SỔ TAY GHI CHÉP CÁCH LÀM ĐÀN ÔNG TỐT



Edit: Yên
Lý Xuân Hoa tức thì tức nhưng cũng không nói người đàn bà điên kia nói dối cái gì với mình.

Bà không ngốc, loại chuyện này mà nói ra thì dù là thật hay giả thì người nghe được chắc chắn cũng sẽ có ấn tượng ở trong lòng, Tuyết Châu còn đang mang thai, nếu bị kích thích thì phải làm sao bây giờ.

Nghĩ như vậy, Lý Xuân Hoa oán giận một câu liền ngừng cái đề tài này, duỗi tay lấy đồ ăn khác trong túi ra bày biện.

"Hôm qua không phải con nói không biết vì sao tự dưng lại muốn ăn tôm sao? Hôm nay mẹ đúng lúc gặp được người bán tôm, lúc mua mấy con tôm vẫn đang tung tăng nhảy nhót mới mẻ đó, con uống canh rồi ăn tôm đi này."
Hà Tuyết Châu uống canh gà, cảm kích gật gật đầu, "Cảm ơn mẹ."
"Có gì đâu mà phải cảm ơn chứ."
Lý Xuân Hoa cười ha hả xua tay, lại bận rộn đi múc nước, Lâm Thời Hằng vội vàng đứng lên nói: "Mẹ, để con múc cho."
"Con múc làm gì, chân Tuyết Châu đã sưng thành thế nào rồi, nhanh lên, tiếp tục xoa bóp giúp con bé đi, mẹ múc nước là được."
Bà nói, lại thầm cảm thán ở trong lòng con trai đúng là vẫn còn quá trẻ, cũng không biết che giấu cái cảm nhận đối với nó thì mẹ là quan trọng nhất, còn hơn hẳn vợ nó nữa.

Phụ nữ mang thai thích nhất chính là suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây.

Ấn con trai ngồi xuống, Lý Xuân Hoa mang phích nước nóng đi múc nước, hai chân Hà Tuyết Châu sưng vù cả lên, rửa chân sẽ có lợi với cô.

Thai phụ giường bên thấy người một nhà bọn họ hoà thuận vui vẻ, con dâu hiếu thuận, mẹ chồng săn sóc, ngay cả chồng cũng dịu dàng, vậy mà còn nguyện ý giúp vợ mát xa chân, đã sớm cực kỳ hâm mộ không thôi rồi.

Nếu không sao lại nói so sánh giữa người với người cũng sẽ tức chết chứ, từ khi Hà Tuyết Châu tới đây, thai phụ mấy phòng bệnh xung quanh không ai không hâm mộ cô.

Nghe nói chồng của cô là quan quân, trước đó vì để ở bên cô lúc sắp sinh mà đã tích cóp hơn nửa năm kỳ nghỉ mới đủ để hiện tại nghỉ, dù chỉ là phần tâm ý này thì chồng các cô đã không bằng rồi.

Ở phòng bệnh trong bệnh viện đương nhiên là cần có tiền, rất nhiều gia đình các thai phụ đều ghét bỏ phí phòng bệnh đắt, cho dù có để các cô tới bệnh viện sinh con thì trước lúc sinh cũng chắc chắn không có khả năng vì lo cho an nguy của các cô mà để ở bệnh viện được, cùng lắm chính là sinh con ở bệnh viện xong nằm mấy ngày thôi.

Lại nhìn Hà Tuyết Châu, vài ngày trước khi sinh người ta đã đến ở bệnh viện, chồng và mẹ chồng lúc nào cũng sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngày nào cũng chăm sóc vô cùng tốt, chạng vạng cô còn được người đàn ông tuấn mỹ tuy không mặc quân trang nhưng cũng nhìn ra được thân thể thẳng tắp đỡ cùng đi xuống lầu tản bộ.

Mỗi lần thấy Lâm Thời Hằng cười dịu dàng, động tác lại vừa mềm nhẹ vừa cẩn thận đỡ vợ đi ra ngoài trở về là khiến các cô nảy sinh cảm xúc hâm mộ.

Hâm mộ là hâm mộ, nhưng cũng không ai có chút cảm xúc mặt trái nào cả, bởi vì Hà Tuyết Châu được đối xử tốt như vậy thật sự là một cô gái tốt.

Đúng là bởi vì như thế, mọi người cũng càng thêm hâm mộ.


Quả thật đúng là người tính tình tốt đều ở chung với nhau cả, nhìn cả gia đình này mà xem, đúng là cuộc sống thật tốt đẹp mà.

Người đến chăm sóc thai phụ cũng có không ít mấy cô gái trẻ, phần lớn là chị dâu hoặc là chị gái thai phụ, các cô hâm mộ Hà Tuyết Châu có thể được chồng và mẹ chồng sủng ở lòng bàn tay, lúc không có việc gì liền không nhịn được nói chuyện với người khác.

Hiện tại phần lớn con người vẫn rất thuần phác, gặp mặt là có thể trò chuyện, hơn nữa lại đều là người chăm sóc thai phụ nên cũng có cùng đề tài để tán gẫu, nói cũng càng hăng hái, chỉ là nói nhiều nhất vẫn là thai phụ Hà Tuyết Châu này đã trải qua cuộc sống thần tiên thế nào.

Bởi vì Chu Thiến Thiến mang thai bất ổn, còn chảy máu mấy ngày nên đành phải ở lại bệnh viện, tối hôm qua bởi vì đổ máu quá nhiều nên cô ta được đưa tới đây, cũng không quá quen thuộc với người xung quanh, giờ phút này cũng an tĩnh nằm ở trên giường nghe người phụ nữ tới buôn chuyện hóng hớt với một người phụ nữ khác.

"Mẹ chồng thai phụ giường số tám lại đi nấu canh gà về, hương vị kia, tôi đứng bên cạnh cũng thấy thèm, nghe nói là lúc bà ấy biết con dâu mang thai liền nuôi gà, ăn uống đều là tốt nhất, mỗi ngày ít nhất có thể cho thêm quả trứng, lúc bà ấy nấu canh cho con dâu tôi cũng thấy rõ, canh kia vàng óng ánh, vừa ngửi hương vị tôi liền biết thời gian hầm chắc chắn rất lâu, tất cả đều ngon miệng, cũng vô cùng thơm."
"Gà mái già đáng không ít tiền đó, bà ấy bỏ được thật à?"
"Ừ, tôi thấy rất rõ ràng luôn, mỗi ngày người ta đều biến đổi đa dạng món ăn ngon cho con dâu, tôi còn hàn huyên vài câu với bà mẹ chồng đó, nếu không phải bác sĩ nói không thể mù quáng tẩm bổ thì bà ấy đã mỗi ngày hầm một con gà rồi."
Người nghe liền nuốt nước miếng, đó chính là một con gà mái già đấy, tuy hiện tại điều kiện sinh hoạt của con người đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây nhưng cũng không tới nỗi xa xỉ nấu mỗi ngày một con gà như vậy như vậy.

Đó chính là gà mái già đẩy, tia nước sáng bóng*, đừng nói là thai phụ, dù là một người bình thường ăn cũng thèm.

*油光光水花花: đoạn này hong hiểu lắm?==
Ngay cả Chu Thiến Thiến đang nằm ở trên giường cũng không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, tuy tiền lương chồng cô ta không cao lắm nhưng chắc chắn cũng nhiều hơn không ít so với quân nhân bình thường, nhưng hắn cũng chưa bao giờ chịu giao cho Chu Thiến Thiến bảo quản, không những thức ăn sau khi cô ta mang thai không khác gì trước đây mà còn phải vác bụng đi giặt quần áo nấu cơm cho hắn.

Tuy người khác cũng làm như vậy nhưng ít ra thì chồng bọn họ đau lòng bọn họ, nguyện ý giao tiền cho bọn họ.

"Còn nữa này!" Người phụ đến tán gẫu cứ như sợ người nghe chưa chịu đủ kích thích vậy, lại nói thêm: "Ngày hôm qua, thai phụ giường số tám thuận miệng nói một câu với chồng, nói không biết vì sao có chút muốn ăn tôm sông, thật sự là thuận miệng đấy, lúc ấy tôi có ở đó, chỉ có một câu như vậy thôi, cả một tiếng "muốn" cũng không có."
Người đang nghe phụ họa nói: "Bây giờ vào mùa đông rồi, không nói tôm sông đắt thế nào, dù có tiền cũng không mua nổi, dù muốn ăn, cô ấy chắc chắn cũng sẽ không đòi đâu."
"Không phải đâu!"
Người phụ nữ này được cô phụ họa như vậy lập tức nói càng thêm hăng say, "Chỉ nhắc tới như vậy thôi mà sáng sớm hôm nay, sáng sớm tinh mơ, mẹ chồng cô ấy đã mang tôm sông nhỏ tôm tới rồi, nói là ngẫu nhiên có được, ở đâu ra nhiều ngẫu nhiên như vậy chứ, còn không phải nghe thấy con dâu nói muốn ăn nên mới tranh thủ đi mua sao."
Người nọ nghe cũng có chút kinh ngạc: "Trên đời này thực sự có người mẹ chồng tốt như vậy? Hay cô nhìn nhầm rồi, có khi là mẹ ruột đấy!"
"Không đâu! Ngày đầu tiên bọn họ tới tôi đã hỏi thăm rõ ràng rồi, chính là mẹ chồng, hơn nữa, tôi nói với cô này, chồng cô ấy là quân nhân, nhưng đau lòng vợ, chân thai phụ giường số tám sưng lên, hắn liền ngồi ở mép giường ấn chân cho cô ấy, lúc tôi đến, người ta đã ấn một giờ cũng không dừng lại, chồng thai phụ giường số chín chê cười hắn, cô biết người ta nói thế nào không?"
Người nọ đã hoàn toàn bị gợi lên lòng hiếu kỳ, thấy cô úp úp mở mở, vội vàng liên tục thúc giục: "Nói như thế nào? Trời ạ cô mau nói đi!"
Người phụ nữ đến tán gẫu thấy cô sốt ruột, lúc này mới học Lâm Thời Hằng nói, "Đây là vợ tôi, mang thai con cho tôi đã làm cô ấy phải khó chịu rồi, tôi là chồng cô ấy, chẳng phải việc mát xa cho cô ấy là rất bình thường hay sao."
"Trời ạ!!"
Lời này vừa nói ra, người nghe xung quanh đều phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc, "Anh chàng này đúng là đau lòng vợ thật đấy."
"Đúng vậy, không chỉ anh ta đau lòng đâu, mẹ chồng cũng đau lòng, thế này chẳng phải quá hưởng phúc rồi sao!"
"Sao tôi lại không có người mẹ chồng tốt như vậy chứ, lần này em gái tôi sinh con, nhà chồng con bé không rảnh chăm sóc, tôi ở nhà cũng không có chuyện gì nên mới muốn đến chăm sóc một chút, còn phải ăn nói khép nép cầu xin nữa, trước đó con gái mẹ chồng tôi sinh con cũng không hề nghĩ ngợi đã để người chị dâu là tôi đi chăm sóc rồi."
"Này, mẹ chồng sao có thể giống con gái được chứ? Bà ta có thể để cô tới đã không tồi rồi."
"Thai phụ giường số tám sao may mắn thế chứ, có thể có được người mẹ chồng tốt như vậy."

Chu Thiến Thiến vốn đang nằm ở trên giường, lúc nghe bọn họ nói chồng thai phụ giường số tám là quân nhân còn săn sóc như vậy, trong lòng liền có chút không thoải mái.

Mẹ chồng cô ta cũng đã tới, chỉ là lại tới thăm con trai, cô ta mang thai bất ổn, trong lòng sợ hãi, muốn mẹ chồng giúp nhìn xem, còn bị ghét bỏ thân thể không tốt nên mới khiến việc mang thai cũng không tốt.

Vốn dĩ chồng đã nói sẽ tới bệnh viện ở bên cô ta, kết quả bởi vì mẹ chồng tới, hắn liền xin nghỉ mấy ngày mang mẹ ruột đi chơi khắp nơi, hai người vốn dĩ không nghĩ tới còn có một người con dâu là cô ta đang nằm ở bệnh viện.

Chu Thiến Thiến vốn không phục, nhưng lúc nghe được mẹ chồng nói trước đó đã tới chỗ thầy đoán mệnh ở trong thôn nhờ tính mệnh, được nói là cái thai này của cô ta chắc chắn là con gái thì lập tức không có tự tin.

Sao có thể là con gái được chứ, rõ ràng mỗi ngày cô đều ép mình ăn nhiều đồ chua, chua con trai cay con gái, phải là con trai mới đúng.

Mà hiện tại, cô ta lẻ loi một mình nằm ở trên giường bệnh, muốn ăn cái gì bổ dưỡng một chút thì lại không có tiền, còn thai phụ giường số tám phòng bên lại được chồng và mẹ chồng sủng trong lòng bàn tay, mà chồng cô ấy cũng là quân nhân.

Dựa vào cái gì chứ!
Mấy người phụ nhân bên cạnh còn đang ríu rít nói thai phụ giường số tám được tỉ mỉ chăm sóc như thế nào, cô ấy cũng dịu dàng như thế nào, đang nói đến chỗ không ngờ mẹ chồng lại nguyện ý múc nước rửa chân cho cô, Chu Thiến Thiến lập tức liền nhớ tới chuyện ngày hôm qua mình đau bụng, vậy mà mẹ chồng còn bảo cô ta đi ra ngoài nấu nước rửa chân cho bà ta.

Đều là con dâu, chồng đều là quân nhân, dựa vào cái gì đãi ngộ lại kém nhiều như vậy chứ.

Lúc bọn họ đang thảo luận, Chu Thiến Thiến trực tiếp chen ngang: "Có phải mẹ chồng cô ta nghĩ trong bụng cô ta là con trai không?"
Người phụ nữ đang nói tới vui vẻ dừng một chút, "Không phải đâu, từ khi vào đây cũng chưa từng nghe bọn họ nhắc tới giới tính của đứa bé."
"Tôi thấy mẹ chồng cô ta tám phần là cảm thấy trong bụng con dâu là con trai nên mới ân cần như vậy."
Nói tới đây, Chu Thiến Thiến lại nghĩ tới Hà Tuyết Châu.

Nghe nói chồng cô kiến công nhiều lần, phía trên đã trực tiếp phát tiền mặt, hắn lấy số tiền kia mua phòng ở, mang theo vợ và mẹ dọn vào, cô ta cũng đã hơn một tháng không gặp cô.

Tính ngày một chút thì có lẽ cũng sắp sinh rồi.

Cho dù Lý Xuân Hoa biểu hiện thích người con dâu này như thế nào thì Chu Thiến Thiến cũng vẫn tin tưởng vững chắc điều mình nghe được mới là chính xác, Lý Xuân Hoa thích bé trai, chắc chắn là cảm thấy trong bụng Hà Tuyết Châu là bé trai mới đối xử tốt như vậy với cô.

Cô ta không chịu nghĩ Lý Xuân Hoa thật sự coi Hà Tuyết Châu thành con gái ruột mà yêu thương, nói như vậy sẽ chỉ càng làm cô ta cảm thấy cuộc sống của mình không tốt đẹp chút nào mà thôi.

Chắc chắn bởi vì Lý Xuân Hoa muốn có cháu trai nên mới đối xử tốt với Hà Tuyết Châu, Chu Thiến Thiến cũng không phải chưa từng ác ý thầm nghĩ tốt nhất là sinh con gái để cô phải nếm thử cảm giác ngã xuống từ trên cao.


"Không phải, tôi thấy mẹ chồng cô ấy không giống loại người chỉ thích bé trai này đâu..."
Người này vừa nói tới đây thì đột nhiên nghe được tiếng Lý Xuân Hoa đang nôn nóng lo lắng gọi ở bên ngoài: "Y tá! Bác sĩ! Con dâu của tôi đau bụng! Có phải con bé sắp sinh rồi không! Bác sĩ!"
Tinh thần người kia chấn động, nghe ra đây là tiếng của mẹ chồng thai phụ giường số tám, vội vàng đứng lên, thăm dò nhìn ra bên ngoài: "Thai phụ giường số tám hình như sắp sinh rồi...Thật này thật này, bác sĩ đến rồi."
Lông mày Chu Thiến Thiến nhăn lại, cảm thấy cái thanh âm kia vô cùng quen tai, trong lòng cô ta đột nhiên có một phỏng đoán, hỏi: "Thai phụ giường số tám tên gì vậy?"
"Hình như là Tuyết Châu, chồng và mẹ chồng cô ấy đều gọi cô ấy như vậy."
Vậy mà lại là Hà Tuyết Châu......!
Sao lại tình cờ như thế chứ.

Chu Thiến Thiến chịu đựng bụng nhỏ đau đớn, nhấc chăn lên muốn đi ra ngoài, đúng lúc một y tá đi vào, thấy được liền cả kinh, "Trời ạ, thai phụ giường mười lăm, bác sĩ không phải đã nói cô phải nằm trên giường nghỉ ngơi không thể xuống giường rồi sao?"
"Hiện tại thai tượng của cô bất ổn, cần phải nghỉ ngơi cho tốt."
Chu Thiến Thiến hoàn toàn không nghe, cô ta gấp không chờ nổi muốn biết Hà Tuyết Châu rốt cuộc sinh con trai hay con gái.

"Không sao không sao đâu, bụng tôi vẫn còn tốt, hơn nữa tôi không đi xa đâu, chỉ ngồi ở bên ngoài thôi."
"Haiz, haiz!"
Y tá không ngăn được, có chút đau đầu xoay người đi gọi bác sĩ.

Lúc Chu Thiến Thiến đi ra ngoài đúng lúc nhìn thấy Hà Tuyết Châu sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bị đẩy ra, bên cạnh đúng là Lý Xuân Hoa và Lâm Thời Hằng mà cô ta quen thuộc.

Giờ phút này tay người đàn ông tuấn mỹ kia đang nắm chặt tay vợ, không ngừng trấn an cô: "Đừng lo lắng, rất nhanh thì tốt rồi, anh sẽ luôn bên cạnh em."
Hà Tuyết Châu đau đớn nhẹ giọng kêu vài tiếng, lại còn cố nén nói: "Không sao, em cũng không phải rất đau."
"Tuyết Châu à, đừng sợ, mẹ sẽ ở bên ngoài chờ con..." Lý Xuân Hoa nhìn con dâu đau thành cái dạng này cũng có chút hoảng hốt, vội vàng đi hỏi bác sĩ phía trước: "Bác sĩ, cái thai của con dâu tôi rốt cuộc là thế nào? Nếu không thể thuận sản thì sinh mổ cũng được, đừng làm con bé đau quá."
"Bác cứ yên tâm đi, trước mắt xem ra mọi chuyện đều bình thường."
Bác sĩ chỉ nghe nói mẹ chồng yêu cầu con dâu vì để con thông minh thì đau chết cũng phải thuận sản, chưa từng thấy vì quá sợ con dâu đau liền yêu cầu sinh mổ, sau khi dịu giọng đáp lại liền đẩy Hà Tuyết Châu đi vào.

Trước đó Lâm Thời Hằng cũng đã được cho phép có thể đi vào, liền theo sau đi vào.

Lý Xuân Hoa gấp không được, đi qua đi lại ở bên ngoài, thỉnh thoảng còn muốn chắp tay trước ngực lải nhải ông trời phù hộ gì đó trong miệng.

Chu Thiến Thiến nhìn dáng vẻ lo lắng cho con dâu này của bà, nghĩ tới mẹ chồng mình dù nghe nói cô đổ máu mí mắt cũng không nâng lên chút nào, trong lòng càng thêm bất bình.

Nếu là Hà Tuyết Châu khó sinh chết ở bên trong thì tốt rồi, tốt nhất là cả mẹ cả con đều không giữ nổi.

Tốc độ Hà Tuyết Châu sinh con nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người, vừa mới qua hơn một giờ, cửa đã mở ra.

Y tá ôm đứa bé đang nhẹ giọng khóc nỉ non tới trước mặt Lý Xuân Hoa đang nôn nóng chờ đợi, "Chúc mừng bác, là một bé gái rất khỏe mạnh."
Biểu tình Lý Xuân Hoa ngẩn ra, có chút không phản ứng kịp.

Chu Thiến Thiến đã sớm chờ trong lòng vui vẻ.


Quả nhiên, mẹ chồng Hà Tuyết Châu trọng nam khinh nữ!
Y tá hiển nhiên cũng từng gặp bà nội không thích cháu gái, dịu giọng khuyên: "Con gái hay con trai đều giống nhau, sau này trưởng thành đều sẽ hiếu thuận cả."
"À,à, tôi biết."
Lý Xuân Hoa run rẩy đưa tay ôm đứa bé, nhìn con bé nhắm hai mắt, đôi mắt cái mũi cái miệng đều nho nhỏ, vành mắt đỏ lên.

"Tôi, tôi đang thấy rất vui."
Từ khi biết con trai vô sinh, lại đến lúc xác nhận con dâu đã mang thai, bà vẫn luôn lo lắng bất an, cứ sợ sẽ xảy chuyện gì ngoài ý muốn đứa bé sẽ không thể sinh ra.

Nhưng hiện tại, con của Thời Hằng, cháu gái bà đã bình an sinh ra.

Nhỏ như vậy lại là đứa con duy nhất sau này của Thời Hằng.

Lý Xuân Hoa thật cẩn thận ôm đứa bé vào trong lòng, "Bé ngoan, bà nội thương, bà nội nhất định sẽ chăm sóc cháu thật tốt."
"Y tá, con dâu tôi thế nào rồi? Hiện tại có thể đi vào xem con bé không?"
Chu Thiến Thiến cứng đờ ngồi ở trên ghế dài, nhìn mẹ chồng Hà Tuyết Châu cẩn thận ôm đứa bé trong lòng giống như đang ôm bảo bối quý hiếm nào đó hỏi Hà Tuyết Châu có sao không.

Tiếng y tá trả lời cô ta đã không nghe được nữa, giờ phút này trong lòng cô ta chỉ còn lại tràn đầy mê mang.

Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy.

Hà Tuyết Châu thật sự đã sinh con gái, nhưng vì sao mẹ chồng cô ta lại không chê chút nào chứ, còn yêu thương như vậy...!
Chẳng lẽ, bà ta thật sự đau lòng Hà Tuyết Châu, thật sự thích con gái sao?
Vậy còn cô ta thì sao?
Bị đối lập như vậy, cô ta xem như là cái gì chứ?
Chu Thiến Thiến cho tới nay vẫn luôn kiên trì là Hà Tuyết Châu sinh con gái sẽ bị mẹ chồng lạnh nhạt giống mình bỗng phát ngốc.

Tâm trạng cô ta lên xuống thất thường, bụng nhỏ vẫn luôn hơi hơi đau đột nhiên thành nhói đau.

Chu Thiến Thiến mờ mịt cúi đầu, nhìn thấy có máu tươi chậm rãi thấm ra từ dưới chỗ ghế dựa mình đang ngồi.

***
Sau khi Hà Tuyết Châu sinh con, cả người đều rơi vào một trạng thái mờ mịt, cô toát mồ hôi đầy đầu, dừng một lúc lâu mới có thể nghe thấy âm thanh bên người, suy yếu hỏi người chồng vẫn luôn cho cô nổi giận bên cạnh: "Là con trai hay con gái?"
"Là con gái."
Lâm Thời Hằng nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dịu dàng nói.

"Cảm ơn em đã đưa bảo bối của chúng ta tới thế giới này."
"Anh thề sẽ khiến em và con có một cuộc sống thật hạnh phúc."
Yên: hihi có bìa mới nè, t tự làm đó:> tuy hơi lỗi xíu nhưng tổng thể cũng ổn nhỉ=(( chương sau dự là có cả banner nũa:>.


Bình luận

Truyện đang đọc