SIÊU SAO

Ban huấn luyện siêu sao một ngày tối đa chỉ có hai lễ khóa, thời gian còn lại do học viên tự do sắp xếp, Đường Phong vẫn còn một tiết mục cuối cùng cần thu ở đài truyền hình.

Bắt đầu thu tiết mục, khách quý minh tinh vào chỗ, Trần Minh Húc vẫn là người dẫn chương trình trung tâm không thể dao động.

“Tiểu Uyển thực lợi hại a, dĩ nhiên có thể mời được XXX hiện trường liên tuyến…”

Người dẫn chương trình cùng khách quý nói chuyện khí thế ngất trời, tiết mục thu vô cùng thuận lợi, chỉ là tiểu Vũ ngồi dưới khán đài trong lòng vẫn khó chịu như cũ, một lát sẽ đến đại bài hiện trường liên tuyến của Đường Phong đi?

Trương Thụy Thừa đúng là ngôi sao mới mọc lên của công ty dạo gần đây, thế nhưng muốn hòa “Đại bài” liên hệ cùng một chỗ cũng không tránh khỏi có chút gượng ép, ngôi sao mới trong giới giải trí nhiều lắm, giống như Lưu Tinh chói mắt trong đêm, nhưng cũng dễ chợt lóe rồi biến mất, có thể dừng lại tại bóng tối vĩnh hằng chỉ có một ít ngôi sao không đáng kể.

“Ngô ngô ngô—–” thanh âm rung động của điện thoại di động.

Tiểu Vũ lấy điện thoại ra, vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài nghe điện thoại.

“Uy, chào cô!”

“Di? A… Ngài… Ngài là người đại diện của Chino tiên sinh? Ân! Đúng! Đường Phong đang ở trong tiết mục…”

“Thật vậy chăng?! Thực sự có thể chứ? Ân! Tôi hiểu được, cám ơn! Lý tiên sinh, thực sự rất đa tạ.!” Nói xong điện thoại, tiểu Vũ lập tức chạy ào đi.

Trong phòng chỉ đạo, mấy nhân viên công tác một bên nhìn tiết mục trên màn ảnh, một bên thì hàn huyên.

“Trần Minh Húc có cừu oán với Đường Phong sao? Tôi cứ cảm thấy chỉ cần Đường Phong tham gia tiết mục của Trần Minh Húc sẽ bị chỉnh thê thảm.” Chuyên viên biên tập cắt nối hình ảnh đưa ra nghi vấn, lúc này trên màn hình theo dõi trong phòng chỉ đạo đến phiên Trần Minh Húc khiến Đường Phong hiện trường liên tuyến một vị đại bài, ngay trước khi bắt đầu liên tuyến, Đường Phong vẫn tránh không được bị mọi người trêu chọc một phen.

Chuyên viên biên tập cắt nối liếc mắt đạo diễn bên cạnh, hừ nói: “Đạo diễn, đừng hút thuốc ở chỗ này a.”

Đạo diễn không thèm quan tâm đến lý lẽ, tiếp tục hút một hơi thuốc, phun ra một vòng khói, nhìn chàng trai ôn nhuận trên màn ảnh, nói, “Giới giải trí những thứ phức tạp gì đó, ai nói a.”

“Kỳ quái, nếu Trần Minh Húc không thích Đường Phong, có thể làm giòn đem Đường Phong giết a.” Một nhân viên công tác nghi hoặc nói mấy câu.

“Ai, Trương đạo diễn, hình như trước đây Đường phong cũng ăn nằm với tiết mục của Trần Minh Húc đi, lúc ấy Đường Phong cùng Ca Trần vẫn còn ở chung một đoàn thể thần tượng, nhân khí rất cao!” có thể hay không kết oán lúc đó?

Trương đạo diễn chỉ là rút điếu thuốc, quát lớn: “Công tác, nói chuyện phiếm cái gì!’

Mọi người đồng thời không nói gì, rõ ràng Trương đạo diễn cũng ở trong nhân sĩ nói chuyện phiếm.

“Bắt đầu liên tuyến rồi,” nhân viên công tác nghe được âm thanh “đô đô” của điện thoại nói, “Ta nghe tiểu Vũ trợ lý của Đường Phong nói, hình như là phải liên tuyến với một người mới của công ty bọn họ, khẳng định Trần Minh Húc sẽ không khách khí mà cười nhạo một phen.”

“Đường Phong cho chúng ta liên tuyến rốt cục không phải Đại minh tinh Ca Trần sao?” Trần Minh Húc không ngốc đến mức ở chính tiết mục của mình đi công kích Đường Phong.

“Đường Phong, cậu không phải là chuẩn bị một tiểu minh tinh tới giúp vui cùng chúng ta đi? Ha ha…” loại công kích này tự nhiên có người “chân chó” bên cạnh người dẫn chương trình chạy tới đảm đương.

Nhân viên công tác vừa dứt lời, liên tuyến trong phòng chỉ đạo đã thành công, đường dây điện thoại được nối, Đường Phong chỉ ngồi ở vị trí phía sau lẳng lặng mà đợi, ngay lúc mọi người chuẩn bị chê cười Đường Phong, trong điện thoại vang lên âm thanh của một chàng trai trẻ tuổi.

[Uy?]

Âm thanh này, hình như có chút quen tai?

Người có cảm giác như vậy, không chỉ có nhân viên công tác trong phòng chỉ đạo, còn có người dẫn chương trình cùng khách quý trong trường quay.

Dựa theo kịch bản của tiết mục, Đường Phong tới cùng đối phương liên tuyến đối thoại, nói một cái yêu cầu khiến “Đại minh tinh” vì hắn giúp đỡ, trước khi liên tuyến khách quý có khi là khiến “Đại bài” cùng hắn dùng cơm, có khi vay tiền, nhưng nói tới nói lui, đại bài chân chính thật đúng không có mấy người.

“Ngạch…” âm thanh này không phải của Trương Thụy Thừa mà Đường Phong nhận thức, kết quả khiến bản thân Đường Phong cũng có chút kinh lăng, chẳng lẽ gọi sai? Hay người nghe là bạn của Trương Thụy Thừa?

[Nga, Đường Phong a! Tìm tôi có chuyện gì sao?] tiếng Trung không được tự nhiên lại khó nghe hỗn loạn vài câu tiếng Anh, lập tức khiến Đường Phong kịp phản ứng biết người nghe là ai.

“Kino?” Đường Phong một đường kinh ngạc, mọi người ở đây vẫn chưa phản ứng, Kino? Kino nào?

Bình luận

Truyện đang đọc