy vọng ba người kia tới trợ giúp bọn hắn.

Chỉ là, ba người kia cho tới bây giờ cơ thể ngay cả động cũng không hề động, nhìn xem ánh mắt của bọn hắn giống như là tại nhìn người chết, rét lạnh đáng sợ.
Đột nhiên, trong đám người bắt đầu tràn ra khắp nơi một cỗ lực lượng không hiểu nồng đậm kiến cho cảm xúc mọi người giống như là bị khiêu khích, mỗi người ánh mắt đều trở nên đỏ bừng như máu, trong cổ họng phát ra trận trận trầm muộn tiếng rống giận dữ, mạch máu nhao nhao trướng lòi ra, giống như rễ cây giống như cuộn tròn đầy cánh tay của bọn hắn, tím sậm bên trong cùng với đỏ thẫm huyết dịch, dữ tợn đến cực điểm.
“Cảm xúc - Khiêu khích.” Nam tử áo đỏ kia phát ra âm thanh hơi có vẻ nặng nề, truyền bá ra.

Hùng cả người đều đang run rẩy, đặc biệt là trên hai tay trên cánh tay cái kia trướng lồi mạch máu, tím sậm đỏ thẫm, cuộn tròn đầy làn da mặt ngoài, giống như hô hấp giống như không ngừng co rút lại.

Hai mắt hắn cũng bắt đầu đỏ bừng, phối hợp với khuôn mặt đang co quắp, hai mắt của Hùng gắt gao nhìn chằm chằm cái kia nam tử áo đỏ.
[Đó là Trái Ác Quỷ, không có sai, tuyệt đối là Trái Ác Quỷ.] Hùng trong đầu tràn ngập ý nghĩ này..


Bình luận

Truyện đang đọc