SỔ TAY NGƯỜI VỢ CÓ CHỒNG 7 NĂM NGỨA


Hàn Lâm bước dọc theo hành lang, những bước chân phơi phới lúc đến giờ trở nên nặng như chì lúc trở về.
Biến cố xảy đến này khiến cô trở tay không kịp, lại tự dặn lòng mình không được trách cứ gì anh, bởi việc mất đi trí nhớ này là việc anh tuyệt đối không mong muốn.

Nhưng sự xuất hiện của Bội Châu thực sự giống như một cây gai nhọn cứ nhắm thẳng vào nơi dễ tổn thương nhất của cô.
Hàn Lâm thấy khó chịu, cũng không muốn cô ta dễ chịu hơn mình.
Tiếng giày cao gót gõ lộp cộp trên nền gạch men khiến người đang căng thẳng như Bội Châu càng bước càng nhanh.

Rẽ vội qua khúc quanh, Bội Châu muốn rời khỏi nơi này nhanh chóng để tránh một cuộc đụng độ không mong muốn.

Thế nhưng trời không chiều lòng người, vừa qua lối rẽ đã thấy cô gái kia đang ôm cánh tay đứng đợi.
Đây có là lần thứ hai bọn họ gặp gỡ chính thức, mặc dù Hàn Lâm đã biết về cô ta từ rất lâu.

Hàn Lâm hỏi với vẻ lạnh nhạt:
- Cô trở về lúc nào?
- Hơn mười ngày trước, nghe bảo tổng giám đốc gặp sự cố nên tôi trở về xem sao.
Hàn Lâm nhịn không được cười nhạo:
- Cô cũng quan tâm chồng tôi quá nhỉ? Nếu tôi nhớ không lầm thì cô đã bảo lúc trước tiếp cận anh ấy theo lệnh của Chu Hà Quang.

Bây giờ thì sao? Chu Hà Quang đã xộ khám, vậy mục đích lần này của cô là gì?
Bội Châu có vẻ e ngại trước vẻ gay gắt bất ngờ này của Hàn Lâm, xoay mặt đi cười gượng gạo:
- Tôi vốn định chỉ hỏi thăm anh ấy một chút, nhưng không ngờ rằng anh ấy không nhớ ra cô mà lại nhớ được tôi.

Tôi tự hỏi lòng mình, nếu như ông trời đã cho tôi một cơ hội, vậy tại sao tôi không nắm lấy nó?

- Vô liêm sỉ!
- Cô có trách móc thì tôi chỉ đành nhận thôi.
- Người anh ấy yêu chỉ có mình tôi.

Cho dù trí nhớ kia có mất đi, tôi cũng đủ tin tưởng mình có thể để anh ấy yêu tôi một lần nữa.

Cô từ bỏ vọng tưởng hão huyền đó đi!
Nói xong không đợi Bội Châu kịp phản ứng, Hàn Lâm xoay người rời đi.
Bội Châu nhìn theo bóng dáng cô gái tràn ngập quyết tâm kia, cười nhẹ:
- Chúng ta cùng chờ xem, trước mắt đường của tôi rộng mở, còn cô thì...!haiz.
Cố Đình Lập được về nhà dưỡng bệnh rồi.

Bác sĩ khuyên với thương tích hiện tại không nên lao lực quá sức, nhưng công ty thiếu đi Trình Nam, lượng công việc không thể tồn đọng quá lâu.

Vì thế, tổng giám đốc Cố chỉ có vẻn vẹn một ngày nghỉ duy nhất.
Buổi tối, khi anh vừa bước vào phòng ngủ đã thấy vợ của mình nằm chờ trên chiếc giường rồi.

Không khí trở nên đông cứng, nhưng dưới ánh mắt khó hiểu của anh, Hàn Lâm cắn răng ngăn lại ý định chạy trốn của mình.
Gì chứ? Vợ chồng thì ngủ chung một giường, lạ lắm sao?
Cố Đình Lập đang rất mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, lại nhìn ra vẻ rối rắm của cô, anh nhanh chóng đưa ra quyết định, thế là vén chăn nằm xuống.
Đây là muốn ép cô chạy trước chứ gì.
Chiếc giường vốn rộng rãi càng trở nên rộng hơn, mỗi người nằm một bên không ai chạm vào ai.

Hơi thở anh dần dần trở nên đều đặn, đôi mắt khép im lặng, hẳn là đã ngủ.
Hàn Lâm xoay sang nhìn khuôn mặt yên tĩnh của anh, nhớ đến những đêm ấm áp trước kia, lúc nào anh cũng ôm lấy cô dỗ dành đến tận lúc cô thiếp đi.

Giờ này họ cũng chung giường, nhưng khoảng cách lại tựa như một đại dương.
Hàn Lâm cảm thấy mắt mình nóng lên, sống mũi cay xè vì tủi thân.

Với tính cách lạnh nhạt của Cố Đình Lập, muốn để anh chấp nhận mối quan hệ với một người phụ nữ xa lạ còn khó hơn lên trời.

Nhưng chỉ cần một tia hy vọng, cô sẽ không từ bỏ.
Rất lâu sau, Hàn Lâm thiếp đi trong mệt mỏi, trong mông lung, cảm thấy chiếc giường động đậy rất khẽ, lại giống như có một ánh nhìn chăm chú nào đó quét qua khuôn mặt mặt mình, dường như một luồng hơi ấm nhẹ hẫng nào đó phủ lên trán cô.

Ảo giác thật sự khó chịu, nó phản ánh mong ước và nhu cầu mãnh liệt của một con người vào lúc yếu ớt nhất.

Hàn Lâm cựa mình rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Cố Đình Lập tỉnh lại đã không thấy người ở bên giường đâu, chần chừ một lúc đến khi điện thoại nhận được tin nhắn mới bước xuống giường để chuẩn bị đi làm.
Trên bàn cơm có một bữa sáng tươm tất đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Vốn anh định lướt qua luôn, nhưng không hiểu sao vẫn kéo ghế ngồi xuống.


Hương vị rất vừa miệng, giống như hoàn toàn bắt trọn lấy khẩu vị của anh.

Lúc Cố Đình Lập bước xuống bãi xe dưới lầu, vừa mở cửa ra thì Hàn Lâm đã ngồi sẵn ở ghế sau rồi.

Cố Đình Lập liếc nhìn tài xế, biểu hiện của anh ta rất bình thường, hiển nhiên việc này chắc diễn ra thường xuyên nên anh ta cảm thấy quen rồi.

- Anh ngủ có ngon không?
Anh nhìn cô im lặng, đến lúc cô cắn môi quay nhìn ngoài cửa sổ vì ngỡ anh sẽ không thèm trả lời, bên tai lại vang lên hai chữ thản nhiên:
- Cũng được.
Chiếc xe lại chìm trong im lặng.

Vốn dĩ Hàn Lâm không thuộc tuýp người có thể ăn nói huyên thuyên cho lắm, trước sự lạnh nhạt này lại quay về bản tính kiệm lời của mình, bất an kéo chiếc váy ngắn đang phủ trên đùi xuống.
Lúc này Cố Đình Lập mới chú ý đến trang phục hôm nay cô mặc, anh khẽ nhíu mày hỏi với vẻ không vui:
- Em định ăn mặc thế này đến công ty đấy à? Từ bao giờ văn phòng của tôi cho phép nữ nhân viên ra vào, lại còn ăn mặc cũn cỡn như vậy?
Hàn Lâm nhớ đến hơn tháng trước, văn phòng tổng giám đốc dập dìu oanh yến, nhịn không được bĩu môi:
- Từ hơn một tháng trước văn phòng anh đã có đủ loại mỹ nhân tìm cớ lượn lờ, ăn mặc còn nóng bỏng hơn thế này nhiều, có thấy anh ý kiến ý cò gì đâu.
Bộ đồ này của cô vẫn còn nghiêm túc chán.

Váy ba tấc, giày ba phân còn gì? Vốn cô định dùng giày cao gót cho uyển chuyển nhưng sự an toàn của đứa trẻ vẫn phải được ưu tiên hàng đầu.
Anh cứng họng trước câu trả lời của cô, quay sang bảo tài xế phía trước:
- Chạy chầm chậm thôi, tôi choáng.
Tài xế không hiểu ra sao, chỉ biết vâng dạ rồi cho xe rời khỏi bãi đỗ.

Những lần trước hai vợ chồng son lên xe cứ tíu tít không ngừng, ông chủ còn giở nhiều trò chiếm tiện nghi khiến bà chủ la oai oái, giờ lại lạnh lùng giống tảng băng trôi thế này.

Lẽ nào chiến tranh rồi?
Đến công ty, hai người một trước một sau vào thang máy, bằng mắt thường cũng nhận ra sự khác biệt so với ngày thường.

Hai cô tiếp tân dưới sảnh che miệng nói chuyện với nhau, không cần đoán cũng biết là đang tản tin đồn thư ký nhỏ bị thất sủng rồi.


Hàn Lâm cắn môi, hai mắt đỏ lên.

- Em sao thế? Đừng có bê cái mặt bí xị ra vào văn phòng tôi như vậy!
Bước vào văn phòng, tổng giám đốc Cố vừa ngồi xuống ghế đã vặn hỏi thư ký Hàn, giọng điệu ông chủ rành rành ra đó.

- Có một việc tôi phải nói rõ.

Em muốn tiếp tục làm việc ở đây cũng được, nhưng sẽ chẳng có vợ chồng gì hết, em sẽ chỉ là một trong vô số nhân viên của tôi mà thôi.

Hiểu không?
- Hiểu.
Lướt nhìn ánh mắt nghiêm khắc của anh, cô tự giác đổi giọng:
- Dạ hiểu, thưa tổng giám đốc.
Anh gật đầu hài lòng, khoát tay ra hiệu cô đi về chỗ làm việc.

Hàn Lâm vội vàng bước đi, vừa về đến bàn làm việc của mình đã thấy điện thoại nội bộ reo vang, sếp của cô bắt đầu giở giọng ông chủ ra:
- Tôi vẫn còn hay váng đầu, từ nay về sau ra vào phòng tôi phải từ tốn và nhẹ nhàng.

Cô hiểu chưa, thư ký Hàn?
- Vâng ạ.
Cụp! Điện thoại đã ngắt máy.

Hàn Lâm cắn hàm răng ngà, đặt ống nghe xuống mà lòng tự nhủ: Phải nhẫn nhịn, đợi ngày nào đó nắm được anh trong tay sẽ cho ông chồng kiêu căng này biết thế nào là lễ độ..


Bình luận

Truyện đang đọc