SINH NHƯ NGHỊCH LỮ


Hướng Nam Kha chạm tay vào bao súng: "Bác sĩ Lục, cô đang ngăn cản chúng tôi thi hành công vụ."
Lục Thanh Thời đút hai tay vào túi áo choàng trắng, nhàn nhạt đứng lên, vừa đúng lúc chặn đường đoàn người: "Đội trưởng Hướng muốn bắt tôi vì tội gì đây?"
Cô ấy là bạn của Tần Huyên.
Cô ấy là bạn của Tần Huyên.
Cô ấy là bạn của Tần Huyên.
Sau khi mặc niệm như thế ba lần, mặt mày lạnh lẽo của của Hướng Nam Kha dịu lại: "Kẻ nghiện ma túy có nguy cơ là những kẻ tình nghi phạm tội, cơ quan công an chúng tôi tiếp nhận theo pháp luật.

Về việc khám nghiệm tử thi, bác sĩ Lục nói đúng, tội phạm cũng có nhân quyền, người nhà đã đến chưa?"
Nửa câu sau là đang hỏi cấp dưới của mình.

Cảnh sát hình sự đầu đinh đi theo sau cô ấy nhanh chóng bước tới nói: "Đang trên đường đến, buổi tối có thể đến Cẩm Châu."
"Được." Hướng Nam Kha gật đầu, cất súng vào trong bao: "Như vậy, bác sĩ Lục có hài lòng chưa? Người —— hôm nay chúng tôi nhất định phải đưa đi."
Lục Thanh Thời tránh đường: "Cứ tự nhiên."
"Chị, em có mua sữa đậu nành và bánh bao, chị có muốn ăn một chút không?" Sáng sớm, sắc mặt của Ngô Tâm Ngữ không được tốt lắm, quá mức tiều tụy, thần sắc cũng mệt mỏi.
Ngô Tâm Nguyện lắc đầu, bởi vì bệnh nặng chưa khỏi, cả người tiều tụy, mặt mũi phờ phạc, mấy ngày nay không ăn chút gì, phải dựa vào tiêm dinh dưỡng để duy trì sức lực mỗi ngày.
"Không thấy ngon miệng...!Tối qua em làm gì vậy?" Lời nói đứt quãng, có chút không thở nổi.
Vẻ mặt Ngô Tâm Ngữ né tránh: "Không có gì...!chị mau ăn đi."
Ngô Tâm Nguyện đột nhiên kích động, mặt vàng như nến cũng đỏ bừng lên: "Có phải...!khụ khụ..."
Cô ấy che ngực ho dữ dội, phần bụng đột nhiên lên cơn đau, cúi người đau đớn lăn lộn trên giường, Ngô Tâm Ngữ vội vàng nhào tới liền bị đẩy ra.
Cô ấy đỏ mắt rống lên: "Có phải lại đi cùng với gã đàn ông dâm đãng nào đó không!"
Ánh mắt của đám người trong phòng bệnh nhìn cô lập tức trở nên sâu sắc, Ngô Tâm Ngữ như có gai ở sau lưng: "Chị! Chị đang nói cái gì vậy! Em không có..."
Cô cố gắng giải thích, nhưng đối phương đã hiểu lầm cô sâu sắc, lại bởi vì bệnh tình mà vui buồn thất thường, không nhịn được mà hét lên: "Mày không có?! Nếu không phải tại mày, tao có biến thành thế này không?! Nếu biết trước mày không biết cố gắng, không biết hối cải như vậy, còn không bằng để hắn ta đâm một dao cho mày chết đi!"
Ngô Tâm Ngữ im lặng một lúc, sau đó khóc chạy ra ngoài, điện thoại lại để quên trên giường.
Một cuộc điện thoại lạ gọi tới, Ngô Tâm Nguyện do dự một lúc, nhưng vẫn nhận.

Cô ấy còn chưa kịp nói chuyện, đối phương đã chửi ầm lên: "Con khốn, con khốn kiếp, bây giờ mày nổi tiếng trên TV rồi, biết không?! Mày như thế mà còn muốn tao cho mày vay tiền à, không có cửa đâu! Nếu không chơi với mấy anh hai ngày..."
Cô ấy tức giận đến xanh cả mặt, không nói nên lời, vội vàng cúp điện thoại.
Nhưng tin nhắn của đối phương lại truyền đến, vẫn là những từ ngữ thô bỉ xen lẫn trêu chọc Ngô Tâm Ngữ.


Ngô Tâm Nguyện xem xong chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, lại có dã tâm muốn giết gã đàn ông kia.
Cơn đau bụng càng lúc càng dữ dội, cô ấy cắn chặt môi dưới, trên trán lấm tấm mồ hôi hột.
Đầu ngón tay trượt xuống, tin nhắn điện thoại đập vào mắt.
"Anh Long, em thật sự không có tiền.

Những thứ có giá trị trong nhà đều bán hết rồi, chị em vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ung thư tuyến tụy giai đoạn 4, em không thể không lo cho chị ấy được.

Xin anh cho em mượn thêm ít tiền, anh ghi phiếu nợ cho em đi, sau này nhất định em sẽ trả lại!"
Mấy chữ "ung thư tuyến tụy giai đoạn 4" giống như một nhát búa nện cô ấy vào địa ngục vô tận.

Ngô Tâm Nguyện không thể kiềm chế được run lên, đôi môi run rẩy, liều mạng cắn chặt môi dưới để ngăn mình bật khóc, trên mặt lạnh buốt, nước đọng rơi xuống ga giường.
Sau khi Ngô Tâm Ngữ kiềm chế cảm xúc lại, thái độ của Ngô Tâm Nguyện cũng thay đổi tốt lên rất nhiều, thậm chí còn chủ động bày tỏ mình đói, muốn ăn cháo.

Cô tranh thủ chạy tới căn tin của bệnh viện để mua thức ăn.

Ngô Tâm Nguyện ăn được nửa chén cháo liền ăn không vô, mặc dù như vậy, cô ấy cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, sự mệt mỏi bị cuốn sạch.

"Chị, uống thuốc thêm hai ngày nữa là có thể phẫu thuật, phẫu thuật xong là chúng ta có thể xuất viện rồi.

Đến lúc đó, em sẽ nghe lời chị đi tìm công việc đàng hoàng hoặc học nghề cắt tóc làm đẹp gì đó, chị có thể chuyên tâm đi học..."
Ngô Tâm Nguyện nhìn đứa em gái ruột thịt cùng mẹ sinh ra, cùng trang lứa với mình, nhưng phải gánh vác gánh nặng cuộc đời quá sớm, đến mức dưới mái tóc đen dày đã mọc ra sợi tóc bạc.
Cô ấy mỉm cười vẫy tay với em gái: "Tâm Ngữ, em có tóc bạc, đến đây, chị nhổ cho em."
Ngô Tâm Ngữ có chút ngượng ngùng nắm lấy đuôi tóc: "Được rồi, không sao..."
Cuối cùng không thể lay chuyển được chị gái, cô vẫn ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, Ngô Tâm Nguyện nắm sợi tóc bạc trong lòng bàn tay.
"Được rồi."
Ngô Tâm Nguyện ngước mắt nhìn bầu trời đầy nắng ngoài cửa sổ, ngựa xe như nước, nhẹ nhàng mở miệng: "Thời tiết hôm nay thật đẹp, đẩy chị ra ngoài đi dạo đi."
"Được rồi." Ngô Tâm Ngữ tìm một chiếc xe lăn, đẩy cô ấy đi dạo trên hành lang.

Ánh nắng chiếu xuống hành lang, rơi vào trong mắt cô ấy lại không cảm nhận được một chút ấm áp nào.
"Tâm Ngữ, mấy năm nay vất vả cho em rồi."

Nếu nói vất vả, mỗi ngày khi cô thức dậy, thức ăn đều được làm nóng trong nồi cơm điện.
Đến tối về nhà, nước nóng đều đã sẵn sàng, đèn sàn trong phòng khách vẫn còn sáng.
Khi đau bụng vì say rượu, thuốc và nước ấm được đưa đến bên giường.
Thậm chí còn ra mặt giải quyết những người đàn ông đang theo đuổi cô không dứt.
Chị em hai người, không tính đến việc ai làm ai vất vả, có một đứa em không biết cố gắng như vậy, làm chị gái hẳn cũng rất đau đầu.
"Tâm Ngữ, chị thường nghĩ, nếu năm đó quyết định bỏ học, chắc chị sẽ tốt hơn, có lẽ em cũng sẽ không..."
Ngô Tâm Ngữ ngồi xổm xuống nhìn cô ấy: "Em bỏ học năm 16 tuổi, độ tuổi có thể tự mình quyết định, vì vậy em không trách ai cả.

Bất luận sau này xảy ra chuyện gì, đó cũng là sự lựa chọn của chính em."
Ngô Tâm Nguyện nhìn cô, lặng lẽ rơi lệ: "Là chị vô dụng..."
"Chị." Cô gục mặt vào đầu gối của cô ấy: "Chờ khi nào chị khỏe lại, chị dạy Toán cho em được không, còn môn tiếng Anh nữa...!Hồi đó em là học sinh kém nhất...!Em muốn thi đại học lại..."
"Được." Ngô Tâm Nguyện xoa xoa mặt cô.

Bởi vì thức đêm uống rượu và sử dụng mỹ phẩm kém chất lượng trong thời gian dài, làn da trở nên thô ráp.
"Em muốn học chuyên ngành gì?"
"Muốn làm giáo viên, dạy học trồng người, chắc chắc sẽ rất có cảm giác thành tựu."
Ngô Tâm Nguyện khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ vào lưng cô một cái: "Vậy thì em phải cố gắng lên nha, cô giáo Ngô."
gô Tâm Ngữ vùi ào đầu gối của cô ấy, cười: "Sau này chị sẽ kết hôn, sinh con.

Không chừng sau này con của chị cũng sẽ do em dạy, em có thể trả mối thù hồi đó chị bắt nạt em rồi.
Thực sự sẽ có ngày đó sao?
Ánh mắt của Ngô Tâm Nguyện rơi vào khoảng không, thế giới bên ngoài bức tường thủy tinh vẫn náo nhiệt như cũ, mọi người đều vội vã hướng đến một tương lai tốt đẹp, nhưng còn cô ấy, căn bệnh ung thư tuyến tụy, đã được định sẵn không có tương lai.
"Tâm Ngữ, trời hơi lạnh, em trở về phòng bệnh lấy thêm áo khoác cho chị đi."
Ngô Tâm Ngữ sờ sờ cánh tay: "Chị, điều hòa đâu có mở lạnh lắm đâu."
"Mau đi đi, chị ở đây đợi em."
"Được."
Nghĩ đến cơ thể sinh bệnh, Ngô Tâm Ngữ vẫn đồng ý, đẩy xe lăn đến bên cạnh hành lang cất đi: "Vậy chị ở chỗ này chờ em, ba phút nữa em sẽ trở lại."
Vu Quy cầm nửa túi vỏ trứng vỡ rời khỏi phòng phẫu thuật mô phỏng, ném vào thùng rác, xoa xoa cổ tay có chút cứng ngắc, chuẩn bị quay lại văn phòng ăn mì gói cho bữa trưa.

Từ xa, cô nhìn thấy một chiếc xe lăn trên hành lang, không có ai ở trên đó.

Hiện tại là giờ nghỉ trưa, tầng này đều là phòng phẫu thuật, lại có rất ít người.

Vu Quy nhìn xung quanh bốn phía, rồi đi về phía trước vài bước.

Đột nhiên đồng tử co rút lại, cô căng chân phi nước đại, lao tới với tốc độ cực nhanh, chặn ngang ôm lấy Ngô Tâm Nguyện đang định nhảy xuống trên bệ cửa sổ.
Gió lớn tràn vào từ cửa sổ đang rộng mở, độ cao của tầng 19 đủ khiến cho ai nhìn thấy cũng phải choáng váng, Vu Quy cắn răng, mu bàn tay cấn vào song cửa sổ, từ từ ngấn máu.
"Ngô Tâm Nguyện, cô làm gì vậy!!! Mau nắm lấy tay tôi!"
Ngô Tâm Nguyện hướng đầu xuống, những tòa nhà cao tầng trong thành phố biến thành sâu kiến ở trong mắt cô ấy, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
"Bác sĩ Vu, buông tay đi, tôi không muốn sống nữa."
Mỗi ngày còn sống là mỗi ngày tăng thêm gánh nặng cho Tâm Ngữ, cô ấy không thể khiến đứa em gái duy nhất của mình phải mắc nợ trong suốt quãng đời còn lại.
Cô xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.

Tiết kiệm được một chút tiền để thực hiện ước mơ của mình, thay vì ném tất cả vào người cô ấy, cuối cùng cả người cả của đều không còn.
"Cái rắm!!!" Tại Đại học Y khoa Nhân Tế, việc xúc phạm bệnh nhân là một điều đáng chê trách.

Tính cách hèn nhát như Vu Quy, giờ khắc này cũng không nhịn được mà nói tục, cô dùng chân chống đỡ lên tường, ngăn không cho người trượt xuống.
Cô nhớ đến dáng vẻ vợ của Vương Hữu Thực quỳ dưới đất cầu xin Lục Thanh Thời.

Nhớ đến những người đã mất trong vụ cháy chung cư.
Nhớ đến Miểu Miểu 5 tuổi đã trải qua rất nhiều cuộc đại phẫu, chịu đựng rất nhiều đau khổ để sống sót.
Nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
"Cái rắm...!Chỉ cần cô còn sống...!còn sống sẽ còn hi vọng..." Vu Quy khịt mũi, trọng lực làm cho hai người liên tục trượt xuống.

Mu bàn tay của cô bị song cửa sổ sắc bén cứa cho một vết lớn, cánh tay dần dần không còn sức, nửa thân trên cũng trườn ra ngoài, lung lay sắp đổ.
"Rất nhiều người đang cố gắng để sống sót, Ngô Tâm Nguyện, nếu cô chết rồi, cái gì cũng không còn!!! Sẽ không bao giờ được gặp lại em gái của cô nữa! Cũng không được nhìn thấy mặt trời ngày mai..."
Bác sĩ mắt đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt non nớt, cô cắn chặt môi không chịu buông, máu trên mu bàn tay rơi xuống từng giọt từng giọt.
Ngô Tâm Nguyện chậm rãi đưa tay ra, chạm vào cổ tay của cô, đẩy từng ngón tay của cô ra, lắc đầu: "Sống có lý do để sống, chết cũng có lý do để chết.

Bác sĩ Vu, cô là người tốt, cảm ơn cô, nhưng ——"
Cả người cô ấy đột ngột hướng xuống, Vu Quy lao theo ra ngoài cửa sổ, chỉ có chân vẫn còn móc trên bệ cửa sổ.
Ngô Tâm Nguyện đẩy một tay của cô ra, chỉ còn một tay chống đỡ trọng lượng của hai người, cơ bắp xé rách đau đớn, khiến Vu Quy gào thét, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống.
Còn tệ hơn cảm giác hôn mê khi giãy chết, chính là một đống thịt nát khi rơi từ độ cao tầng 19 xuống, vẫn còn dính chặt xuống đất không thể tẩy được.
Ngô Tâm Nguyện nở nụ cười trên mặt, giống như khi cô ấy 10 tuổi, cha mẹ vẫn còn sống, trước khi tai họa xảy ra.

"Tạm biệt, bác sĩ Vu."
Tạm biệt, Tâm Ngữ.
Cô ấy mặc niệm tận đáy lòng, sau đó đẩy ngón tay cuối cùng của cô trên người mình ra.
Lòng bàn tay của Vu Quy đột nhiên trống rỗng, hình ảnh trắng xanh trước mắt rơi xuống: "Không!!!"
Đại não còn chưa kịp phản ứng, bàn chân móc vào bệ cửa sổ đột nhiên nới lỏng ra, cảm giác mất trọng lượng làm tim cô ấy đập nhanh một nhịp.

Áo choàng trắng của bác sĩ trẻ tung bay trong gió, bảng tên bị gió thổi rơi, trôi vào thế giới rộng lớn vô biên.
Đến khi bắt được cổ chân của cô ấy lần nữa, tim đập như trống trận, cô thở hổn hển, treo lơ lửng giữa không trung, môi bị cắn rướm máu.
Sự đau đớn trong dự cảm không xuất hiện, Ngô Tâm Nguyện mở mắt ra, đối diện với ảnh mắt đỏ bừng của cô.
"Cô là bệnh nhân của tôi, tôi sẽ không để cho cô chết."
Cô giữ giặt cổ chân của cô ấy từng chút từng chút, dùng tay kia ôm lấy bắp chân của ấy.
Hách Nhân Kiệt ở phía trên cũng trượt ra song cửa sổ từng chút từng chút, hét khàn cả giọng: "Chết tiệt!! Vu Quy, cô nắm chắc cho tôi!"
Giọng nói lanh lảnh bị gió thổi tan thành từng mảnh nhỏ, một bóng người phía sau anh ta đột nhiên nhào tới, ôm lấy eo anh ta, khóc lóc nói: "Chị này, đồ lừa gạt, em không cho phép chị chết!!!"
Vu Quy thở phào nhẹ nhõm, hai mắt sáng ngời: "Cô nhìn xem, dù cho cuộc sống không như ý nguyện, nhưng vẫn có người chân thành hi vọng cô sống."
Càng ngày càng nhiều nhân viên y tế nghe thấy chạy đến, lực lượng phòng cháy cũng khẩn trương trải đệm hơi ở dưới lầu, phải mất 30 phút cuối cùng cũng cứu được người xuống.
Ngô Tâm Nguyện được đưa đến phòng cấp cứu để kiểm tra toàn thân, Vu Quy ngồi phịch xuống đất, hai tay buông thõng bên hông không nhấc lên được, toàn bộ bả vai hơi run lên, máu tươi thấm đẫm nửa tay áo.
Lục Thanh Thời đeo ống nghe lên, mở rèm phòng cấp cứu đi vào, ấn vào vai cô, sau đó nâng cánh tay của cô lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Vu Quy lập tức gào thét một trận.
Lục Thanh Thời buông tay: "Bây giờ mới biết đau."
Vu Quy đáng thương ngẩng đầu lên: "Cô Lục..."
Lục Thanh Thời cầm tăm bông tẩm cồn i-ốt để sát trùng cho cô: "Tay phế, suýt chút không thể làm bác sĩ phẫu thuật được nữa."
Vu Quy cắn cắn môi, thế mới biết nghĩ mà sợ: "Lúc đó em không nghĩ nhiều tới vậy."
Lục Thanh Thời không nói chuyện, ném chiếc tăm bông đã sử dụng vào thùng rác, quấn băng cho cô.
Nhìn động tác của nàng, Vu Quy lẩm bẩm nói: "Cô Lục...!Em không làm sai chứ?"
"Bệnh nhân chết ở bệnh viện, đặc biệt là những vụ tự tử như thế này, rất phiền phức.

Là một bác sĩ, em không làm sai."
Bàn tay mảnh khảnh bị quấn thành bánh ú, Vu Quy chờ đợi để nghe câu sau.
Lục Thanh Thời ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhưng thoáng thấy dưới mặt hồ phẳng lặng có chút gợn sóng.
"Là Vu Quy, em cũng chân thành hi vọng người khác sống sót, nhưng dù bất cứ thời điểm nào, cũng không nên đặt mình vào tình thế nguy hiểm.

Vì vậy, em sai.".


Bình luận

Truyện đang đọc