SIÊU SAO

Gặp người phải cư xử như thế nào? Trong từ điển của Đường Phong có bốn chữ ——- không kiêu ngạo không siểm nịnh(chứ Hán có bốn chữ à, tại dịch ra tiếng việt mới nhìu hơn a).

Tiểu minh tinh không bối cảnh khi đối mặt với đại lão bản luôn luôn đem tư thái của mình hạ xuống cực thấp, minh tinh có bối cảnh đối mặt người khác thì lại như chim công đắc ý rất dễ kiêu ngạo, mặc kệ là loại nào cũng đều rất khó thu được cảm tình cùng quan tâm tốt đẹp của người khác, hai người muốn chân chính giao lưu thì cần đến sự thong dong thả lỏng.

Kỳ thực, làm chính mình là được rồi!

“Ba — ” mở ra nắp lon bia ướp lạnh, Đường Phong đem bia cho Lục Thiên Thần ở bên cạnh, mặt khác bản thân ngửa đầu uống một ngụm lớn, dòng nước lạnh lẽo hơi kích thích rất nhanh ở trong lúc nói chuyện tràn ngập ra, vị bia cùng mùi vị mồ hôi nhàn nhạt cùng lưu chuyển trong không khí nhanh chóng giao hòa cùng nhau, âm nhạc vẫn quẩn quanh, sự nhu tình lãng mạn này chỉ duy nhất thuộc về điệu Tăng-gô Ác-hen-ti-na!

“Đường Phong, tôi hỏi cậu một vấn đề!” Lục Thiên Thần dựa vào chàng trai bên cạnh, hắn đem bia mở ra uống một ngụm, “Lúc đầu tuy là do cậu đồng ý muốn cùng Charles có giao dịch trong một tháng, thế nhưng cậu hận tôi sao?”

“Ha hả.” Đường Phong chỉ cười cười, híp mắt nhìn bóng đêm mông lung bên ngoài, gió mát từ cửa sổ thổi vào, chàng trai hình như đã say, say trong một mảnh ánh trăng, rồi nổi lên từng rung động mạnh mẽ!

Cậu nhún vai, lon bia trong tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, tùy ý nói: “Không có gì là hận hay không, tất cả là chuyện đã qua rồi, nhưng thật ra tôi rất ngạc nhiên vì sao anh lại hỏi vấn đề này!”

Đường Phong suy nghĩ đánh giá người đàn ông bên người, hai mắt theo tươi cười trên mặt càng mở rộng mà phát ra ánh sáng lập lòe: “Tôi có thể gọi tên anh không?”

Cả ngày Lục tổng Lục tổng, có đôi khi Đường Phong cảm thấy không được tự nhiên.

Lục Thiên Thần liếc mắt nhìn Đường Phong, gật đầu: “Có thể!”

“Lục Thiên Thần, từ sau khi ra viện có rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ, khi đó lúc tôi cùng Ca Trần song song rơi vào biển, anh có thể nói cho tôi biết vì sao lại chọn cứu Ca Trần không?” Có một số việc, nhất định phải hỏi một câu.

“Thứ nhất, mặc kệ lúc đó Ca Trần nói gì đó, vẫn là cậu động thủ trước; thứ hai, trong phim lúc cậu rơi xuống biển, cậu sẽ bơi; thứ ba, có một số việc tôi sẽ không nói cho ngươi biết.” Đáp án như vậy không biết có tính là không thành khẩn hay không, nhưng tốt xấu gì vẫn là một đáp án, dù vẫn chưa được tốt.

Mặc kệ lúc đó là lỗi của ai, mặc kệ Đường Phong lúc ấy làm chuyện gì chọc Lục Thiên Thần chán ghét, thì hướng về một sinh mệnh còn trẻ đã mất đi, cậu chiếm lấy thân thể người này, Đường Phong hiện tại đều cần phải ở tương lai nghiêm phạt Lục Thiên Thần một chút, không có gì là đúng tuyệt đối, mỗi người đứng ở góc độ của mình đều có lý do của riêng mình.

Cho nên, Đường Phong chỉ biết đứng ở góc độ của “Đường Phong”, mà không phải đứng ở góc độ của Lục Thiên Thần mà vì Lục Thiên Thần suy nghĩ.

“Lúc đó cậu là tự sát.” Lục Thiên thần rũ mắt xuống, ngọn đèn không chiếu vào được trong đôi mắt hắn, Đường Phong không thấy rõ trong mắt của nam nhân này là chứa đựng tâm tình gì, cũng không hiểu được tại sao hắn nói những lợi này.

“Lục Thiên Thần, tôi thừa nhận anh là một người rất quyết đoán, có chủ kiến, biết cách làm sao để thu được lợi ích lớn nhất, cái gọi là thương nhân thành công, ở phương diện cư xử thế nhưng giống như một đứa trẻ, trẻ con vô tri thường tàn nhẫn nhất, bọn họ luôn cho mình là đúng!” Đường Phong cười cười, xoay người dựa lưng vào lan can, than thở, “Anh biết rất rõ ràng là tôi tự sát, biết lúc ta xuất viện không nhớ rõ nhiều chuyện, nhưng vẫn kêu người đem tôi đến nhà của Charles.”

Hoàn hảo Đường Phong lúc ấy là cậu, nếu như là Đường Phong nguyên lai, cậu quả thật không thể tưởng tượng thanh niên xung động kia sẽ chịu kích thích gì, mà hỗn đản Charles lại cũng không phải là cái gì người tốt.

Lục Thiên Thần tựa hồ bị một phen lời nói sắc bén của Đường Phong đâm tới, hắn nhíu mày, há miệng thở dốc nhưng không phun ra được một chữ.

Đường Phong cũng không có dự định dừng lại, cậu tiếp tục nói: “Anh có nghĩ tới hay không, tôi sẽ bởi vì một cái quyết định của anh mà chết, thậm chí là sống không bằng chết?”

“Cậu đây là đang hướng tôi oán giận?” Lục Thiên Thần đột nhiên đưa tay nắm vai Đường Phong, trên mặt hắn vẫn không có quá nhiều biểu tình, “Cậu bây giờ vẫn còn sống, hơn nữa so với trước đây sống càng tốt hơn, nếu như người có thể một lần nhảy xuống biển, lại ở trong bệnh viện một tháng có thể tính tình đại biến, từ nói không được một câu tiếng Anh lại có thể nói tiếng Anh lưu loát như người bản địa, biến thành… cậu như bây giờ, tôi đối với quyết định lúc đó vẫn sẽ không có chút nào hối hận!”

Lục Thiên Thần nói một hơi, Đường Phong nghe xong sau đó quả thật trong nháy mắt đã sửng sốt.

“Có một chuyện tôi có thể cam đoan với cậu, cho dù là cậu đồng ý, tôi cũng sẽ không đem cậu đưa cho người khác!” Lục Thiên Thần ngoéo…khóe môi một cái, nắm chặt lon bia trong tay, “Nhớ kỹ, cậu là người của Lục Thiên Thần, là siêu sao tương lai mà tập đoàn Thiên Thần xem trọng!”

Nói xong câu đó, Lục Thiên Thần đem theo lon bia rời đi.

Đường Phong một người tựa vào trên cửa sổ, thẳng đến khi Lục Thiên Thần rời khói mới cười ra tiếng, cậu bất đắc dĩ lắc đầu: “Lục Thiên Thần quả nhiên là Lục Thiên Thần!”

Bình luận

Truyện đang đọc