SỔ TAY PHÁ HUỶ CỐT TRUYỆN "MARY SUE"


 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


 
Chương 79.3: Cốt truyện bãi công (7)
Có điều lời nhắc nhở của Nam Cung Tiêu Minh vẫn có chỗ lợi, ít nhất Vương Nhị Nha không còn ngăn cản Tề Lỗi gặp mặt Diêu Thiên Thiên nữa, dù sao có thêm một người bảo vệ thì vẫn tốt hơn. Đương nhiên quan trọng nhất chính là, cách ngày kết hôn chỉ còn lại một tháng, kỳ nghỉ của Diêu Thiên Thiên vừa kết thúc, cho dù cô có thai trong khoảng thời gian này thì trong hôn lễ cũng không thể nhìn ra!


Sau khi Diêu Thiên Thiên biết được chân tướng của việc bọn họ không được gặp mặt nhau:…
Mẹ Nhị Nha quả nhiên là người tiên đoán giỏi nhất trên đời!
Cuối cùng cũng có thể gặp mặt Diêu Thiên Thiên, ngày nào Tề Lỗi cũng ở bên cạnh cô, ngay cả mở cuộc họp bàn ý tưởng cũng phải mang theo cô, quả thực là nối liền thành một thể. Đến nỗi công việc người đại diện của Diêu Thiên Thiên cũng đã trở thành mây bay. Dù sao cô làm người đại diện cũng chỉ là muốn rèn luyện bản thân, đồng thời bảo vệ Diêu Doanh Tâm không bị cốt truyện khống chế. Cốt truyện giới giải trí bây giờ vốn đã bị lật đổ, căn bản không cần Diêu Thiên Thiên tiếp tục phát huy nữa. Thân làm chủ tịch công ty cộng thêm là người “vợ” hiền lương thục đức của Tề Lỗi, cô phải nhanh chóng nắm được tình hình công ty, đường đường chính chính trở thành một bà chủ có năng lực quản lý nhân viên.
Có điều thân phận chủ tịch công ty của cô vẫn phải giấu giếm, suy cho cùng thì Tề Lỗi đã được công nhận rồi. Vì thế Tề Lỗi chỉ có thể tiếp tục đóng vai “con rối” của anh, hơn nữa mỗi ngày đều bị Diêu Thiên Thiên chơi quy tắc ngầm, vừa bị lấy tiền vừa bị lấy sắc, đúng là vô cùng đáng thương. Đáng thương nhất chính là, anh còn rất thích thú!
Chuyện mà Diêu Thiên Thiên lo lắng, dưới cách nhìn của Tề Lỗi lại là không thể tưởng tượng được. Bởi vì nhìn từ góc độ nhân loại bình thường, Nam Cung Tiêu Phong muốn cướp đoạt gia sản của Nam Cung Tiêu Minh, cho dù Diêu Thiên Thiên có trúng số độc đắc biến thành người trong lòng của Nam Cung Tiêu Minh, thì cô cũng phải gả cho người khác. Đầu của Nam Cung Tiêu Phong có lỗ hổng mới có thể nghĩ đến chuyện bắt cóc cô. Trái lại khả năng gặp nguy hiểm của Diêu Doanh Tâm lại cao hơn nhiều. Nhưng trước khi Nam Cung Tiêu Minh và Nam Cung Tiêu Phong phân thắng bại, dù như thế nào đi chăng nữa hẳn cũng sẽ không bắt cóc cô ta chứ nhỉ? Thắng là cường hào cướp đoạt, bại là đồng quy vu tận, không thắng không bại, bắt cóc thì có ý nghĩa gì?
Đối với sự khó hiểu của Tề Lỗi, Diêu Thiên Thiên hoàn toàn không cách nào giải thích được độ ngoan cường của cốt truyện và sự não tàn của Nam Cung Tiêu Phong cho anh hiểu. Trong nguyên tác, tuy Nam Cung Tiêu Phong chỉ là nam chính thứ hai, nhưng nếu luận về độ não tàn, cậu ta chắc chắn là nhận đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Trong cả tác phẩm, mỗi lần Nam Cung Tiêu Phong xuất hiện, chắc chắn đều là hoa tươi rượu ngon thêm mấy trăm kara kim cương. Nhà bọn họ rõ ràng là làm nghề xã hội đen, lại bị Nam Cung Tiêu Phong làm cho giống như mấy người bán sỉ kim cương giả kém chất lượng. Cho dù là lúc cậu ta bị Bàn Long Hội truy sát bị nhốt vào phòng tối cùng với nữ chính nuôi dưỡng tình cảm, cậu ta vẫn còn có thể móc ra một viên kim cương hơn trăm cara để làm dao cứa cửa!
Trong nguyên tác, tuy Mộ Dung Nghiêm có quyền la hét nhất, nhưng mỗi lần Nam Cung Tiêu Phong ra trận, bình luận dưới truyện đều sẽ tăng lên gấp bội! Đại loại đều là “Tiểu Phong đẹp trai quá, ngầu quá, cưng chiều quá, nếu có một người đàn ông như vậy theo đuổi tôi sẽ gả đi ngay lập tức, nữ chính cô đi theo anh ấy đi” mấy lời thoại kiểu này. Kẻ não tàn được mấy trạch nữ yêu thích như thế vốn không thể áp dụng lý lẽ bình thường để bàn luận được!
Dựa vào sự hiểu biết của Diêu Thiên Thiên với Nam Cung Tiêu Phong, cậu ta chắc chắn sẽ bắt cóc mình để uy hiếp Nam Cung Tiêu Minh giao tài sản ra /(ㄒoㄒ)/~~
Cũng may tuy rằng Tề Lỗi cảm thấy khả năng xảy ra loại chuyện này rất thấp, nhưng đối với sự an toàn của Diêu Thiên Thiên, anh tuyệt đối không dám sơ suất, bảo vệ cô 360 độ 24/7. Còn về phần Diêu Doanh Tâm, đã có Thượng Quan Lẫm và Mộ Dung Nghiêm đứng ra tranh giành bảo vệ người đẹp, căn bản không cần anh phải nhọc lòng.
Cứ như thế, dưới sự lo lắng đề phòng của Diêu Thiên Thiên, một tháng trước hôn lễ cuối cùng cũng đã trôi qua, bọn họ nghênh đón một hôn lễ oanh oanh liệt liệt!
Ở trong phòng trang điểm, dưới sự giúp đỡ của thợ trang điểm chuyên nghiệp, Diêu Thiên Thiên được sửa soạn đẹp đến ngạt thở. Trong lòng bàn tay cô nắm chặt một cái hộp nhỏ, bên trong đó là chiếc nhẫn được sửa lại từ chiếc vòng sắt, lát nữa trong lúc cử hành hôn lễ cô sẽ trao cho Tề Lỗi o(╯□╰)o…
Cô rất hy vọng thợ chụp hình không dùng ống kính tỉ lệ phân giải quá cao, nhỡ đâu bị một người chuyên nghiệp nào đó nhìn thấy cái nhẫn khủng bố này của cô, đây nhất định sẽ trở thành trò cười lớn nhất ở thành phố B trong mấy năm gần đây! Ban đầu cô vốn định đặt một chiếc nhẫn đẹp đẽ nhất, nhưng tên Tề Lỗi kia lại không muốn, nói gì mà chiếc nhẫn này chính là kết tinh tình yêu của bọn họ, cho dù có bao nhiêu tiền cũng không thể nào so được với nó, anh nhất định phải lấy chiếc nhẫn này làm nhẫn cưới của bản thân! 
Diêu Thiên Thiên: Kết tinh em gái nhà anh! Kết tinh của tình yêu là con cái, nhẫn của nhà anh là từ trong bụng đi bộ ra sao?
Chồng cô cái gì cũng tốt, chỉ có gu thẩm mĩ là quá đỗi kỳ quặc, nếu không cũng sẽ không nhìn trúng cô! (Ái chà, cảm thấy câu nói này hình như có chỗ nào đó không đúng thì phải?)
Có thể nói ra câu trào phúng kiểu này, đủ để chứng minh bây giờ Diêu Thiên Thiên đã khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn hết cả rồi.


Sau khi cô trang điểm xong, đứng trước tấm kính lớn, áo cưới màu trắng khiến cho cô trở nên mông lung. Phù dâu Diêu Doanh Tâm đứng phía sau, vẻ mặt kinh diễm nói: “Chị! Chị thật sự rất xinh đẹp! Em thấy chị đúng là người phụ nữ đẹp nhất thế gian!”
Diêu Thiên Thiên:…
Lời thoại này không phải là nên để cho chú rể nói ra sao? Phù dâu như cô đừng có cướp lời thoại vậy chứ!
Cũng may trong lúc chụp ảnh cưới Tề Lỗi đã từng ngạc nhiên một lần rồi, hơn nữa còn lén lút dính lấy cô một lúc lâu trong phòng chụp ảnh. Nếu không phải còn có người chờ ở bên ngoài, suýt chút nữa là anh đã đè cô xuống làm một hiệp. Thật không hổ danh là người có tần suất động dục tương đương với nam chính trong tiểu thuyết ngựa đực! Sau khi buổi chụp ảnh cưới kết thúc Tề Lỗi kiên quyết phải đem được bộ áo cưới về nhà để buổi tối có thể tình thú một phen, nhưng lại bị Diêu Thiên Thiên mượn cớ ngày hôn lễ còn phải mặc áo cưới, bây giờ không thể làm hư để đuổi anh đi! Tình thú không đáng sợ, đáng sợ chính là một khi Tề Lỗi nổi thú tính thì không thể nào thu lại được! Trời má sau khi kết hôn cô tốt nhất nên đi rèn luyện thân thể một chút. Người đàn ông quay tay suốt mười mấy năm, cô thật sự không chịu nổi!
Ngắm nhìn áo cưới trước gương, Diêu Thiên Thiên biết, đêm nay cô chắc chắn là trốn không thoát, nhất định sẽ bị Tề Lỗi thú tính ba ngày ba đêm. Cô có hơn mười bộ áo cưới, Tề Lỗi sẽ không một lần thú tính hết mười mấy bộ áo cưới luôn chứ?/(ㄒoㄒ)/~~~\(≧▽≦)/~(⊙_⊙)o(≧v≦)o~~!
Trời má đã lâu rồi chưa xuất hiện biểu cảm nội tâm phức tạp như vậy, xem ra đêm nay cô trốn không thoát rồi. Có điều cô vẫn muốn tận lực tranh thủ phát triển chiến lược bền vững với Tề Lỗi, áo cưới tốt nhất là dùng dần từng chút một.
Diêu Thiên Thiên tin rằng, nếu như tốt hôm nay cô bị viết thành một quyển sách, vậy quyển sách kia nhất định sẽ có tên là – (tìm hiểu các công năng của áo cưới)
Vương Nhị Nha nhìn cô con gái mỹ lệ kinh người (cần phải đặt nội tâm sang một bên mới có thể đánh giá chính xác) của mình, kìm nén không được mà bật khóc. Không thể nói rõ là chua xót, mừng rỡ, luyến tiếc hay là kích động, hiện giờ trong lòng bà rất rối loạn. Đứa con gái bản thân bà yêu thương nhất cuối cùng cũng đã giương cánh bay lượn. Người làm mẹ như bà, mãi mãi không nỡ.
Mấy năm nay Vương Nhị Nha chưa hề khóc, lần cuối bà rơi lệ chính là năm đó cùng với Thiên Thiên thương lượng chuyện ly hôn với Diêu Đại Vĩ, rơi nước mắt là vì tình cảm chôn giấu nhiều năm của bản thân. Nhưng lúc này, nước mắt của Vương Nhị Nha lại mang theo sự vui sướng và mừng rỡ. Diêu Thiên Thiên nhìn thấy mẹ mình hiếm khi rơi nước mắt, bản thân cũng không nhịn được bật khóc, giơ tay ra ôm lấy mẹ, giống như thuở nhỏ dựa đầu vào ngực bà.
Diêu Doanh Tâm cũng khóc. Vương Nhị Nha và Diêu Thiên Thiên cùng lúc vươn tay về phía cô ta, Diêu Doanh Tâm rơi nước mắt bổ nhào vào lòng ngực hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời cô ta. Ba mẹ con ôm lấy nhau, không ngừng rơi nước mắt, vừa không nỡ lại vừa vui sướng.
Chuyên viên trang điểm: /(ㄒoㄒ)/~~
Lớp trang điểm cô vừa làm xong lại bị phá hỏng rồi, sớm biết vậy cô đã để cho ba người họ khóc xong rồi mới trang điểm! Nhưng đúng là rất cảm động, làm cho cô cũng muốn khóc theo, quả nhiên nước mắt ngày hôm nay đều là những giọt nước mắt phức tạp, cô đọng rất nhiều hàm nghĩa!
Bởi vì nước mắt làm nhòe lớp trang điểm, nên Diêu Thiên Thiên phải dặm lại phấn một chút. Cô mới vừa vẽ xong màu mắt đã bị nước mắt làm cho nhòe đi, vành mắt giống như gấu trúc. Tuy nói đồ trang điểm cao cấp đều chống thấm nước, nhưng dù là áo mưa cũng không thể che được mưa to tầm tã phong ba bão táp. Điều này không liên quan đến chất lượng, chủ yếu là do cảm xúc quá kích động.

Cô cầm chai dầu tẩy trang đi vào nhà vệ sinh, muốn nhân cơ hội này rửa sạch dấu vết khóc trộm của bản thân trước đó. Lúc mọi người khóc cùng nhau, Vương Nhị Nha kiên cường nhẫn nhịn, Diêu Doanh Tâm khóc đến đáng thương, nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Còn cô lại là hình tượng khóc vô cùng hung hăng, nước mắt nước mũi đầy mặt, nhưng hình tượng hiện giờ thật sự không hợp với việc khóc to, vì thế cô chỉ có thể nhịn xuống nhỏ giọng khóc. Nhưng cô còn chưa khóc đã, nên tranh thủ cơ hội tẩy trang, định vào nhà vệ sinh khóc lớn một lúc.
Tâm tư của cô mọi người đều ít nhiều có thể hiểu được, nên cứ mặc cô đi. Diêu Thiên Thiên đi vào nhà vệ sinh, đứng trước gương nhìn vào gương mặt như một con mèo của mình trong đó, đột nhiên không muốn khóc nữa. Cô lau khô mặt, nhìn chăm chú vào khuôn mặt mỹ lệ bản thân đã nhìn gần mười bảy năm, khác hẳn với bản thân cô của kiếp trước, hơn nữa chủ nhân của gương mặt này còn vô cùng hạnh phúc.
Cô phải kết hôn rồi!
Ngay lúc Diêu Thiên Thiên vừa nghĩ như thế, một bàn tay to lớn phù hợp với mô típ bắt cóc truyền thống vươn ra lấy khăn bịt miệng cô lại. Diêu Thiên Thiên ra sức giãy giụa hồi lầu, dần dần không còn sức lực, sau đó ngất đi.
Suy nghĩ cuối cùng của cô trước lúc hôn mê chính là: Má nó! Cốt truyện chết tiệt này, không thể để cô kết hôn xong rồi mới bắt cóc được sao! Hôn lễ của cô!
Tác giả có lời muốn nói: Hố mới cần được nuôi ~~~
Chuyên mục cầu được nuôi ~~~
Theo thường lệ, nếu đêm nay có chương mới thì là lỗi đó! Với lại ngày mai sẽ đăng chương 80, mọi người để ý một chút, đừng bỏ lỡ!



 


Bình luận

Truyện đang đọc