SINH MỆNH THỨ BẢY

Cố Tương quyết định hôm sau ra ngoài đi dạo, nơi đi là bên đối diện đường cái. Đêm nay cô đóng cửa sổ lại, ánh sáng và tạp âm đều bị ngăn bởi cửa kính. Cố gắng rút ngắn thích ứng với hoàn cảnh mới, hôm qua cô chỉ đắp chăn đến bả vai, hôm nay cô đã nâng lên che kín môi gần sát mũi, ánh mặt trời từ từ vây quanh lấy cô. Đến khi cô tỉnh lại đã gần giữa trưa. Cố Tương rời khỏi phòng ngủ, trùng hợp nghe thấy bà Văn Phượng Nghi đang hát.

"Gió thu thổi khắp mỗi thôn trang, lan truyền câu chuyện động lòng người, mỗi thôn trang kìm nén nước mắt..."

Nhìn thấy Cố Tương đi ra, tiếng hát ngừng lại. Bà Văn Phượng Nghi ngừng nhặt rau, nói: "Dậy rồi à? Buổi sáng bà gõ cửa nhưng cháu không tỉnh, nên không gọi nữa, muốn để cho cháu ngủ nhiều thêm một lát. Tối qua ngủ thế nào?"

Cố Tương đáp: "Rất ngon ạ."

Bà Văn Phượng Nghi cười: "Vậy là tốt rồi. Hôm nay bà mua tôm, sẽ làm tiếp bún thịt, rau trộn cây tể thái, canh rau chân vịt, cho thêm sủi cảo viên, đều là những món cháu thích nhất ngày bé, cháu thấy thế nào?"

"Vâng, cháu cảm ơn ạ."

Cố Tương đi về phía nhà tắm, cô đột nhiên quay đầu nhìn phòng khách.

Ánh mặt trời từ ban công chiếu vào, chiếu lên ghế salon da cũ kĩ. Bà Văn Phượng Nghi cúi đầu chế biến đồ ăn, ngâm nga nốt bài hát còn dở, mơ hồ không còn nghe rõ ca từ, làn điệu kéo dài. Dưới ánh nắng tóc bà càng thêm trắng, da tay màu đen, không có thịt, bên dưới nếp nhăn là xương cốt già cỗi. Giống như một bức ảnh chụp rất cũ.

"Bà Văn..."

Cố Tương giật mình, lập tức thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn về rèm cửa đột nhiên xuất hiện một u hồn mở miệng.

"...Mẹ bảo cháu sang tìm bà nói chuyện ạ."

Bà Văn Phượng Nghi bỏ đồ xuống, đi ra vén rèm: "Xán Xán, vào đi, có chuyện gì nói đi."

Cô gái ở cửa hơn hai mươi tuổi, chiều cao trung bình, hơi mập, tóc bện đuôi ngựa, hai mắt hơi vô thần, làn da trắng, đáy mắt lộ ra quầng thâm. Cô gái mang hình dáng zombie mở miệng: "Mẹ cháu bảo bắt đầu từ hôm nay cháu ngủ nhà bà ạ, đề phòng cháu gái bà và chú Cố bỏ trốn. Tiền nợ của chú Cố để cho cháu gái bà trả, dù sao mẹ cô ấy cũng là tác giả lớn, cô ấy còn là sinh viên trường đại học hàng đầu chắc chắn không thiếu tiền, một mình bà mẹ goá con côi vẫn là nên giữ lại tiền dùng phòng thân ạ..."

Cô gái không ngừng thuật lại, giọng nói từ bên cửa đối diện bay tới chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con bé chết tiệt kia, mày không biết nói chuyện gì cả, đúng là đồ đần..."

Zombie hoàn thành nhiệm vụ, xoay người rời đi, bà Văn Phượng Nghi nhất thời không kịp phản ứng, muốn gọi cô gái lại: "Xán...Xán Xán..."

Zombie cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Bà Văn đừng trách cháu, muốn trách thì trách mẹ cháu đưa ra chủ ý cực phẩm cùi bắp ấy." Tiếng cửa đóng lại, kèm theo đó là tiếng hét to tướng.

Cố Tương nhếch miệng, nhìn về phía bà Văn Phượng Nghi, ở chung ngày thứ hai, lần đầu tiên cô nhìn thấy đối phương không mang theo nụ cười đúng mực.

Bà Văn Phượng Nghi tránh ánh mắt của Cố Tương, muốn điềm nhiên như không có việc gì, tiếp tục nhặt rau, đi đến trước sô pha, bà lại nhìn về phía Cố Tương, thấy cô vẫn đứng ở đó, không biết nói gì, nghĩ tới cây trúc phú quý ngoài ban công của mình. Bà thở dài, gượng cười: "Hương Hương, cháu ngồi đi, bà giải thích với cháu một chút."

Cố Tương không quen nghe bà gọi tên mụ của mình, cô thuận theo ngồi xuống.

Bà Văn Phượng Nghi ngồi bên kia: "Trước khi cháu đến đây, bà đã nói chuyện điện thoại với mẹ cháu, bà cũng biết toàn bộ chuyện của cháu rồi, bà sẽ dốc sức hỗ trợ cháu." Giọng bà chầm chậm, giọng nói mềm mại trải qua năm tháng: "Đối với cháu mà nói, bà hoàn toàn là người xa lạ, bà hiểu chứ, sau khi cháu học hết tiểu học, cũng hiếm khi đến nhà ông bà nội, sau đó mẹ cháu đưa cháu đến Bắc Kinh, chúng ta lạnh nhạt là không tránh được."

Mặt Cố Tương không có chút biểu cảm nào như thể đang nghe chuyện của người khác.

"Nhưng bà hi vọng cháu phải hiểu bà là bà ruột của cháu, cho dù chúng ta vô cùng xa lạ, nhưng bởi vì quan hệ máu mủ, chúng ta là người thân thiết nhất trong thành phố này. Cho nên cháu muốn làm gì, muốn biết gì đều có thể nói cho bà, có được không?"

Cố Tương nghe hiểu ý của bà, cô nói thẳng: "Trước mắt mà nói có lẽ rất khó, phải xem tình hình đã, cháu cảm ơn ý tốt của bà."

Bà Văn Phượng Nghi cười lắc đầu, im lặng một lúc nói tiếp: "Vừa rồi cô bé kia sống ở nhà đối diện, cô bé tên là Đồng Xán. Một năm trước cha cháu đánh bạc thiếu nợ vay nặng lãi, nói dối với nhà họ Đồng bà xảy ra tai nạn đang cấp cứu ở bệnh viện, cần một số tiền lớn, nhà họ Đồng tin tưởng. Hai ngày sau bà từ nhà người chị em quay về mới biết được chuyện xảy ra, còn cha cháu bỏ chạy rồi, suốt một năm rưỡi nay không có tin tức."

Cố Tương cũng không quan tâm đến chuyện người gọi là cha kia thiếu nợ bao nhiêu tiền, cô tiếp tục nghe.

"Nhưng cháu không cần lo, tiền bên ngoài bà đã gần trả hết rồi, chỉ còn một nhà họ Đồng thôi. Nhưng là bà bắt nạt người tốt bụng..." Bà Văn Phượng Nghi nói xong, chính bà mỉm cười, "Nhà bọn họ thực ra vô cùng tốt bụng, không ép bà trả tiền. Món nợ này bà đã tìm được cách giải quyết, trước đó đã thương lượng xong rồi, nhưng có lẽ bọn họ không yên lòng. Bọn họ không biết tình hình, nên mới nói cho cháu, cháu đừng để bụng. Nếu quả thật Xán Xán muốn tới đây ở, hi vọng cháu bỏ qua cho, nhà họ chỉ muốn có một thứ đảm bảo chứ thực ra nhà họ tốt lắm."

Cố Tương gật đầu: "Cháu sẽ không xen vào chuyện của bà."

Bà Văn Phượng Nghi quan sát cô, chuyện đã giải thích rõ ràng, bà không còn gì để nói nữa: "Bà đi nấu cơm đã, cháu đi rửa mặt đi."

Toà nhà này có hai mươi tám tầng, phía đông là căn hộ hai phòng, phía tây là căn hộ ba phòng. Trong căn hộ ba phòng, hai mẹ con nhao nhao ầm ĩ xong, Đồng Xán lập tức lấy lại tinh thần. Cô đang gắp đồ ăn, đột nhiên một cặp lồng đập vào tay cô.

"Ăn xong thì mang cho anh họ con."

"Không..." Đồng Xán lập tức nuốt rau, hai mắt xám xịt, "Con vừa từ ca đêm về, bây giờ con là du hồn."

Cao Mỹ Tuệ tiện tay lấy một tờ giấy nhớ màu vàng, dán vào gáy cô, "Bùa cho con hồi hồn, hồi hồn! Ăn xong mang đi cho mẹ, trở lại con muốn ngủ bao lâu thì tuỳ"

Đồng Xán Xán zombie hét lên, bị Cao Mỹ Tuệ nhét miệng thịt mỡ: "Nhỏ tiếng thôi, mẹ vất vả mới dỗ được em mày ngủ, nếu nó thức tí nữa mày cũng đừng hòng ngủ." Uy hiếp xong, Cao Mỹ Tuệ ngồi bên cạnh con gái, lau tay hỏi: "Này, con thấy cháu gái bà Văn thế nào? Xinh không?"

Đồng Xán nhắm mắt lại nhét cơm, vừa ngủ gà gật vừa trả lời: "Xinh."

"Xinh thế nào?"

Mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc ngắn rẽ ngôi 3-7, làn da còn trắng hơn cô, "Xinh hơn con." Nhưng chỉ có người mập mạp mới có thì cô mặt tròn.

"Con đừng có nói nhảm."

Lập tức trong lòng Đồng Xán hơi chua xót.

Sau khi ăn xong, Cố Tương lại trò chuyện với bà Văn Phượng Nghi, từ trong đống đồ trang nhã lấy ra một chiếc áo cổ chữ V màu lam nhạt tay lỡ, bên ngoài khoác áo trắng mỏng, xách chiếc túi nhỏ, đi ra cửa. Băng qua đường cái, cô đi thẳng vào cửa sau bệnh viện, hỏi người qua đường khu nhập viện.

Khu nhập viện nằm ở tầng dưới cùng có bảng thông báo, cô đi đến thang máy, bước chân hơi dừng lại, lùi lại nhìn. Lướt qua giới thiệu vắn tắt về bác sĩ, cô xem tin tức về bệnh viện. Xây dựng năm 1994, lúc đó cô còn chưa ra đời. Bên cạnh còn có bản đồ khu tầng trệt, cô xem hết một lần mới đi vào thang máy. Trong thang máy có không ít người, cô đút tay vào túi áo, nói: "Tầng mười chín, cảm ơn."

Mấy người đứng cạnh phím bấm kì quái nhìn cô. Cố Tương nhìn chằm chằm vào con số từ từ thay đổi. Đám người lần lượt rời đi, không gian hẹp trở nên trống trải, chỉ còn một con số cuối cùng thì cửa thang máy mở ra, cô đi theo người cuối cùng ra khỏi thang máy. Vừa đi được hai bước, cô dừng lại nhìn thấy dấu hiệu xem ở khu tầng trệt.

Khoa phụ sản, đây là tầng mười sáu, vừa rồi không có ai ấn hộ cô. Cố Tương quay trở lại, ấn vào nút đóng cửa thang máy, lại thu lại. Cô xoay người đi vào cầu thang đối diện trong góc. Đi đến tầng thứ ba, cửa màu vàng đã gần trong gang tấc, cô đột nhiên không muốn đi nữa, dựa vào vách tường, ôm hai tay nhắm mắt lại. Bên cạnh cửa vang lên tiếng bước chân và nói chuyện khiến tâm trạng cô rối loạn.

"...Tiền lương một tháng của tôi chỉ có từng này, trừ tiền ăn uống xăng xe, mỗi tháng chỉ đủ nộp tiền thuê nhà. May mà mấy năm trước phụ huynh trong nhà giúp đặt cọc hơn mười vạn, nhân lúc giá nhà không quá cao, mua căn hộ nhỏ, nếu không hiện tại càng khó. Bác sĩ chỉ được cái bề ngoài sáng bóng..." Người này không nhanh không chậm nói, dường như thoáng cười, "Cậu có con chưa? Tương lai đừng cho nó học y."

"Bác sĩ Cao, anh coi như là không tệ rồi, ít nhất cha mẹ anh còn giúp anh được mười vạn tiền đặt cọc. Tôi muốn được vậy thì cũng già rồi, cha tôi cả đời còn không kiếm nổi tiền mua nhà. Hiện tại giá cả còn tăng cao hơn tiền lương, một mình tôi kiếm tiền ba người tiêu, ở nhà cũ nát, muốn đổi khu nhà gần trường tốt một chút, mỗi ngày phải tăng ca buổi tối tích góp, vai tôi cũng viêm lên cả rồi."

"Uống chút gì không?"

"Không cần, tôi không khát."

"Tôi mời, Coca nhé."

"Vậy tôi sao không biết xấu hổ...Aiz nếu không thứ này...nước hoà tan C100 nhé. Hiện tại tôi hận không thế tách một tấm thép thành hai miếng. Anh làm bác sĩ khó, chúng tôi làm giáo viên cũng khó không kém."

"Cha của anh cũng có tiền mà." Đồ uống rơi khỏi máy tự động, "Cầm này."

"Nếu ông có tiền, sao tôi phải lo thế này? Aiz, cảm ơn, lần sau tôi mời anh."

"Tuy nằm viện ở đây phí không quá đắt, nhưng bảo hiểm y tế không trừ cho, chả ai có tiền cả..." Người này kéo dài câu, xâu xa cười, "Có lẽ không vào viện được rồi."

"...Nói vậy cũng đúng..."

"Sắp mười hai giờ rồi, tôi có chút chuyện, về văn phòng trước."

"Aiz, đi đi..."

"À đúng rồi, thực ra người giúp tôi đặt cọc không phải cha mẹ mà là ông nội tôi, khoản này là tiền thừa kế."

Cố Tương đã nghỉ ngơi đủ, hít sâu một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực, đẩy cửa đi ra. Cô nhìn chằm chằm máy bán hàng tự động.

Đã đến tầng mười chín, bảng thông báo viết. Trung tâm điều trị An Ninh. Cô bước đi, đuôi áo khoác bay bay.

"Bác sĩ Cao, Bác sĩ Cao!"

"Hả?"

"Bác sĩ Cao, anh nhìn gì đấy, không đi sao?"

Cho đến khi Cố Tương đi qua y tá, Cao Kình mới quay đầu lại, nhanh chóng xoay đi chỗ khác, nhìn thoáng qua. Anh ta mở chai nước, uống một ngụm, cười với người bên cạnh, "Đi trước."

Bình luận

Truyện đang đọc