SIÊU NUGU NHƯ MÌNH VẬY MÀ LÀ IDOL HÀNG ĐẦU ÂM PHỦ

Sau khi trở lại Long Thành, Quỳnh Nhân lập tức gọi xe chạy tới cô nhi viện. Viện trưởng bị ốm mấy ngày chưa khỏi, cậu cũng rất lo lắng.

Trên đường, thư ký Kim có gọi điện cho cậu, nói tạp chí “Bách khoa toàn thư tra tấn” muốn mời cậu lên trang bìa.

Chủ biên Vạn quả nhiên là người nói là làm, cậu còn tưởng cô chỉ khách sáo, không ngờ cô nói muốn hợp tác là hợp tác thật.

Tuy nhiên, dù đây chỉ là hợp đồng với tạp chí nhưng cậu vẫn cần phải có visa công tác được nhà chức trách địa phủ chấp nhận.

Thư ký Kim nói hắn đã thương lượng với Tống Đế vương, để có thể phát triển tại địa phủ, tốt nhất Quỳnh Nhân nên mở phòng làm việc tại đây.

Doanh nghiệp nhỏ và rất nhỏ được hưởng chính sách hoàn thuế riêng. Sau khi đăng kí và nộp thuế đủ một khoảng thời gian nhất định, doanh nghiệp còn được hưởng chính sách “bốn bảo hiểm một quỹ” của địa phủ.

Đương nhiên, nếu Quỳnh Nhân là người đứng tên của doanh nghiệp tại địa phủ, cậu có thể có quyền cư trú hợp pháp dài hạn tại đây cũng như visa công tác.

Quỳnh Nhân nghe vậy thì rất ngạc nhiên: “Chính sách “bốn bảo hiểm một quỹ” của địa phủ là gì?”

Theo lời giới thiệu của thư ký Kim, chính sách “bốn bảo hiểm một quỹ” của địa phủ bao gồm bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm đầu thai, bảo hiểm chữa bệnh và quỹ dự phòng mồ mả.

Tất cả quỷ hồn đều mong muốn thi đỗ công chức cũng vì chỉ có công chức của địa phủ mới được phép đăng ký gia hạn bảo hiểm đầu thai.

Bảo hiểm đầu thai hiển nhiên là loại bảo hiểm đặc thù nhất tại địa phủ. Nếu duy trì gia hạn bảo hiểm liên tục trong một trăm năm, người nộp bảo hiểm sẽ được phép thăng cấp một bậc khi đầu thai.

Ví dụ như nếu kiếp sau phải đầu thai thành heo, nếu có bảo hiểm đầu thai, người đó có thể được thăng cấp đầu thai thành người.

Bảo hiểm đầu thai được gia hạn hàng năm. Nếu những loại bảo hiểm khác cứ có tiền là nộp được thì bảo hiểm đầu thai yêu cầu người tham gia phải trải qua kỳ đánh giá cuối năm, sau khi đạt đủ điều kiện mới có thể gia hạn.

Quỳnh Nhân bừng tỉnh, bảo sao công chức địa phủ đi làm tích cực thế. Hóa ra là vì vậy.

Bảo hiểm đầu thai còn có một lợi ích nữa: nếu đầu thai sai, người có bảo hiểm còn có thể đầu thai lại, tránh xảy ra bi kịch đầu thai nhầm thành lợn của Nhị sư huynh. (*)

(*) Nhị sư huynh hay là Trư Bát Giới trong tác phẩm “Tây Du Ký”.

“Vậy bảo hiểm tai nạn lao động thì sao?” Quỳnh Nhân hỏi.

Thư ký Kim tiếp tục giải thích.

Ví dụ như các công chức địa phủ làm việc ở dương gian, không may bị tạt máu chó đen lên mặt, đây được tính là tai nạn lao động.

Dựa theo “Điều khoản về bồi thường tai nạn lao động tại địa phủ”, người bị tạt máu chó đen sẽ được bồi thường 80% phí chữa bệnh, bị chân lừa đen đánh trúng sẽ được bồi thường 90%.

Bảo hiểm chữa bệnh của địa phủ tương tự như trên dương thế. Ngoài ra, công chức địa phủ còn có thể được các danh y nổi tiếng chữa trị.

Có vô số danh y tại địa phủ, điển hình là Tôn Tư Mạc và Lý Thời Trân (*) dẫn đầu hai phe nam bắc cạnh tranh cao thấp. Hai người đều đã tiếp thu kiến thức của y học phương Tây, có thâm niên trong ngành y trên dương thế. Cả hai đều nung nấu kết hợp y học Trung Quốc và phương Tây, sáng lập nên một vùng trời mới.

(*) Tôn Tư Mạc (550 – 691): sinh ra trong triều Tây Ngụy, được mệnh danh là Dược vương Tôn Thiên Y, là thầy thuốc nổi tiếng, áp dụng khí công trong thuật dưỡng sinh. Đọc thêm tại link

Lý Thời Trân (1513 – 1593): là nhà y dược học vĩ đại, tác giả của cuốn “Bản Thảo Cương Mục” – là một từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học. Đọc thêm tại link

“Cuối cùng ai thắng?”

Quỳnh Nhân như tìm lại được cảm giác khi đọc “Hội chuyện xưa” (*) lúc nhỏ, vô cùng hứng thú lắng nghe.

(*) “Hội chuyện xưa” (故事会) là tạp chí văn học hàng đầu xuất bản hai tuần một số tại Trung Quốc.

Thư ký Kim: “Đế Thính và Bạch Trạch (*) thắng. Danh y loài người dù lợi hại, cuối cùng cũng chỉ là y học. Thần thú chữa bệnh chẳng dựa theo nguyên tắc khoa học nào. Thần quang rọi chiếu, bách bệnh đều có thể chữa khỏi.”

(*) Đế Thính: là linh thú của Địa Tạng Vương Bồ Tát, có khả năng nghe thấy mọi thứ trong Tam giới, giúp Địa Tạng Vương phân biệt được thật giả, đúng sai.

Bạch Trạch: thường được miêu tả như một con sư tử khổng lồ, có một hoặc hai sừng trên đầu. Bạch Trạch được người xưa coi là linh thú của sự cát tường, chỉ những người xuất chúng có khả năng xoay chuyển thiên hạ mới có cơ hội gặp Bạch Trạch (thường là các vị vua).

Xe taxi đã tới cô nhi viện, Quỳnh Nhân mang theo rất nhiều đồ nên đã để hẳn vào một vali. Tài xế giúp cậu lấy vali từ cốp xe xuống rồi nhìn Quỳnh Nhân có phần do dự.

Quỳnh Nhân hơi kích động, lẽ nào người này nhận ra cậu sao? Chú à, có phải chú từng thấy mặt cháu trên hot search Weibo không? Có phải chú muốn xin chữ ký cho con gái chú không, hỏi đi, hãy mạnh dạn hỏi đi!

Lái xe chần chừ một lát rồi trìu mến nhìn cậu, nói: “Chàng trai à, có phải gần đây cậu ngủ không ngon không? Con tôi hiện đang công tác tại bệnh viện trực thuộc Đại học Y Long Thành, tên là Nhậm Nhất Thanh, để tôi đưa cậu số của nó. Cậu có thể trao đổi với nó xem sao.”

Nhậm Nhất Thanh… Đó chẳng phải cái tên trên tờ giấy mà bác sĩ Lộ đưa cho cậu sao, chính là vị bác sĩ nổi tiếng của khoa Thần kinh? Chắc do nãy giờ cậu với thư ký Kim toàn nói những chuyện về địa phủ nên mới bị người ta cho rằng mắc bệnh tâm thần.

Quỳnh Nhân nghiêm túc giải thích: “Cảm ơn ý tốt của chú, nhưng cháu thật sự không mắc bệnh tâm thần.”

Cậu kéo vali vào cô nhi viện.

Người tài xế không ngừng thở dài, còn bảo không bị bệnh. Nếu không bị bệnh, sao lại biết con ông chữa bệnh tâm thần chứ?

*

“Anh Quỳnh Nhân!”

Quỳnh Nhân mới bước vào cô nhi viện, một đám nhóc đã lao tới như tên lửa. Vali trong tay Quỳnh Nhân bị hai cậu nhóc giành nhau, cuối cùng đứa cao lớn hơn thắng cuộc.

Viện trưởng đang phơi nắng trong sân, anh lấy sách che đầu, cười nói: “Lần nào em tới, bọn nó cũng vui như điên.”

Viện trưởng là một người đàn ông gầy yếu đẹp trai, dáng cao, khung xương rộng. Người đại diện lại giống như một quả bóng cao su căng hơi, ở bên cạnh bưng trà rót nước cho anh.

Người đại diện không cùng Quỳnh Nhân tham gia chương trình truyền hình đầu tiên có ý nghĩa quan trọng nên trong lòng không yên: “Quay chương trình thế nào? Sao gọi điện cho cậu mà cậu cũng không nói gì? Hai tên ngốc Phó Gia Trạch và Thanh Hành kia không tìm cậu gây rắc rối gì chứ?”

“Anh chờ xem đi, biết trước sẽ không còn phấn khích nữa.” Quỳnh Nhân lấy thỏ bông từ hành lý ra, nói: “Em về ở lại vài ngày, có thể giúp trông mấy đứa nhỏ, cho em cái giường với cái máy tính là được.”

Nghe thấy cậu sẽ ở lại, bọn nhóc hoan hô, chạy đi dọn dẹp phòng giúp cậu, Quỳnh Nhân vui vẻ an nhàn, duỗi chân cùng nằm phơi nắng.

Viện trưởng thấy cậu ôm thỏ bông bèn cười nói: “Lúc còn bé em cũng thích ôm gấu bông đi ngủ, giờ lớn như vậy rồi vẫn chẳng khác gì.”

“Vậy sao?” Quỳnh Nhân nghi ngờ: “Em cũng không nhớ nữa.”

“Ừ em…” Viện trưởng hơi ngập ngừng: “Năm đó, lúc em bị Liên Thanh Tuyền dẫn đi, ông ta đã ném gấu bông của em trên tàu hỏa, rồi ông ta nói không có gấu bông em không ngủ được, sau đó gọi điện hỏi anh chỗ mua.”

“Mấy hôm trước ông ta cũng mới gọi anh, nói muốn gặp em, còn muốn xin số em, nhưng bị anh từ chối rồi.”

Hàng lông mi rậm rạp của Quỳnh Nhân rũ xuống: “Vâng. Em không muốn gặp ông ta.”

Đám nhỏ giúp cậu trải ga giường, Quỳnh Nhân lấy hoa quả, đồ ăn vặt và văn phòng phẩm chia cho tất cả xong xuôi, lại lấy ra một phong bì đỏ tươi.

“Tiền em kiếm được, cầm đi.”

Viện trưởng nhíu mày: “Sao anh có thể lấy tiền của em được?”

“Anh không thể thì ai có thể? Liên Thanh Tuyền à, ông ta xứng sao? Không cầm là em giận đấy.”

Quỳnh Nhân nhét bao lì xì vào tay anh, sau đó bị đám nhóc kéo đi chơi rồng rắn lên mây.

Viện trưởng khẽ thở dài.

“Anh nói xem, một đứa trẻ tốt như vậy, sao Liên Thanh Tuyền lại vứt bỏ chứ? Xem ra ông ta hối hận rồi, nhưng hối hận cũng vô dụng, Quỳnh Nhân đã quyết tâm, không có chuyện nó sẽ tha thứ cho Liên Thanh Tuyền đâu.”

Liên Thanh Tuyền là cha đẻ của Quỳnh Nhân. Năm đó mẹ ruột của Quỳnh Nhân mắc bệnh qua đời, Liên Thanh Tuyền bèn đem Quỳnh Nhân, khi đó vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh ném ở cửa cô nhi viện. Còn bản thân ông ta thì chạy tới nịnh phú bà.

Sau khi phát hiện phú bà không thể đẻ con, ông ta liền lấy danh nghĩa nhận nuôi để đón Quỳnh Nhân về như một đứa trẻ mồ côi bình thường. Nhưng giấy không thể gói được lửa, vợ ông ta vẫn phát hiện Quỳnh Nhân chính là con của Liên Thanh Tuyền.

Sau đó, Quỳnh Nhân lại bị trả về.

Người đại diện cười lạnh: “Phú bà kia vứt bỏ ông ta, Quỳnh Nhân thì lại lên hot search, vậy nên ông ta mới nhớ ra mình còn là người con này. Ông ta còn chẳng đối xử tốt với Quỳnh Nhân bằng Tống Đế vương.”

Viện trưởng: “Tống Đế vương là ai? Nghe tên rất quen, nhưng hình như em không biết…”

“Fan baba của Quỳnh Nhân.” Đương nhiên là quen rồi, một trong Thập điện Diêm Vương, người đại diện trấn an anh: “Giờ Quỳnh Nhân đã nổi rồi, em đừng lo.”

*

Đêm đã khuya, nhưng đèn phòng họp của Văn Hóa Chân Thành vẫn sáng.

Mặt Phó Gia Trạch lộ vẻ suy sụp, nhìn thấy Đan Tồn Hạo – Giám đốc điều hành, cũng là người cầm quyền của Văn Hóa Chân Thành, hắn không thể khống chế sự bình tĩnh bên ngoài nữa.

Phó Gia Trạch chạy tới, chân vấp phải góc bàn, nhưng hắn bất chấp cái đau, hỏi: “Lý Quỳ nói sao?”

Lý Quỳ chính là đạo diễn của “Lên đường nào bạn ơi”.

Đan Tồn Hạo lắc đầu, Phó Gia Trạch đứng không vững, chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế.

Chuyện diễn ra tại buổi diễn ở thôn Ngọc Hồ quá trí mạng. Đêm đó hắn đã cùng người đại diện tới tìm đạo diễn để thương lượng, hy vọng đối phương đồng ý cắt đoạn hắn và Quỳnh Nhân cùng lên sân khấu đi.

Nhưng Lý Quỳ thái độ kiên quyết, không đồng ý cắt giảm tư liệu sống. Người đại diện của Phó Gia Trạch lập tức báo cáo tình huống cho công ty, hy vọng công ty ra mặt giải quyết.

Bọn họ đã nhờ tất cả những cấp cao quen biết tại Ikushion, nhưng không ai bằng lòng hỗ trợ.

Phó Gia Trạch nện một đấm xuống bàn, xương ngón tay lập tức xanh tím, hắn không nhịn được rống lên: “Vì sao? Bọn họ muốn dồn tôi vào chỗ chết sao? Tôi ngã thì bọn họ được lợi gì chứ?”

Đan Tồn Hạo mệt mỏi day huyệt Thái Dương: “Tôi đã tìm không ít người, tặng quà xong người ta mới tiết lộ, người từ chối chúng ta chính là Dung Trinh.”

Nghe thấy cái tên này, Phó Gia Trạch chỉ cảm thấy thật vớ vẩn. Dung Trinh là chủ tịch của Ikushion, sao ông ta phải can thiệp vào tư liệu chưa chỉnh sửa của một chương trình chưa công chiếu chứ, chẳng lẽ lại là ra mặt vì Quỳnh Nhân?

“Hiện giờ chúng ta không liên lạc được với Mạnh Thanh Hành. Gia Trạch, cậu nên đưa ra quyết định đi. Nếu muốn thoát thân khỏi mớ phiền phức này, Quỳnh Nhân hay Thanh Hành đều chỉ là đá kê chân. Đến lúc đó, cậu không được mềm lòng.”

Hình tượng của hắn được đắp nặn rất hoàn hảo, không thể có bất kỳ vết xước nào, nếu không sẽ gặp phản ứng trái chiều rất mạnh.

Phó Gia Trạch chầm chậm xoa chỗ xương ngón tay bị đau, khẽ trả lời: “Tôi sẽ không như vậy.”

*

Không ngủ được!

Diêm Ma La Già mở choàng mắt. Sau nhiều ngày mới trở lại tẩm điện, nhưng hắn vẫn không ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại, giọng hát đáng sợ của thư ký Nam sẽ lập tức vang lên trong đầu hắn.

Hắn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, thoang thoảng phảng phất lại đây. Diêm Ma La Già đứng dậy, lần theo mùi hương.

Ngọn nguồn của mùi hương là bộ Âu phục màu xám. Chính là bộ quần áo hắn mặc khi tới dương thế.

Lúc Quỳnh Nhân bế hắn và cả khi hắn dạy cậu bắn cung, xung quanh đều lởn vởn một mùi hương kỳ lạ và rõ rệt.

Diêm Ma La Già vùi mặt vào hít thật sâu một hơi, mùi hương đã phai đi rất nhiều.

Nếu như có thể để mùi hương của Quỳnh Nhân lan tỏa khắp ngóc ngách của tẩm điện này, hoặc dùng quần áo của Quỳnh Nhân làm ổ cho bản thân…

Nếu như vậy, cho dù không ngủ được, hắn cũng sẽ không cảm thấy phiền lòng. Diêm Ma La Già nghiêm túc tự hỏi tính khả thi của hai lựa chọn trên, không hề ý thức được rằng mình như một kẻ biến thái.

Bảy giờ sáng, hắn đứng dậy thay mũ miện của đế vương, đi tới Ngũ điện làm việc.

Sau khi tiến vào điện, dù chưa đến giờ làm nhưng thư ký Nam đã tới.

Cô đưa phần công việc của ngày hôm nay cho Diêm vương xem: “Chủ biên Vạn lại viết thư tới, cô ấy muốn mời ngài và Quỳnh Nhân cùng chụp bìa cho “Bách khoa toàn thư tra tấn”.”

Nhìn lịch làm việc, tầm mắt Diêm Ma La Già đột nhiên khựng lại, tim hắn chợt nhảy lên: “Phải không?”

Thư ký Nam: “Tôi đã từ chối như thường lệ. Nhưng thư từ chối ngài tự tay viết đã sắp dùng hết rồi, với nghị lực của Vạn Mạn, có lẽ ngài cần viết thêm vài trăm…”

Diêm Ma La Già giơ tay ngắt lời cô: “Thư hồi âm đâu?”

Thư ký Nam: “Gửi… gửi đi rồi…”

Diêm Ma La Già đưa tay tóm một luồng gió, nhanh chóng ngửi được thư tay mình đã viết đang ở nơi nào. Sau đó, hắn đột nhiên biến mất.

Nháy mắt sau đó, hắn xuất hiện trong văn phòng của ban biên tập tạp chí “Bách khoa toàn thư tra tấn”, lấy lại lá thư trước khi nó được chuyển đến tay Vạn Mạn, bóp mạnh một cái, lá thư lập tức hóa thành tro.

Người mặc áo rồng của Đế vương, lại có tóc đỏ mắt đỏ, ở âm phủ chỉ có một mà thôi.

Người trong ban biên tập của tạp chí “Bách khoa toàn thư tra tấn” thật không ngờ Diêm vương lại đẹp trai đến không ai rời mắt nổi.

Dưa chuột trong tay Vạn Mạn bỗng rơi đầy mặt đất.

Diêm Ma La Già tiện tay vứt bột giấy viết thư vào chậu nguyệt quý nửa sống nửa chết ngay bên cạnh, vươn tay với Vạn Mạn: “Cô rất có nghị lực. Được cô mời là vinh hạnh của ta.”

Vạn Mạn ngơ ngác bắt tay Diêm vương, cứ như sự khôn khéo giỏi giang thường ngày chỉ là giả vờ giả vịt.

“Nội dung cụ thể xin hãy bàn bạc với thư ký của ta. Hy vọng có thể nhanh chóng gặp cô lần nữa.”

Dứt lời, Diêm vương quay sang gật đầu chào hỏi mọi người rồi lại tan đi như một cơn gió.

Vạn Mạn nhéo mặt mình, ánh mắt dại ra, miệng thì thào: “Tôi cảm thấy hình như tôi đã gặp được Diêm vương, ngài ấy còn đồng ý sẽ chụp ảnh bìa cho tạp chí của chúng ta. Đây chắc chắn là ảo giác, tôi đã chuẩn bị tinh thần để kỳ này Quỳnh Nhân lên báo một mình. Quần áo, quần áo xử lý thế nào đây? Tôi còn chưa chuẩn bị quần áo cho Diêm vương nữa, chụp nude à? Sợ rằng không tốt lắm đâu.”

“Nở hoa rồi!” Có người kinh ngạc hô lên.

Cây nguyệt quý khô như sắp chết vừa được Diêm vương chạm vào khi nãy bỗng ra sức leo lên bờ tường. Cả bức tường cam trổ đầy những đóa hoa màu hồng nhạt, vô số cánh hoa rung rinh trong gió, lan tỏa một mùi hương hết sức ngọt ngào.

Bình luận

Truyện đang đọc