SỔ TAY GHI CHÉP CÁCH LÀM ĐÀN ÔNG TỐT



Edit: Yên
Không lâu sau, xe đã đến tòa nhà của gia đình quân nhân, Lâm Thời Hằng mở cửa sổ xe ra để cho vợ ngồi bên cạnh có thể thấy rõ quang cảnh bên ngoài.

Dù sao đây cũng là chỗ ở tương lai cho nên Hà Tuyết Châu vẫn có chút khẩn trương ngó đầu ra bên ngoài nhìn, vừa lúc nhìn thấy một người tiểu binh trẻ tuổi cười ha hả ôm chậu gỗ đi tới, nhìn thấy xe dừng lại liền tò mò liếc mắt một cái, nhìn thấy là Lâm Thời Hằng, tươi cười nhanh chóng lớn hơn, một tay ôm chậu gỗ một tay hành lễ: "Chào đoàn trưởng!"
"Tiểu Trương à, hôm nay cậu nghỉ phép sao?"
"Đúng vậy đoàn trưởng, mẹ vợ tôi đến thăm bọn tôi, tôi ra đón."
"Được, cậu đi nhanh đi, nhớ chiêu đãi mẹ vợ cậu cho tốt."
"Được! Gặp lại đoàn trưởng sau!"
Đây là lần đầu tiên Hà Tuyết Châu nhìn thấy biểu tình như vậy của Lâm Thời Hằng, rõ ràng vẫn là nụ cười ôn hòa ấy, lại mang theo sự uy nghiêm của người làm cấp trên, điểm này hoàn toàn có thể nhìn ra được từ biểu tình khẩn trương của cái người tiểu binh trẻ tuổi kia.

Một số người đang hoạt động trong sân cũng thấy được động tĩnh bên này, lập tức sôi nổi tò mò nhìn về phía này.

Thấy Lâm Thời Hằng xuống mở cửa xe trước rồi mới đưa một người phụ nữ có khuôn mặt xa lạ ra ngoài, lại tự mình đi xách hành lý, trên mặt mọi người dần dần xuất hiện biểu tình muốn hóng chuyện.

Thời gian này là lúc nhóm quân nhân huấn luyện, bởi vậy ngoại trừ một ít quân nhân đã xin nghỉ phép trong đại viện ra thì tất cả đều là vợ và con theo vào bộ đội.

Bình thường mọi người đều ở trong một đại viện, mỗi ngày chỉ có một người may vá áo và khâu đế giày thôi thì nhàm chán nên mới thích tụ tập buôn chuyện linh tinh trong ngày, đoàn trưởng Lâm Thời Hằng trẻ tuổi này cũng chính là vai chính trong tin đồn bọn họ bàn tán gần đây.

Mà bây giờ, vai chính trong tin đồn lại đưa về một người phụ nữ xa lạ.


Ngay lúc ánh mắt mọi người đều dừng lại trên ba người, Lâm Thời Hằng bọn họ cũng đã đi đến ký túc xá.

Ký túc xá của hắn tất nhiên khá lớn, đồ vật bên trong sớm đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước khi hắn xuất phát rồi, phòng sáng ngời, chăn xếp chỉnh chỉnh tề tề trên giường, còn đặt sẵn sách vở và bút trên bàn nữa, Hà Tuyết Châu thấy như vậy thì vui vẻ cực kỳ.

Lâm Thời Hằng ánh mắt dịu dàng đứng bên cạnh cô, thanh âm ôn nhu: "Thích không? Sau này nơi này chính là nhà của chúng ta."
"Thích, rất thích."
Hai mắt Hà Tuyết Châu sáng lấp lánh xoay người nhìn về phía chồng, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy vui sướng.

Hà Tiểu Bảo cũng mang theo khuôn mặt vui vẻ của người nhà quê vừa mới lên thành phố, ném túi xách theo xuống đất: "Anh rể, sau này chúng ta sẽ ở đây sao?"
"Tiểu Bảo thằng nhóc này."
Vì làm trò trước mặt Hà Tuyết Châu, ngữ khí Lâm Thời Hằng ôn hòa như cũ: "Đây là chỗ ở của anh và chị em, em là tân binh, đương nhiên là phải đến doanh trại của tân binh rồi."
"Đừng lo lắng, tí nữa anh rể sẽ tự mình đưa em qua đó, còn có Trương phó đoàn chăm sóc nữa mà, em ra ngoài chờ trước đi, anh thay quần áo xong sẽ ra ngay."
Vừa nghe thấy Trương phó đoàn sẽ chăm sóc mình, Hà Tiểu Bảo vốn đang có chút không muốn đi liền thả lỏng, vô cùng vui vẻ xách hành lý của mình đi ra ngoài chờ.

Hắn ta có người chống lưng mà, sợ cái gì chứ!
Nhìn Hà Tiểu Bảo đi ra ngoài, Lâm Thời Hằng vừa thay quần áo vừa nói với Hà Tuyết Châu đang bắt đầu sắp xếp hành lý mới lấy ra:"Bình thường anh không thường xuyên về đây cho lắm, chỉ có buổi tối sẽ về nghỉ ngơi cho nên nơi này có bừa bộn một chút."
"Có chỗ nào bừa bộn đâu chứ, rất sạch sẽ mà."
Hà Tuyết Châu cười coi như trả lời rồi lại tiếp tục sắp xếp, trong lòng lại có chút mất mát với việc chồng không hay về nhà vào ban ngày.


Nhưng mà cũng may mắn, rất nhanh cô đã điều chỉnh tốt chút mất mát này của mình, rốt cuộc thì dù ở trong thôn thì đàn ông cũng rất ít khi ở nhà vào buổi sáng, chứ không nói đến Thời Hằng còn là quân nhân nữa, điều này vô cùng bình thường.

Cô lấy ra một bộ quần áo để bừa bãi, đang muốn nghiêm túc gấp lại thì eo đột nhiên bị một đôi tay ôm lấy, sau đó liền truyền đến hương bồ kết nhàn nhạt trên người chồng.

Bên tai, thanh âm từ tính của người đàn ông mang theo một chút thỏa mãn: "Nhưng mà sau này chỉ cần anh rảnh thì đều sẽ trở về gặp em."
"Tuyết Châu, có em ở cùng anh, trong lòng giống như lập tức liền trở nên an tâm hơn."
Trên mặt Hà Tuyết Châu hiện lên đỏ ửng, một tia mất mát trong lòng kia sớm đã bay xa đến tận chân trời.

Cô hơi hơi xoay người, cẩn thận giúp chồng chỉnh xong cổ áo: "Có thể ở cùng anh, em cũng rất an tâm."
****
"Đến đây, đến đây."
"Có muốn gọi hắn một tiếng không?"
"Đó là Lâm đoàn trưởng, lúc chồng tôi nói chuyện với hắn cũng phải thật cẩn thận, cô lại còn dám đi đến nữa à."
"Sao phải thật cẩn thận chứ, Lâm đoàn trưởng cũng không giống Trương phó đoàn, ngày đó chồng tôi huấn luyện bị thương làm cho Lâm đoàn trưởng cứ phải chạy trước chạy sau quan tâm, sau đó còn mang cả đồ bổ đi thăm hắn nữa đấy."
Mấy người phụ nữ ngồi dưới tàng cây đóng đế giày ríu rít thảo luận, cuối cùng đến khi thấy Lâm Thời Hằng dẫn theo Hà Tiểu Bảo đi ngang qua mới lên tiếng chào hỏi.

"Đúng vậy, tôi mới đi từ quê về đây."
"Đúng rồi, tôi muốn nhờ các vị tẩu tử giúp chút việc." Người đàn ông mặc quân trang tướng mạo anh tuấn cười nói: "Lần này vợ tôi cùng tôi về bộ đội, tính cách cô ấy dịu dàng, lại dễ thẹn thùng, chắc hẳn cũng ngượng ngùng chủ động nói chuyện với mọi người, thế nên làm phiền các vị chủ động quan tâm cô ấy một chút."

Lời này vừa nói ra, mấy người phụ nữ liền liên tục nói đồng ý.

"Hả, chuyện này cũng có gì khó đâu chứ, yên tâm, mấy người chúng tôi cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, anh cứ yên tâm đi Lâm đoàn trưởng."
"Haizz, vậy thì cảm ơn các vị tẩu tử, tôi đưa em trai tôi đi doanh trại tân binh trước, quay về liền cảm ơn mọi người thật tốt."
Chờ đến khi đạo thân ảnh thon dài kia mang theo Hà Tiểu Bảo rời đi, mấy người quân tẩu lập tức túm tụm lại với nhau.

"Nhìn không ra nha, Lâm đoàn trưởng vậy mà cũng rất đau lòng vợ mình đấy, lúc tôi mới đến đây còn chưa quen biết một ai nên chẳng dám ra cửa trước kia, chồng tôi cũng chẳng đi nhờ mọi người đến nói chuyện với tôi gì cả.

"Tôi cũng thế, khi đó tôi vừa mới đến, da mặt mỏng nên cũng ngại ngùng tìm người nói chuyện phiếm với mình, buồn chán quá nên đã bảo lão Trương nhà tôi nói một chút với chiến hữu của hắn, hắn còn ghét bỏ nói như vậy thật mất mặt, sống chết cũng không chịu đi nhờ vả."
"Cũng đúng thôi, mấy tên đàn ông quê mùa kia sao hiểu được mấy việc này chứ, Lâm đoàn trưởng vẫn là tốt nhất, ngày thường lịch sự, văn nhã với dễ nói chuyện, còn đau lòng vợ như vậy nữa, vợ Lâm đoàn trưởng quả là thực may mắn mà."
Chờ qua hai tiếng, công việc trên tay đã làm gần xong hết rồi, các cô liền nói nói cười cười thu dọn đồ vật, đang định đi tìm người vợ mới tới của đoàn trưởng tán gẫu thì ngoài cửa có một cô vợ xách theo túi trở về đi vào, mấy người quân tẩu đang cười cũng dừng một chút, biểu tình đều có chút không được tự nhiên.

"Mọi người đang đi đâu vậy?"
Cô gái kia không nhận ra có chỗ nào không đúng, thấy bộ dáng mấy vị quân tẩu đang cùng nhau định đi đâu đó, thuận miệng hỏi một câu.

Mấy người quân tẩu hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, một người được mọi người gọi là chị Lý mở miệng: "Vợ Lâm đoàn trưởng đến đây, hắn mới nhờ bọn tôi cùng trò chuyện với cô ấy."
Lời này vừa nói ra, biểu tình trên mặt cô vợ tên Chu Thiến Thiến lập tức trở nên khó coi: "Sao hắn đi nhờ mọi người mà lại không tự mình ở cùng vợ đi?"
"Lâm đoàn trưởng có việc đến doanh trại tân binh, cho nên mới..."
"Hừ!"
Chu Thiến Thiến cười nhạo một tiếng: "Thôi đi, tôi thấy là hắn không muốn gặp vợ mình thì có."
"Cô đừng nói như vậy, Lâm đoàn trưởng vốn đau lòng vợ, hắn còn nói tính tình cô ấy rất tốt, cũng hay thẹn thùng nữa..."
"Tính tình có thể không tốt được sao? Bị chồng mình ném ở nhà ba năm, đã lên chức đoàn trưởng cũng chưa nghĩ đến chuyện đưa cô ta vào đây, nếu tôi là cô ta, thế nào tôi cũng nhất định phải náo loạn với Lâm đoàn trưởng!"

"Không phải, Thiến Thiến, con người Lâm đoàn trưởng khá tốt, hơn nữa từ việc này cũng có thể thấy hắn đối xử khá tốt với vợ mình, cô đừng có tin những lời đồn đãi vớ vẩn đó."
Nói về Chu Thiến Thiến, lúc trước cô ta là người từng đi khám bệnh ở bệnh viện rồi quen biết Miêu Tinh, dần dần hai người cũng trở thành chị em tốt, lúc Miêu Tinh theo đuổi Lâm Thời Hằng Chu Thiến Thiến cũng không ít lần hỗ trợ, vốn dĩ cho rằng rất nhanh chị em tốt của mình sẽ được như ý nguyện, kết quả mọi thứ thay đổi quá nhanh, Lâm Thời Hằng nói cho mọi người biết hắn có vợ, Miêu Tinh liền biến từ cô gái hiện đại can đảm theo đuổi tình yêu thành kẻ đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi*.

*đại ý là chỉ tiểu tam đó.

Chu Thiến Thiến không tin những tin đồn kia, trong mắt cô Miêu Tinh là thiện lương nhất, trong hoàn cảnh cô ấy đã biết Lâm Thời Hằng có gia đình thì sao có thể còn đi theo đuổi hắn được chứ!
Cho nên đều là Lâm Thời Hằng sai, là chính hắn không nói chuyện mình có vợ cho Miêu Tinh, trong khoảng thời gian lời đồn đãi lan truyền sôi nổi nhất, Chu Thiến Thiến cũng không ít lần vì Miêu Tinh đi giải thích với người khác.

"Cái gì mà đồn đãi vớ vẩn chứ! Vì chị Miêu Tinh quá tin tưởng Lâm đoàn trưởng nên mới có thể bị truyền thành như vậy, người như vậy sao có thể đau lòng vợ được!"
Nói tới đây, cười lạnh trên mặt Chu Thiến Thiến lại tăng thêm một chút: "Hãy chờ xem, hắn có thể không nhắc đến vợ mình một câu suốt ba năm, dù cho Lâm đoàn trưởng có đưa vợ đến đây thì cô ta cũng sẽ chẳng yên ổn nổi đâu."
Đầu chị Lý cũng bị làm cho to lên: "Cô đừng có suy đoán lung tung như vậy, nếu Lâm đoàn trưởng đối xử tốt với vợ hắn thì sao?"
"Tốt? Sao có thể tốt được, thế này đi, nếu trong hoàn cảnh mọi người không nhắc nhở, trong một tháng Lâm đoàn trưởng có thể mua một bộ quần áo mới cho vợ hắn, tôi sẽ ăn cái túi nilon trên tay này!"
Lời nói của cô thanh thúy kiên quyết, nói năng có khí phách!
Giọng nói vừa dứt, cô đang muốn xoay người rời đi, đằng sau lại truyền đến thanh âm từ tính ôn hòa của Lâm Thời Hằng: "Chị Lý, tôi vừa vào trong thành phố mua bộ quần áo mới cho vợ, có một bộ khá đẹp, nhưng mà tay áo lại hơi lớn một chút, tay nghề của chị tốt, có thể làm phiền chị giúp tôi sửa một chút không?"
Mấy người đều đưa mắt nhìn sang, đúng là Lâm Thời Hằng vừa trở về đang cầm một bộ váy xinh đẹp, trên tay còn lại vẫn đang xách mấy cái túi khác, nhìn tình trạng này chắc cũng là quần áo.

Tầm mắt các cô dừng trên quần áo trước rồi mới nhìn tiếp đến cái túi.

Cuối cùng, tất cả đều chuyển lên trên khuôn mặt cứng đờ của Chu Thiến Thiến.
Editor có lời muốn nói:
- Bị vả mặt đau không gái:)) sau này còn đau nữa:)).


Bình luận

Truyện đang đọc