Trở lại cư xá, hai người đã ướt sũng.
Cả người Cao Kình ướt đẫm, áo sơ mi trở nên trong suốt, nhất là phần vải sau lưng có thể thấy được cả làn da. Cố Tương đỡ hơn, có anh che cho, tuy cũng chật vật, nhưng không thảm như anh.
Đến tầng mười một, Cao Kình tiễn cô ra khỏi thang máy, dặn dò: "Nhớ đi tắm, biết không?"
Cố Tương nói: "Anh cũng phải tắm đấy, đừng để bị cảm, nhanh lên nhà."
Cao Kình nhìn cô vào nhà, anh leo thang bộ.
Ô che mưa vẫn còn tích nước, Cố Tương chạy vào nhà tắm, bỏ ô vào bồn rửa mặt, lập tức cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa. Mở vòi nước, lại phát hiện lượng nước nhỏ hơn rất nhiều so với bình thường, cô cũng không để ý, chờ nước ấm đi ra, kết quả chờ hai ba phút, nước vẫn lạnh.
Cố Tương khó hiểu, tay để dưới vòi thăm dò, lại đợi một phút, vẫn không có nước ấm. Cô quây khăn tắm, chạy đến phòng bếp kiểm tra gas, vẫn còn đầy, gas không có vấn đề. Suy nghĩ một lát, cô "a" một tiếng, cuối cùng nghĩ ra có thể là máy nước nóng có vấn đề.
Máy nước nóng để ở phòng bếp, cô mở ra nghiên cứu một lát, phía bên đun nước nóng không hoạt động. Sức nước không đủ, máy nước nóng cũ kỹ, Cố Tương giằng co mười phút, nước trên người cũng đã khô, hơi lạnh, cô chà xát cánh tay, cầm lấy điện thoại gọi cho Cao Kình.
Không có người nghe, có lẽ anh đang tắm.
Cố Tương lại quay về nhà tắm, mở vòi xem ra, thử xối chút nước lạnh lên người, ban đầu hơi run rẩy, không có cách nào thích ứng, lại cố hơn mười giây, mới cảm thấy chịu được, cô thử lại vặn to hơn.
Lạnh quá! Cố Tương lập tức khoá máy.
Điện thoại vang lên, Cố Tương cầm khăn mặt lau nước dính ở tóc, nghe máy.
"Hương Hương?"
"Cao Kình, dòng nước nhà anh có nhỏ không?"
"Hôm nay dòng nước rất bé, làm sao vậy?"
"Chỗ anh có nước ấm không?"
"Có, anh vừa tắm xong."
"Máy nước nóng trong nhà em hỏng rồi."
"Em còn chưa tắm sao?"
"Em đang tắm đây."
"Tắm nước lạnh?"
"Vâng."
"...Em đến nhà anh tắm đi."
Cố Tương do dự.
Cao Kình nói: "Nhanh một chút, đừng để bị cảm, thời tiết này dễ bị bệnh lắm."
Cố Tương vội lau tóc, mặc bộ quần áo sạch, lại quay về phòng cầm một bộ đồ sạch nữa, mang theo khăn mặt, từ từ lên tầng trên.
Cao Kình sớm đã mở cửa chờ, nghe thấy tiếng bước chân, anh đi thẳng đến đầu cầu thang, nhìn dáng vẻ của Cố Tương, anh bắt lấy người mang vào trong nhà, "Không có nước ấm sao không nói sớm? Như vậy dễ bị cảm lạnh đấy."
"Em gọi điện thoại nhưng anh không nghe máy."
Cao Kình mang người vào nhà tắm: "Vừa rồi anh đang tắm, em nên chờ một chút."
Anh chỉ vào sữa tắm và dầu gội đầu hỏi cô có thể dùng hay không, Cố Tương gật đầu. Cao Kình nói: "Nhanh đi tắm đi, nếu nhiệt độ không thích hợp thì gọi anh."
"Vâng."
Cao Kình ra khỏi nhà tắm, đóng cửa lại.
Cố Tương treo quần áo và khăn mặt, đi vào bên trong tắm rửa. Cảm giác cơ thể hai người khác nhau, Cố Tương tắm một lát, gọi Cao Kình.
"Anh đây." Qua cửa, giọng Cao Kình bình thản truyền đến.
Cố Tương nói: "Anh chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút."
"Ừ, em đợi một lát."
Căn hộ của Cao Kình mới sửa mấy năm nay, đồ dùng trong nhà và chất lượng thiết bị đều được lựa chọn kĩ càng, khu cư xá này đã cũ, sức nước các tầng cao thỉnh thoảng không đủ, nhưng nhà anh chưa bao giờ xảy ra vấn đề.
Cao Kình nhanh chóng chỉnh nhiệt độ, "Được rồi"
Quay lại cửa nhà tắm, anh hỏi: "Hiện tại nhiệt độ thế nào?"
"Vừa vặn."
Bên trong tiếng nước liên tục chảy, Cao Kình đứng ở cửa không rời đi. Anh nghe thấy được tiếng đụng vào cửa, mở miệng: "Em cẩn thận."
Người ở bên trong có lẽ không nghe thấy, giọng anh không lớn.
Phòng tắm quá nhỏ, khi xoay vòi sen thỉnh thoảng anh cũng sẽ bị đụng vào cửa, Cao Kình nghĩ không biết Cố Tương bị va vào chỗ nào.
Tiếng nước ngừng lại, Cao Kình nghe thấy tiếng chai lọ dịch chuyển, anh nghĩ ra gì đó, nói: "Anh dùng sữa rửa mặt của nam, em có dùng được không?"
Bên trong im lặng.
Một lát sau, Cao Kình nghe thấy tiếng trả lời, "...Sao anh vẫn đứng ở cửa thế?"
Cao Kình hoàn hồn, qua cánh cửa, cô cũng không nhìn thấy mặt anh, Cao Kình nói: "Vừa vặn đi qua." Bước chân hơi do dự một chút, anh xoay người đi. Nghĩ đến tình trạng của Cố Tương, anh đi tìm gừng, chậm rãi bóc vỏ.
Trong phòng tắm, Cố Tương lại nghe một lát, ngoài cửa hình như không có người rồi, lúc này cô mới đổ dầu gội đầu ra. Mùi dầu gội đầu của nam khác với những loại cô từng dùng, cô thường xuyên ngửi thấy trên đầu Cao Kình, cũng không còn xa lạ gì, sữa tắm cũng vậy.
Cố Tương vừa bôi vừa quan sát phòng tắm, đột nhiên chú ý tới đồ lót nam để trong giỏ treo đối diện bồn cầu, tay cô hơi dừng lại. Nháy mắt mấy cái, cô giả vờ như không thấy gì, dời tầm mắt đi. Trong đầu đột nhiên bay xa không biết như thế nào lại nghĩ đến phòng khách sạn ở Hải Châu.
Sao cô không thấy Cao Kình thay đồ lót nhỉ? Anh để ở nơi nào? Hay là không thay?
Cố Tương hoàn hồn, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cô tranh thủ tắm thật nhanh. Tắm xong đi ra, cô nghe thấy tiếng máy hút mùi trong phòng bếp. Cao Kình rửa tay, rút một chiếc khăn ra lau, nói: "Tắm xong rồi hả?"
"Vâng."
"Anh nấu chút trà gừng cho em, uống xong rồi hãy về."
"Không cần đâu..."
Cao Kình đi đến trước mặt cô, lấy đi khăn mặt trên tay cô, giúp cô lau đầu, nói: "Uống chút cho an tâm, em muốn bị cảm sao?" Cô yếu ớt như vậy, anh phải cẩn thận chút mới được.
"Vâng." Cố Tương ngồi vào ghế, tự nhiên để cho Cao Kình phục vụ, cô cúi đầu lướt điện thoại.
Cao Kình mỉm cười, cẩn thận lau tóc cho cô. Tóc cô dài hơn một chút so với lúc mới tới, nhưng không nhiều lắm. Cao Kình nói: "Hai tháng này tóc em chỉ dài được như vậy, có được hai centimet không?"
Cố Tương nói: "Em từng đi cắt tóc với Xán Xán và Thi Thi." Cô nói xong, cúi đầu cầm một đám đuôi tóc, suy nghĩ một chút, lại ngửa đầu nhìn về phía Cao Kình.
Cao Kình cười, không biết cô nhìn gì, anh chọc lấy mặt cô.
Cố Tương lại quay về với điện thoại, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tóc cô dường như dài chưa được nổi đốt ngón tay, anh không nhắc chính cô cũng không để ý.
Tóc đã khô một nửa, trà cũng không còn nóng, Cao Kình rót cho cô một cốc.
Cố Tương bưng lấy cốc, tay bị nóng, cô thổi mấy ngụm, hỏi: "Anh không uống à?"
"Anh không cần."
Cố Tương uống mấy ngụm, thật sự vẫn hơi nóng, cô tạm thời để qua một bên.
Bên ngoài mưa vẫn to như trước, vừa rồi tạm ngừng, lúc này gió lại ào ào thổi, trên đường không có một bóng người.
Cô đứng bên ban công, hai tay dán vào cửa kính, nhìn thành phố trong mưa. Cửa sổ cũng không đóng kín, còn có gió từ khe hở thổi vào mặt lành lạnh.
Cao Kình ôm cô từ phía sau lưng, cùng cô ngắm mưa.
Cố Tương nói: "Hôm nay em đưa bà đi bệnh viện thở máy rồi."
"Hiện tại bà em thế nào rồi?"
Cố Tương: "Đã kiểm tra toàn bộ cơ thể rồi, không có bệnh gì."
"Vậy là tốt rồi."
"Hôm nay em nhìn thấy Nguyễn Duy Ân ở bệnh viện."
"Cô ấy đi cùng cha tới kiểm tra sức khoẻ. Em có nói gì với cô ấy không?"
Cố Tương lắc đầu, kể lại chuyện Quách Thiên Bổn gặp phải Nguyễn Duy Ân. Cô không rõ cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bầu không khí giữa hai người họ hôm nay, không hề giương cung bạt kiếm giống lúc ban đầu, chỉ là cô nhìn họ không hiểu sao trong lòng cảm thấy chua chát.
Đây là một vấn đề khó, bọn họ là người ở ngoài đứng xem, có thể dùng lý trí phân tích mọi chuyện, nhưng thân là người trong cuộc, giữ được lý trí là điều vô cùng khó khăn. Cố Tương suy nghĩ, nếu cô phải đối mặt với một người bệnh nguy kịch, thời gian không còn nhiều, cô cũng không biết mình sẽ làm như thế nào, rốt cuộc là thành toàn theo ý người bệnh, hay là cầu xin đối phương cố chịu đựng thêm một thời gian?
Lý trí nói cho cô biết, điều thứ hai là ích kỷ, điều đầu tiên thì luật pháp không cho phép. Do chưa từng trải qua, cô vĩnh viễn không có cách nào tìm ra được đáp án chính xác. Con người dựa vào lý trí hạn chế chính mình mới duy trì cân bằng xã hội, rồi lại dựa vào cảm tính mới có thể "tiếp tục sống".
Cố Tương chỉ ra ngoài cửa sổ: "Xe cấp cứu!"
Một chiếc xe cấp cứu lóe đèn chạy qua, trời mưa lớn như vậy, nó cũng là chiếc xe thu hút nhất trên đường.
Cao Kình chống cằm trên đỉnh đầu cô, nói: "Trước kia mỗi lần anh nhìn thấy xe cấp cứu, trong lòng đều rất áp lực. Hiện tại đã thành thói quen rồi."
Chỉ có cực kỳ tôn trọng tính mạng con người, mới có thể không đành lòng trông thấy xe cấp cứu.
Cố Tương ngửa đầu, bờ môi chạm vào cằm Cao Kình.
Cao Kình thuận theo hôn lên tóc cô, nói: "Sao lại nghĩ đến việc mang ô cho anh?"
Cố Tương nói: "Anh không mang ô mà."
"Ừ." Sau đó thì sao?
Cố Tương nói xong rồi.
Cao Kình hơi suy nghĩ, mỉm cười, trong nội tâm vừa mềm mại vừa ấm áp.
Cô coi tất cả như việc đương nhiên. Anh là đương nhiên với cô...
Cao Kình cúi đầu hôn cô. Anh ôm cô từ phía sau. Cố Tương từ từ nhắm hai mắt, tay dán vào cửa sổ, vô ý thức thoáng trượt một phát, một giây sau gió mát hòa với mưa to ập thẳng vào mặt.
"A..."
Cố Tương bị mưa bay vào mặt và cổ, Cao Kình vội kéo cửa lại.
Cố Tương dùng mu bàn tay lau mặt, ảo não nhìn về phía Cao Kình. Cao Kình thật sự buồn cười, đột nhiên ôm thẳng người cô lên.
"Ah." Cố Tương nhỏ giọng kêu, hai tay vịn chặt bả vai anh.
Cao Kình dùng sức hôn cô, mang người về phía ghế sô pha. Trên đường đi dép lê rơi xuống đất, Cố Tương nói: "Dép lê ——"
Cao Kình không để ý, anh thả người xuống ghế salon, ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, tiếp tục hoàn thành chuyện chưa làm xong ở ban công.
Cố Tương thiếu dưỡng khí, một lúc lâu sau mới có thể thuận lợi hô hấp, Cao Kình giữ eo cô, cô rụt xuống trốn vào trong ngực anh. Cao Kình lưu luyến bờ vai cô, chỉnh lại quần áo cho cô, mới nói: "Được rồi, trên mặt không còn nước mưa nữa."
Đều bị anh cọ mất rồi...
Cố Tương làm khó anh: "Tóc em thì sao?"
Cao Kình chạm vào tóc cô, hôn xuống, "Cũng khô rồi."
Cố Tương cười, dịch người nằm trong lòng anh. Cao Kình ôm cô nói: "Trà gừng nguội rồi, uống hết nhé?"
"Khó uống lắm...Mỗi người một nửa nhé."
"Em uống đi, còn lại để anh."
Cao Kình lấy cốc trà, anh nhìn cô uống hết nửa cốc, anh uống cạn sạch chỗ còn lại.
Hai người lại ngồi trên ghế salon xem tivi, bốn chân song song, một lớn một nhỏ thỉnh thoảng chạm vào nhau, Cố Tương cảm thấy thú vị, hai người lại chơi đùa, cô cười ha ha trong lòng Cao Kình, tiếng cười thanh thúy, Cao Kình nghe thấy tê dại, một khắc cũng không muốn buông cô ra. Năm ngón tay anh luồn vào năm ngón tay Cố Tương, vừa trêu chọc cô, vừa cầm lấy ngón áp út của cô, trong lòng thầm tính số đo.